Dị Thế Lưu Đày

Chương 277: Trở về (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

empew-full-2105389

“A Chiến, anh biết không, nuôi anh thật mẹ nó không dễ dàng gì!”
“Các người cũng như những nô lệ mà tôi mua.”

Câu nói đầu tiên của Nguyên Chiến làm tộc trưởng tộc Diêm Sơn đang muốn ỷ vào tình cảm trong quá khứ mà tranh thủ chiếm thật nhiều lợi ích phải thay đổi sắc mặt.

“Hơn nữa, bởi vì các người mà Cửu Nguyên chúng tôi phải chịu tổn thất thảm trọng! Nếu không phải vì cứu các người, chúng tôi không cần phải đối địch với Ma Nhĩ Càn, càng không cần phải đánh nhau với bọn họ, để việc trở về Cửu Nguyên bây giờ phải vắt óc nghĩ cách. Hơn nữa, nếu không phải vì đến đây đón các người, chúng tôi cũng không cần đi xa như vậy, hiện giờ lại vì các người mà đắc tội với con trai của tù trưởng Ma Nhĩ Càn.”

Tộc trưởng tộc Diêm Sơn nói không nên lời, bởi vì những gì Nguyên Chiến nói đều là sự thật.

“Cho nên các người định bồi thường cho tôi như thế nào đây?”

Tộc trưởng tộc Diêm Sơn nôn nóng: “Đại nhân, lúc ấy ngài không có nói như vậy! Hắc Kỳ và sứ giả của ngài tới, nói bọn ta chỉ cần gia nhập vào Cửu Nguyên, thì bọn ta sẽ không phải làm nô lệ, ngài còn cam đoan tộc trưởng và tư tế bọn ta đều có thể trở thành trưởng lão Cửu Nguyên, mà tộc nhân bọn ta sẽ giống như người Nguyên Tế, được hưởng thụ những gì mà họ hưởng thụ.”

“Tôi đồng ý mấy điều đó khi nào vậy? Nhị Mãnh! Hắc Kỳ! Hai người lại đây!”

Mãnh chạy qua lắc đầu: “Tao chưa nói những lời này, chỉ nói Cửu Nguyên sẽ giúp bọn họ, nhưng bọn họ phải trả đủ giá. Mà lúc ấy tộc trưởng và tư tế của bọn họ đã thương lượng với trưởng lão của mình, rồi nói với tao rằng, toàn thể tộc Diêm Sơn sẽ về Cửu Nguyên.”

Nguyên Chiến cười lạnh: “Có nghe thấy chưa? Chẳng lẽ không phải các người đã đồng ý làm nô lệ của Cửu Nguyên chúng tôi?”

“Không… Hắc Kỳ?” Tộc trưởng tộc Diêm Sơn lập tức nhìn về phía Hắc Kỳ với ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Hắc Kỳ xấu hổ, lúc ấy anh chỉ nói với tộc trưởng và tư tế rằng ‘có thể’ mà thôi, trên thực tế Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc cũng không có đáp ứng bọn họ.

Nhìn vẻ mặt của Hắc Kỳ, Nguyên Chiến sao còn không rõ? Chắc là cảnh tượng tốt đẹp mai sau mà anh ta nói ra đã đả động không ít người tộc Diêm Sơn, những mai sau cũng chỉ là mai sau, vị tộc trưởng này lại xem nó như chuyện đương nhiên, thật là nực cười.

“Tôi nhớ rất rõ, Hắc Kỳ đã hỏi tôi và tư tế của tôi, rằng sau khi các người tới thì sẽ được sắp xếp như thế nào, lúc ấy tư tế của tôi cho anh ta một hứa hẹn, nói chỉ cần các người đồng ý gia nhập Cửu Nguyên, thì chúng tôi sẽ trợ giúp các người. Nhưng sau đó thì sao? Hửm? Trưởng lão của các người lại đi mật báo cho Ma Nhĩ Càn! Làm hại chúng tôi vốn dĩ có thể bình an rời đi, hiện giờ lại bị vây khốn ở chỗ này! Còn mất đi mối giao dịch với một bộ lạc lớn, phá hỏng hết mọi kế hoạch của chúng tôi!”

Nguyên Chiến nói tới đây liền thay đổi sắc mặt: “Dưới tình huống như vậy, các người muốn không trả cái giá gì mà gia nhập Cửu Nguyên à? Cho dù tôi có đồng ý, thì con dân Cửu Nguyên cũng sẽ không đồng ý! Tộc trưởng tộc Diêm Sơn, bây giờ tôi hỏi ông một câu: Các người muốn về Cửu Nguyên, hay là không?”

“Bọn ta đương nhiên muốn về… gia nhập Cửu Nguyên, nhưng ta hy vọng…”

“Hy vọng cái gì? Hy vọng giữ lại huyết mạch của tộc trưởng và trưởng lão các người? Hy vọng sẽ không giết tư tế các người?”

“Đúng! Còn nữa, không được bắt bọn ta làm nô lệ, nếu Cửu Nguyên nhất quyết ép bọn ta làm nô lệ, bọn ta thà rằng…”

“Thà rằng như thế nào? Đi tìm cái chết? Ông đang uy hiếp tôi đấy à?”

“Không! Đương nhiên không phải!” Tộc trưởng tộc Diêm Sơn phát hiện tên chiến sĩ vốn là người Nguyên Tế này nay đã là thủ lĩnh Cửu Nguyên thế mà còn kiêu ngạo và đáng sợ hơn cả Kỳ Hạo – con trai tù trưởng Ma Nhĩ Càn.

Bọn họ đã dừng ở đây nhiều ngày, mà vị thủ lĩnh này và tư tế của hắn tuy không tiếp xúc gì với họ, nhưng cũng không làm khó họ, điều này làm họ khá sợ hãi, mà phần nhiều là cảm thấy may mắn, còn tưởng hai người kia là những người hiền lành.

Nguyên Chiến tiện tay làm ra một chiếc ghế dựa, thần thái lười nhác ngồi trên đó: “Cửu Nguyên không có nô lệ, các người không cần phải lo khi đến Cửu Nguyên sẽ biến thành nô lệ thảm hại, có điều, nợ mà các người nợ Cửu Nguyên thì phải trả cho hết, yên tâm, cuộc sống sẽ không tệ hơn cuộc sống bây giờ của các người đâu, nói không chừng còn tốt hơn nhiều ấy chứ. Nhưng trước hết, các người phải giao chiến đội ra đây, giao cho thủ hạ Thâm Cốc của tôi.”

Người tộc Diêm Sơn cúi đầu, tộc trưởng và tư tế thì nhìn nhau, tộc trưởng muốn nói cái gì đó, lão tư tế đã có tuổi hơn nửa trăm nhẹ nhàng lắc đầu.

Nhưng tộc trưởng có vẻ ngoài tráng niên chỉ mới hơn ba mươi sau khi nhìn các tộc nhân tộc Diêm Sơn một vòng thì nghiến răng, nói: “Ta muốn gặp tư tế đại nhân của anh.”

Nguyên Chiến tựa hồ như đã đoán trước được tộc trưởng tộc Diêm Sơn sẽ nói ra những lời này: “Sao cứ đòi gặp tư tế của tôi thế? Bởi vì cậu ấy dễ mềm lòng? Cảm thấy cầu xin cậu ấy thì cậu ấy sẽ miễn nợ cho các người? Tôi đây có thể trực tiếp nói cho các người biết, đó là không có khả năng!”

Tộc trưởng tộc Diêm Sơn rất kiên trì: “Chiến thủ lĩnh, bọn ta chỉ muốn gặp tư tế của ngài, nếu tư tế của ngài cũng nhất quyết bắt bọn ta giao chiến đội ra, vậy thì…”

Nguyên Chiến đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Bởi vì con nhỏ Hắc Hương kia thề thốt rằng tư tế của tôi là người tộc Diêm Sơn các người? Thậm chí còn vì thế mà đi tìm các người? Rồi các người cũng tin luôn?”

Người tộc Diêm Sơn đều không tin, nhưng tốt xấu gì thì đây cũng là một hy vọng, nếu là thật…

Khi bọn họ nhận được tin tức liền đi ép hỏi Hắc Kỳ, nhưng Hắc Kỳ chỉ nói là thoạt nhìn trông hơi giống, chứ không thể là cùng một người.

Nguyên Chiến làm như cảm thấy thật phiền phức, đứng phắt dậy: “Không cần biết tư tế của tôi là ai, có phải tộc nhân của các người hay không, dù phải, thì cũng sẽ không thay đổi được bất luận sự thật gì, chút nữa nhớ giao chiến đội cho Thâm Cốc, còn những người không phải chiến sĩ khác thì do Đinh Ninh quản lý, nếu lại để tôi thấy các người tụ tập với nhau mà không làm theo mệnh lệnh, thì các người chỉ có hai lựa chọn.”

Hai lựa chọn gì?

Còn cần phải hỏi sao?

Người tộc Diêm Sơn đều hiểu rõ, cái mà Nguyên Chiến cho bọn họ chọn là chết, hay là bị giao cho Ma Nhĩ Càn một lần nữa.

Tới nước này, đương nhiên là bọn họ muốn sống, nhưng một khi giao chiến đội ra, lại còn bị phân tán, thì tộc Diêm Sơn sẽ thật sự biến mất.

Nguyên Chiến trước khi đi dùng ánh mắt sắc bén như dao nhìn lướt qua Hắc Kỳ.

Hắc Kỳ cúi đầu, quyết định lúc trở về sẽ bảo mẹ cách xa Hắc Hương một chút!

Trong lúc Nghiêm Mặc rời đi, sau khi Nguyên Chiến xử lý tộc Diêm Sơn, thì trên phương diện năng lực của mình cũng có bước đột phá mới, có lẽ phải nói là hắn đã tìm ra một trò chơi thú vị.

Nguyên Chiến bắt đầu thích chạy qua chỗ bọn Hạ Vũ, ngoại trừ việc tự mình dùng bùn nặn thành đủ loại lu vại, thì điều hắn cảm thấy có hứng thú nhất là quan sát lò lửa dùng để nung gốm mà Nghiêm Mặc nói.

Sau khi có lò lửa, xác suất thành phẩm và chất lượng đồ gốm được nâng cao không ít, tuy vẫn còn rất nhiều cái bị bể, nhưng đã có thể nung được một vài thứ có kích thước to.

Nguyên Chiến tự nhận mình đang quan sát học tập, mà đám người Hạ Vũ cứ cảm thấy như bị đe dọa vậy, sau vài ngày, hắn bắt đầu nghĩ: Trong cơ thể hắn có lửa có đất, vậy có phải mình cũng có thể trực tiếp nung bùn thành đồ gốm, thậm chí là đồ sứ không?

Trước đó Mặc từng nói với hắn, đồ sứ khi đạt đến một độ cứng nhất định thì hoàn toàn có thể sử dụng như vũ khí, lực phòng ngự còn cao hơn tường thành Cửu Nguyên của bọn họ bây giờ, hắn muốn thử lợi dụng lửa trong cơ thể, nhưng hắn và Mặc đều rất lo lắng đến việc sử dụng năng lực thần huyết quá mức sẽ làm năng lượng của đá Thần Huyết trong cơ thể hắn bùng nổ, càng khiến cổ năng lượng kia không thể áp chế được nữa.

Nhưng bây giờ, có hai viên thổ nguyên tinh cấp tám, và một viên cấp chín mà Mặc để lại cho hắn trước khi đi, nếu có vấn đề gì xảy ra, hắn có thể hấp thu nguyên tinh để áp chế ngọn núi lửa trong cơ thể, hắn không sợ cổ năng lượng bạo ngược mang tính hủy diệt đó, thậm chí còn có gan dẫn đường cho nó để mình có thể sử dụng!

Nguyên Chiến vốn là một kẻ lớn gan, khi có chỗ dựa, lá gan hắn không chỉ lớn bình thường, vừa có ý tưởng liền bắt đầu thử nghiệm.

Không cần nói nhiều về quá trình đó, vì không có chuyện gì là thành công ngay từ khi bắt đầu, chỉ ba ngày ngắn ngủi, hắn đã tiêu hết ba viên nguyên tinh cấp cao mà Mặc để lại cho hắn! Còn suýt chết vì năng lượng bùng nổ!

Nếu không phải Sơn Tiêu liều mạng đánh với hắn một trận, để hắn phát tiết nguồn năng lượng trướng đầy trong thân thể, thì chắc hắn đã không kịp hấp thu viên thổ nguyên tinh cấp chín cuối cùng.

Qua trận đánh này, thái độ của Sơn Tiêu đối với hắn thay đổi càng thêm rõ ràng, có lẽ là cảm nhận được thực lực của hắn không kém gì mình, thậm chí khi điên lên còn có thể xử lý được mình, nên Sơn Tiêu không dùng lỗ mũi nhìn hắn nữa, mà bắt đầu xem hắn như anh em, sau đó cứ mỗi khi rảnh rỗi là tới tìm hắn đánh nhau.

Mà Nguyên Chiến thì càng vui hơn! Không phải bởi vì trận đánh này chứng tỏ hắn không yếu hơn Sơn Tiêu, mà là vì khi hắn dùng mũi tên đất tấn công Sơn Tiêu, thì vô tình dẫn năng lượng hỏa trong cơ thể vào mũi tên đất, nung khô nó.

Tuy quá trình này rất nhanh, hắn chưa kịp cảm nhận tỉ mỉ, thì mũi tên đất đó còn chưa bay ra đã vỡ vụn vì phương pháp nung không đúng, nhưng cuối cùng thì Nguyên Chiến cũng tìm được một khe hở trong việc làm thế nào để lợi dụng năng lượng của đá Thần Huyết trong cơ thể.

Có khe hở này, về sau hắn sẽ dễ tìm ra nhiều lợi ích hơn nữa!

Vào buổi sáng ngày thứ mười sau khi Nghiêm Mặc rời đi, Nguyên Chiến đang kiên nhẫn vận chuyển năng lượng hỏa trong cơ thể để nung khô một quả cầu đất nhỏ, thì từ nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng kèn cảnh báo.

Người phụ trách trinh sát bên ngoài đứng trên chỗ cao truyền tin đến.

Nguyên Chiến cẩn thận thu lửa lại, cầm quả cầu đất đã bị nung cho khô nứt kia đứng dậy, hỏi Thâm Cốc vừa mới chạy đến: “Ai tới? Đội quân của Ma Nhĩ Càn?”

“Không phải!” Thâm Cốc quay đầu, chỉ tay lên không trung ở phía Đông: “Thủ lĩnh, mau nhìn!”

Cùng lúc đó, tiếng gào thất kinh của Nhị Mãnh cũng vang lên: “Đại Chiến! Thủ lĩnh đại nhân! Mau nhìn trên trời kìa! Đó là cái gì vậy?”

Người đóng quân ở chỗ này cũng ngẩng đầu nhìn.

Tầm nhìn trên không trung nơi có khe suối chảy qua quang đãng hơn những nơi khác trong rừng, nhưng vẫn bị tán cây cản trở đôi chút.

Ai cũng há to miệng, ngây ngốc nhìn chằm chằm thứ khổng lồ trên bầu trời.

Một chốc sau, vẫn không có ai trong bọn họ nhìn ra đó là thứ gì, chỉ biết nó trông như khung xương của một sinh vật nào đó.

Nhưng trên đời này có sinh vật khổng lồ như vậy sao?

Cái quan trọng nhất là, hài cốt có thể bay trên trời ư?

Chỉ có tộc Người Rắn là có kiến thức khá rộng, Bạch Nham ngửa đầu nhìn trong chốc lát, liền kinh ngạc nói: “Đó là cốt khí?”

Con Cốt Điểu thật lớn bay xẹt qua không trung, có vẻ như điểm đến của nó là bãi đất trống bên cạnh con sông lớn?

Mãnh nói thầm: “Tổ Thần tại thượng, đừng nói cái này là Mặc làm ra nha? Sao mình cứ cảm thấy là cậu ấy làm ra vậy nhỉ?! Đại Chiến, mày nói xem đó có khi nào là…”

Mãnh quay đầu lại mới phát hiện thủ lĩnh đại nhân đứng sau lưng mình đã sớm chạy đi đâu mất.

Mãnh sao có thể bỏ qua vụ náo nhiệt này, lập tức nhấc chân, một cơn gió thổi qua, bóng dáng cũng đã biến mất.

Bên bờ sông lớn, Nghiêm Mặc bước ra từ bụng Cốt Điểu, đảo mắt một cái liền thấy Nguyên Chiến đang chạy như điên đến.

Cơ mà tốc độ của Mãnh nhanh hơn Nguyên Chiến nhiều, dù đi sau Nguyên Chiến nhưng vẫn tới trước, thấy Nghiêm Mặc liền nhào qua… con Cốt Điểu khổng lồ phía sau hắn.

“Mặc đại! Tôi biết ngay là cậu mà! Đây là thứ gì thế? To chà bá luôn! Khung xương của ba Cửu Phong hả?”

“Phốc!” Một lưỡi dao gió bắn ra từ đỉnh đầu Nghiêm Mặc. Cha ta vẫn còn sống tốt đấy! “Kiệt!”

“Cửu Phong đại gia!” Mãnh kêu thảm thiết, mái tóc ngắn ngủn sát da đầu của cậu ta lập tức trọc một mảng lớn.

Nghiêm Mặc nhịn cười, giơ ngón cái với kiểu tóc mới của Mãnh: “Rất hợp với anh đó.”

Mãnh sờ đầu khóc lớn.

“Kiệt! Nhị Mãnh ngu ngốc! Đó là chim lửa khổng lồ! Là thức ăn của Côn Bằng mặt người bọn ta!” Cửu Phong kiêu ngạo bay lên đầu Mãnh khạc một quả địa lôi.

Mãnh liền cảm thấy đầu mình nóng lên, một miếng da đầu của cậu rớt xuống … lập tức chạy qua con sông, nhúng đầu vào trong nước.

Cửu Phong cười khặc khặc quái dị, bay đến bờ sông tiếp tục bắt nạt Nhị Mãnh.

Nguyên Chiến chạy tới, không thèm nhìn con Cốt Điểu khổng lồ phía sau Nghiêm Mặc, mà cầm lấy tay cậu thiếu niên trước: “Tôi còn tưởng cậu phải tốn chút thời gian nữa chứ.”

Nghiêm Mặc lập tức giả ngầu: “Tôi đã nói sẽ nhanh trở lại thì tất nhiên sẽ rất nhanh mà trở lại.”

Nguyên Chiến tức khắc cảm thấy thật vui sướng, hắn cười to: “Cửu Nguyên sao rồi? Sứ giả Tam Thành đưa ra yêu cầu gì?”

Nghiêm Mặc kiêu kỳ nhả ra hai chữ: “Không biết.”

Nguyên Chiến đơ mặt: “Cậu không về Cửu Nguyên à?”

“Không.”

Nguyên Chiến rất muốn nói lòng cậu thật đúng là thoải mái, nhưng nghĩ đến việc có lẽ Mặc vì muốn trở lại đây sớm một chút nên mới không về Cửu Nguyên thì hắn lại thấy vui vẻ không thôi.

Nghiêm Mặc hửm một tiếng, cầm ngược lại tay Nguyên Chiến, bắt mạch cho hắn, sau đó dùng ánh mắt ngạc nhiên mà đánh giá hắn: “Năng lượng trong cơ thể anh hình như lại tăng thêm một ít, nhưng ổn định hơn trước kia rất nhiều, anh đã làm gì vậy? Có phải đã hấp thu một viên nguyên tinh không?”

Nguyên Chiến ho khan: “À.”

“‘À’ là sao?”

“Tôi có thể trực tiếp nung bùn thành đồ gốm.”

“Thật á?” Vậy thì quá tiện! Nghiêm Mặc vui mừng, rồi quên mất phải hỏi vụ nguyên tinh… mới là lạ!

“Rốt cuộc anh hấp thu mấy viên nguyên tinh?” Cậu thiếu niên lập tức trở mặt biến thành mụ dì ghẻ.

Nguyên Chiến thấy không giấu được, đành phải nói thật: “Không nhiều lắm, chỉ ba viên.”

“Hình như tôi cho anh đúng ba viên?”

Nguyên Chiến gật đầu.

Nghiêm Mặc: “…Cái đệt! Là hai viên cấp tám và một viên cấp chín đấy! Mỗi viên đều không nhỏ hơn cái nắm tay! Anh hấp thu xong hết rồi?!”

Nguyên Chiến không vui: “Nhưng năng lượng trong cơ thể tôi đã ổn định hơn trước, hơn nữa tôi còn biết cách làm thế nào để sử dụng năng lượng hỏa của đá Thần Huyết, cái này vẫn không đủ sao?”

Nghiêm Mặc tiếc của tới mức tim gan phèo phổi đều phát run: “A Chiến, anh biết không, nuôi anh thật mẹ nó không dễ dàng gì!”

Chỉ một mình anh mà phải tốn vô số thổ nguyên tinh cấp cao, còn phải dùng những hai viên đá Thần Huyết! Đúng rồi, còn có một viên Phản Hồn đan làm từ máu thịt của ông mày nữa!

Chiến phá của rầm rì hai tiếng, há mồm cắn Nghiêm Mặc một cái.

Nghiêm Mặc tâm tình khó chịu, đá văng hắn qua một bên: “Nhóm người thứ hai đã chuẩn bị hết chưa? Bảo bọn họ nhanh qua đây, về Cửu Nguyên! Lần này đưa toàn bộ chiến sĩ cấp năm và cấp bốn, chim lửa khổng lồ chở nhiều nhất được năm trăm người.”

“Toàn bộ chiến sĩ cấp trung đi, người ở lại nơi này không an toàn.” Nguyên Chiến phải cắn một cái nữa mới chịu thả người ra.

“Anh ở lại! Đi theo nhóm cuối cùng.”

Lúc Nghiêm Mặc còn đang đau lòng khi ‘bị lãng phí’ một mớ nguyên tinh cấp cao, vắt óc tìm cách kiếm thêm để bù lại, thì Cửu Nguyên bên kia đã cãi cọ với sứ giả Tam Thành vài ba trận, mãi mà không làm được gì nên đã sắp sửa nhào lên đánh nhau rồi.

Tranh thoạt nhìn vẫn còn rất bình tĩnh, cách xử lý mọi chuyện vẫn quyết đoán và đanh thép như trước, nhưng chỉ có bản thân anh mới biết, anh đang rất đau đầu, đau đến mức anh không ngừng cầu nguyện với Tổ Thần, xin ngài đưa Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc về sớm một chút.

Tranh đã như thế, thì những người khác càng không phải nói tới.

Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu kế đều trở nên vô dụng, đặc biệt là khi kinh nghiệm của người ta còn phong phú hơn mình, thông minh hơn mình.

Khi bọn anh nói muốn sử dụng nô lệ Cửu Nguyên thì phải trả nguyên tinh tệ, muốn xây nhà trên địa bàn Cửu Nguyên cũng phải trả nguyên tinh tệ, bao gồm cả việc săn thú trong lãnh địa Cửu Nguyên cũng phải trả nguyên tinh tệ, thì một tên trong ba tên sứ giả Tam Thành, là Bành Tư, nói thẳng rằng muốn dùng nguyên tinh để mua nhà có sẵn của bọn họ.

Cửu Nguyên đương nhiên không đồng ý, Bành Tư tỏ vẻ việc không cho vào thành cũng không cho người sinh hoạt bên ngoài thì chính là khiêu khích thành Lạch Trời, lớn tiếng đòi khiêu chiến các chiến sĩ trong bộ lạc, mà kẻ thua phải đưa nô lệ hoặc nguyên tinh tệ ra, hoặc mở cửa thành nghênh đón ba người bọn hắn đi vào!

Tranh hoàn toàn không nhìn ra thực lực của ba kẻ đó, ba tên sứ giả đều không có hình xăm chiến sĩ, tuy Mặc đại đã tạo ra phương pháp che giấu hình xăm, nhưng mọi người đã quen việc có hình xăm trên mặt nên không có ý định che giấu, kết quả là làm bại lộ thực lực trước mặt bọn sứ giả Tam Thành.

Ba tên sứ giả đó tuy không có hình xăm, nhưng chiến sĩ cấp cao có thể cảm giác được chiến sĩ cấp thấp, mà chiến sĩ cấp thấp cũng có thể cảm nhận được uy áp của chiến sĩ cấp cao, bởi vậy, Tranh có thể khẳng định rằng: Ba tên đó, kẻ nào cũng có thực lực mạnh hơn người Cửu Nguyên.

Tầng lớp lãnh đạo Cửu Nguyên bất an, người bên dưới càng bất an hơn.

Tất cả mọi người đều sợ bọn quỷ sứ giả Tam Thành tiến vào Cửu Nguyên, đặc biệt là các cô gái vừa mới tới nửa năm trước.

Tranh bất đắc dĩ, chỉ đành xin chi viện chiến sĩ cấp cao từ tộc Người Cá, Lạp Mông làm đại diện, đứng ra truyền đạt ý của người bề trên: “Bọn tôi và Cửu Nguyên vẫn luôn hợp tác với nhau theo hình thức thuê mướn, nếu anh hy vọng các chiến sĩ cấp cao của chúng tôi ra tay trợ giúp, nhận khiêu chiến của sứ giả thành Lạch Trời, thì các anh phải trả thù lao.”

“Bao nhiêu?”

“Một chiến sĩ thần huyết cấp sáu nhận một lần khiêu chiến, bất luận sống hay chết, sáu trăm cân muối đỏ đã được tinh luyện. Cấp bảy thì bảy ngàn cân.”

“Cái gì?! Tại sao chỉ một bậc mà tăng nhiều như vậy?”

Lạp Mông tỏ vẻ anh cũng hết cách, đây là yêu cầu mà Đại Vu của bọn họ đưa ra: “Chiến sĩ thần huyết cấp bảy và cấp sáu tuy chỉ hơn thua nhau một cấp, nhưng kỳ thật đó là sự khác biệt giữa cấp trung và cấp cao, Đại Vu bọn tôi nói nếu không phải vì nể tình Mặc đại, thì ngài ấy sẽ không đồng ý cho chiến sĩ tộc mình giúp nhân loại đánh nhau với nhân loại khác đâu.”

Tuy về lý thì là thế, nhưng Tranh vẫn cảm thấy tộc Người Cá cứ như nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của vậy.

Lạp Mông rất xin lỗi: “Đại Vu bọn tôi nói, ba tên sứ giả thành Lạch Trời có thực lực cỡ cấp bảy sơ cấp, đều là chiến sĩ thần huyết, nếu muốn áp chế bọn họ, thì phải phái chiến sĩ cấp bảy gần lên cấp tám, hơn nữa, kinh nghiệm chiến đấu còn phải phong phú, bảy ngàn cân muối đỏ tinh luyện quá thật không nhiều.”

Tranh xoa xoa huyệt thái dương: “Cái giá quá cao, tôi không thể ra quyết định, hoặc là ký kết sáu trăm cân trước, những chuyện khác thì chờ thủ lĩnh và tư tế chúng tôi trở về rồi nói chuyện với Đại Vu các anh sau?”

“Đại Vu bọn tôi nói không thể trả giá.”

Tranh thầm chửi má nó: “Bây giờ tôi không thể đưa ra quyết định, phải thương lượng với mọi người đã rồi mới báo lại cho anh được.”

Thời gian thương lượng rất ngắn, rất bức thiết, sứ giả Tam Thành đòi ngay ngày mai phải bắt đầu khiêu chiến, nếu không ứng chiến, bọn họ sẽ xem như Cửu Nguyên nhận thua, trực tiếp xông vào thành Cửu Nguyên.

Người Cửu Nguyên đang rầu muốn chết!

Khi đối mặt với kẻ địch cường đại, không ai nghĩ ra được biện pháp tốt.

Ô Thần cũng phát hiện dù mình có hơi thông minh về mặt này, nhưng gặp phải kẻ địch cường đại thì hầu như không có đất dụng võ, nhưng nó không nhụt chí, còn đang cố gắng nghĩ cách làm sao để kéo dài thời gian, chờ tới khi sư phụ nó về.

“Lần trước chẳng phải Cửu Phong đại nhân đã trở lại sao? Thủ lĩnh và tư tế đại nhân sao còn chưa về? Phải bao lâu nữa bọn họ mới về đây?” Nhóm chiến sĩ thủ lĩnh nôn nóng vỗ bàn.

“Mãnh thì sao? Khi nào Mặc đại về, tốt xấu gì cậu ta cũng phải truyền tin tức tới chứ!”

“Lúc trước tôi đã nói không nên để thủ lĩnh và tư tế đại nhân cùng ra khỏi thành một lượt, ít nhất cũng phải để lại một người thì đã không đến mức…”

“Đủ rồi!” Tranh tức giận đập bàn: “Bây giờ nói những lời đó thì có ích lợi gì? Thủ lĩnh và tư tế đại nhân không biết khi nào mới trở về, ngày mai tên Bành Tư kia đã khiêu chiến chúng ta, chúng ta có gan thì ứng chiến, nhưng sẽ thua thê thảm! Hai người họ không có ở đây, thì chúng ta càng phải bảo vệ thành cho tốt, nếu bọn họ trở về, lại nhận được tin thành mất rồi, thì chúng ta còn mặt mũi nào mà gặp tư tế đại nhân? Điều kiện để thuê người cá, các người xem xem có thể đồng ý hay không?”

Câu cuối cùng của Tranh là muốn hỏi Đại Sơn, Đại Sơn với Văn Sinh là người phụ trách tinh luyện muối đỏ, đó là công việc cơ mật nhất trong bộ lạc, có thể giao dịch bao nhiêu muối đỏ thì phải hỏi bọn hắn.

Đại Sơn chậm rãi lắc đầu: “Bảy ngàn cân, nếu tư tế đại nhân ở đây, cậu ấy cũng sẽ không đồng ý.”

“Nhưng vấn đề là bây giờ chúng ta không có chiến sĩ cấp cao để áp chế sứ giả Tam Thành!”

“Mọi người cùng lên, liều mạng với chúng!”

“Đúng vậy! Liều mạng với chúng!”

Giữa những tiếng rống phẫn nộ có một giọng nữ đột nhiên xen vào: “Nói thật với ba tên sứ giả kia, rằng thủ lĩnh và tư tế đại nhân vẫn chưa trở về. Khiêu chiến, phải đồng ý. Nếu chúng dám vào thành, thì chính là muốn khai chiến, chờ thủ lĩnh và tư tế đại nhân trở về, lấy máu trả thù!”

Sa Lang không nói tiếng Cửu Nguyên trôi chảy lắm, nhưng ý của cô thì tất cả mọi người đều hiểu.

Tranh vẫn còn đang suy xét: “Vẫn phải mướn một chiến sĩ cấp cao của người cá, nếu bọn chúng thật sự không màng gì mà đòi công chiếm Cửu Nguyên, thì chúng ta sẽ có tử thương lớn.”

Đại Sơn nhíu mày: “Nhưng chúng ta không có bảy ngàn cân muối đỏ.”

“Trước tiên cứ đáp ứng đã rồi tính sau. Nhưng trước hết nói với người cá, nếu bọn họ không ra tay thì cái giá phải trả sẽ còn đắt hơn nữa.”

“Chỉ có thể như vậy, hy vọng sẽ dọa được ba tên sứ giả!”

Ba người Diệp Hách hoàn toàn không bị dọa sợ, Bành Tư trực tiếp đưa ra ba lời khiêu chiến, dùng cách ‘ba trận thắng hai’ để phân định thắng bại.

Cửu Nguyên thua, thì mở cửa thành, nghênh đón sứ giả vào, từ đây Cửu Nguyên thuộc về thành Lạch Trời.

Cửu Nguyên thắng, ba người vẫn tiếp tục ở bên ngoài ngoại sông đào chờ thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên trở về.

“Mặt khác, trước khi khiêu chiến, tôi có một câu muốn hỏi chư vị Cửu Nguyên, vì sao lại phái chiến sĩ người cá ra? Chẳng lẽ Cửu Nguyên phụ thuộc tộc Người Cá? Hay tộc Người Cá phụ thuộc bộ lạc Cửu Nguyên?”
Zombie: Chờ ngày Mặc về xử lý mấy thằng cô hồn này.

Bonus hình A Chiến nở hoa cu tè đáng yêu nè:”>

19970911_2003910909841639_1921476937_n
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.