Dị Thế Lưu Đày

Chương 276: Con rối chim lửa khổng lồ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

21c2d2bebca539107752e3f10bf926b0 - Copy

“Xương cũng có thể bay?”
Nghiêm Mặc ngồi làm dáng trên lưng Cửu Phong, nhận lấy những ánh mắt đầy kính ngưỡng và khát khao của gần hai ngàn người dưới mặt đất rồi biến mất ở phía chân trời.

Nhưng không ai biết, Cửu Phong bay chỉ một chốc đã đậu xuống.

Nghiêm Mặc lấy một cái hòm gỗ ra từ túi không gian, ngồi vào trong rồi vẫy tay với Cửu Phong.

Cửu Phong thò đầu đến cạnh hòm gỗ, khặc khặc cười quái dị.

Nghiêm Mặc: “Mày có thể quắp cái hòm mà bay, muốn bay nhanh cỡ nào cũng được, nhưng không được lộn mèo, cũng đừng bay cao quá, tao sẽ không thở được, hơn nữa bên trên quá lạnh, tao chịu không nổi.”

Cửu Phong cười nhạo quái hai chân nhỏ của nó thật vô dụng, Nghiêm Mặc kệ, cứ để cho nó cười đã, vì có ai mà chịu được gió to và khí lạnh trên trời? Đến lúc đó Cửu Phong bay nhanh như chớp, thì hắn làm sao mà thở? Nếu không cẩn thận rớt xuống thì sao?

Nghiêm Mặc đậy luôn cái nắp hòm lại, Cửu Phong quắp cái tay xách của hòm gỗ, lần nữa bay lên trời.

Nghiêm Mặc thở ra một hơi, trải đệm trong cái hòm, ngồi trong hòm có thể nói là thoải mái hơn so với ngồi trên lưng Cửu Phong nhiều, chẳng những không cần lo sẽ bị rớt xuống, mà còn có thể nằm ngủ.

Cửu Phong quắp cái hòm bay đi rất nhanh, nhưng nó vẫn luôn nhớ rõ không thể bay quá cao, trên đường đi chỉ dừng lại nghỉ tạm hai lần, sau một buổi tối liền bay về vùng trời của Cửu Nguyên.

Nghiêm Mặc không trở về nội thành của Cửu Nguyên, mà bảo Cửu Phong bay trở về sào huyệt trên vách núi ở phía nam của nó.

Khi những tia nắng đầu tiên của ngày dần rọi lên tòa thành, ở bờ bên kia ngoại sông đào Cửu Nguyên, Diệp Hách khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn ngẩng đầu nhìn trời.

Một cái bóng đen khổng lồ bay xẹt qua không trung.

Diệp Hách cảm thấy hình như bên dưới cái bóng đen còn treo thứ gì đó, nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, lại bay khá cao, nên ông ta không quá chắc chắn.

“Ốc Đặc, đó là nơi ở của Sơn Thần Cửu Phong à?” Diệp Hách thấp giọng hỏi một chiến sĩ bận một bộ đồ làm từ vải bố đơn giản đang đứng bên cạnh, trên đai lưng treo cốt đao, trên mặt có hai vết sẹo trắng.

Ốc Đặc nhìn về nơi xa: “Chắc là vậy, Phỉ Lực nói ở vùng phụ cận không có loài chim hình thể lớn nào, hơn nữa nó bay về phía nam, người Cửu Nguyên cũng nói phía nam là nơi cư trú của Sơn Thần, vậy chắc chính là nó.”

“Phạm vi săn thú của nó rất rộng.” Diệp Hách nghe nói vị Sơn Thần này cũng có trở về vào mấy ngày trước, nhưng lại nhanh chóng bay đi, có lẽ thời điểm đối phương trở về vừa lúc là buổi tối, nên ông ta không để ý.

“Này chỉ có thể chứng minh nó bay rất nhanh.” Vẻ mặt của Ốc Đặc đầy vẻ kiêu căng, hắn ta không để tâm đến con chim mặt người kia. Phỉ Lực miêu tả nó rất đáng sợ có lẽ là vì năng lực của Phỉ Lực còn quá thấp, nếu không phải gã có một đôi cánh, dị năng lại rất hữu dụng khi bắn tên, thì chỉ một gã chiến sĩ cấp năm chưa lên nổi cấp sáu sao có thể đảm nhiệm chức vị đoàn trưởng quân đoàn ba của thành Lạch Trời chứ.

Cách đó không xa có một chiến sĩ cũng mặc đồ được may từ vải bố, đeo cốt đao trên eo, người nọ đi tới, đám nô lệ đang bận rộn xung quanh nhìn thấy hắn thì nhao nhao quỳ xuống.

“Đại nhân.” Tên chiến sĩ nọ đi đến cạnh Diệp Hách, quỳ một gối xuống hành lễ rồi lại đứng lên.

Diệp Hách nhìn về phía tên chiến sĩ nọ, vẻ mặt bình đạm nói: “Người cá nói thế nào?”

Tên chiến sĩ nọ kính cẩn trả lời: “Bọn họ nói sẽ truyền lời cho bề trên, nhưng không dám cam đoan.”

Ốc Đặc cười lạnh một tiếng: “Mới đầu lúc đại nhân còn chưa tiết lộ thân phận thì không tính, bây giờ chúng ta đã nói cho người cá biết đại nhân là Đại Tư Tế đến từ thần điện của thành Lạch Trời, mà tộc trưởng và tộc vu của chúng còn dám không ra mặt nghênh đón?”

Diệp Hách vẫn trầm mặc, trong lòng ông ta cũng rất khó chịu. Lúc đầu ông ta cho rằng chỉ cần lấy thân phận sứ giả Tam Thành ra là đủ, nhưng sự thật chứng minh, lũ mọi rợ nơi này quả nhiên ngạo mạn y hệt như Đóa Phỉ nói.

Diệp Hách cũng không thèm để đám dã nhân chưa được khai hoá đó vào mắt, cái ông ta coi trọng là tộc Người Cá.

Nhưng thái độ của tộc Người Cá lại không thân thiện, thậm chí tộc trưởng và tộc vu của họ đến tận bây giờ cũng chưa ra mặt.

“Bành Tư, bọn họ cũng không chịu nhận nguyên tinh tệ?”

Chiến sĩ tên Bành Tư gật đầu, cởi một cái túi da từ bên hông xuống, dùng hai tay nâng lên đưa cho Diệp Hách: “Những người cá đó rất khó nói chuyện, bảo rằng khi tộc trưởng bọn họ chưa cho phép, thì bọn họ không dám nhận bất cứ lễ vật gì, dù đó là nô lệ hay là nguyên tinh tệ đi chăng nữa. Tôi đã giải thích rằng những nguyên tinh tệ này là lễ vật cho tộc trưởng của bọn họ, nhưng cũng không có tác dụng.”

Bành Tư thấy Diệp Hách cất túi da, lại nói: “Còn đám người lùn, bọn chúng có thể sử dụng máy bắn đá và cung tên. Đại nhân, có chiến sĩ tộc Người Cá tuần tra và phòng thủ trong sông, người lùn ở bên kia bờ sông dùng máy bắn đá và cung tên uy hiếp, chúng ta muốn qua được bọn chúng để vào thành Cửu Nguyên là rất khó.”

Ốc Đặc lại lần nữa cười lạnh: “Có gì mà khó? Nếu không phải đại nhân không muốn khai chiến với tộc Người Cá, thì ta đã sớm cướp được tòa thành này!”

Bành Tư không nói  gì, Diệp Hách nhìn tòa thành Cửu Nguyên nguy nga khí thế ở đối diện, bảo: “Ốc Đặc, đừng xem thường bọn họ, có thể xây nên một tòa thành như vậy, chứng tỏ thủ lĩnh nơi này không phải kẻ ngu, mặt khác, anh có phát hiện ra số chiến sĩ thần huyết của tòa thành này khá nhiều hay không?”

“Nhưng cấp bậc không cao, Phỉ Lực nói thủ lĩnh của chúng cũng chỉ mới cấp bốn. Hơn nữa bọn chúng có thể xây nên tòa thành này rất có khả năng liên quan đến năng lực khống chế đất của thủ lĩnh bọn chúng, nghe nói tộc Người Cá và tộc người lùn cũng giúp đỡ không ít công sức.”

Diệp Hách cũng nghĩ không khác gì Ốc Đặc, nhưng ông ta vẫn luôn có một loại cảm giác kỳ quái, ông ta rất để ý số chiến sĩ thần huyết của cái bộ lạc này, kỳ lạ nhất là, theo như ông ta quan sát, số chiến sĩ thần huyết đó đều không đến cấp năm! Thậm chí rất nhiều người chỉ mới cấp một cấp hai mà đã thức tỉnh năng lực thần huyết rồi.

Dù là một chủng tộc có thần huyết đậm đi chăng nữa, nhưng cái bộ lạc này hiển nhiên không chỉ có một chủng tộc, chẳng lẽ thủ lĩnh Cửu Nguyên tìm kiếm các chủng tộc có thần huyết đậm tới để gia nhập bộ lạc mình? Vậy làm sao mà tên đó có thể biết được thần huyết của một chủng tộc có đậm hay không?

Còn nữa, với quy mô tòa thành này, bọn chúng chẳng những có nội thành, mà còn có ngoại thành chiếm một diện tích lớn, không khác mấy thành Phí La – một toà Trung Thành mà ông ta đã từng đi qua.

Ngay cả thành Lạch Trời cũng chỉ là một tòa lâu đài, nhân số có thể chứa bên trong không nhiều nhặng gì, phần lớn chiến sĩ, nô lệ, nông dân đều sống ở ngoài thành.

Cái bộ lạc Cửu Nguyên này xây nên một tòa lâu đài lớn như vậy là có ý gì? Bọn chúng có bao nhiêu người bên trong? Hay bọn chúng làm là vì người cá và người lùn?

Diệp Hách lập tức nghĩ đến quả Vu Vận, có khi nào là nhờ năng lực của quả Vu Vận mới khiến người của bộ lạc này thức tỉnh năng lực thần huyết hay không? Nếu như là thế, vậy những điểm kỳ lạ của tòa thành này cũng có thể giải thích, bao gồm cả việc vì sao tòa thành này lại được xây lớn như vậy.

Diệp Hách nghĩ, có quả Vu Vận, thủ lĩnh của bộ lạc này có dã tâm lớn thì cũng không có gì là lạ.

Tiếc là Đóa Phỉ và Phỉ Lực không cung cấp được nhiều thông tin cho ông ta, làm ông ta không cách nào xác định được liệu quả Vu Vận có thật sự ở đây hay không? Đến tận bây giờ mà thủ lĩnh và tư tế của bọn chúng còn chưa ra mặt, điều đó càng làm ông ta không cách nào đoán được.

Ông ta định chờ thêm chút nữa, trước tiên cứ gặp tộc trưởng tộc Người Cá rồi hẵng nói. Có lẽ bộ lạc Cửu Nguyên là bộ lạc phụ thuộc của tộc Người Cá, như vậy thái độ của ông ta đối với tòa thành này cần phải suy xét lại.

Nhưng dù là thế nào, ông ta đều rất hứng thú đối với hết thảy của tòa thành này, nếu có thể, ông ta hy vọng có thể thu tòa thành này về làm bộ lạc phụ thuộc của thành Lạch Trời, để có bàn đạp chinh phục toàn bộ vùng đất hoang dã.

Còn về phần công chúa Đóa Phỉ và bộ lạc của cô ta…

Diệp Hách cười nhạt, trong nụ cười còn có chút nhạo báng, lại có chút bất đắc dĩ như thể thấy một đứa nít ranh đang bày trò hăng hái trước mặt mình.

Đóa Phỉ cho rằng cô ta thu phục được Phỉ Lực rồi ư? Nhưng theo như ông ta thấy thì, Phỉ Lực chẳng qua chỉ đang lợi dụng Đóa Phỉ mà thôi, Phỉ Lực là tâm phúc của tướng quân Triết Phi.

Đóa Phỉ cho rằng cô ta không gả chồng mà ở bên ngoài thành lập một thế lực mới là có thể thoát khỏi số phận làm con rối ư? Thậm chí còn vọng tưởng được làm nữ hoàng, nhưng sự thật đơn giản như cô ta nghĩ thì tốt rồi.

Cho dù Cáp Nhĩ Nặc Tư Mạn bệ hạ có con trai, thì người kế thừa vị trí thành chủ trong tương lai cũng chưa chắc đã là người mang huyết mạch của Nặc Tư Mạn. Đáng tiếc điều này Nặc Tư Mạn bệ hạ biết rất rõ, mà công chúa của ông ta thì lại hoàn toàn không biết cái gì cả.

Diệp Hách không nghĩ Đóa Phỉ có thể làm được trò trống gì, đây cũng là nguyên nhân mà ông ta không tỏ rõ quan điểm của mình đối với chuyện này.



Trong nội thành Cửu Nguyên.

Đông Sinh phụ trách đưa tin nhanh chóng chạy như bay xuống từ đầu tường, vọt vào căn phòng ở phía đông nam sảnh nghị sự, nơi đó Mặc đại gọi nó là sở quân đội.

“Tranh đại nhân, Cửu Phong đại nhân đã trở lại!”

Tranh đang nói chuyện với Ô Thần, nghe vậy liền ngẩng đầu, hai mắt của anh có chút thâm quần, anh đã rất nhiều ngày không ngủ yên giấc rồi: “Chỉ có Cửu Phong thôi?”

Tranh hỏi như vậy là bởi vì Cửu Phong đại nhân đã sớm trở về Cửu Nguyên vài bận, nó thường xuyên bay tới bay lui trên không trung, có khi còn đáp xuống tìm nhãi con Thiết Bối Long chơi đùa, mới đầu khi người Cửu Nguyên nhìn thấy Cửu Phong thì rất vui mừng, còn tưởng thủ lĩnh và tư tế đã trở về, ai ngờ lại không phải.

Thẳng đến lúc Mãnh trở về mới biết, hóa ra Cửu Phong đại nhân hộ tống một nhóm nô lệ về, người ta chẳng qua chỉ là không kiên nhẫn bay chậm như rùa theo con thuyền, nên mới bay về vùng đất nằm giữa lưu vực con sông lớn và Cửu Nguyên chơi.

Thuyền đi rất chậm, lúc Mãnh đến, những con thuyền đó chỉ mới đi được một phần tư lộ trình.

Mà khi Mãnh rời đi cho tới hôm nay Cửu Phong trở về, mới qua chưa được mười ba ngày. Lúc Tranh hỏi cũng không ôm hy vọng gì, bởi vì cửa khẩu của con sông lớn cho tới giờ vẫn không thấy tin tức về thuyền nô lệ truyền đến, Cửu Phong đại nhân đương nhiên cũng sẽ không trở về chỗ của bọn Nguyên Chiến.

Nhưng Tranh nào nghĩ đến, Cửu Phong đại nhân bay qua bay lại đã nhiều ngày, thấy không có nguy hiểm gì nên mới mất kiên nhẫn, không hộ tống mấy con thuyền đó nữa, mà cứ thế bay về chỗ Nghiêm Mặc.

Ô Thần cũng nhìn về phía Đông Sinh đầy hy vọng.

Đông Sinh vội vàng trả lời: “Ặc, Cửu Phong đại nhân bay quá nhanh, bay về phía nam.”

Vậy là Nguyên Chiến và Mặc đại vẫn chưa trở về, nếu không Cửu Phong sẽ vào thành trước chứ không phải bay về thánh địa phía nam.

Ô Thần thở dài một hơi.

Tranh mím môi nghĩ thầm, quả nhiên vẫn còn là trẻ con.

Bởi vì ở phía nam có hồ nước mặn, có sào huyệt của Cửu Phong đại nhân, hơn nữa thủ lĩnh và tư tế đại nhân đều không muốn cho ai tới phía nam, nên hiện người Cửu Nguyên đều tự động xem vùng đất ở phía nam là thánh địa.

Bọn họ lấy cái cớ này để ngăn cả sứ giả Tam Thành đi qua bên đó, nói rằng nơi đó là thánh địa Cửu Nguyên, chỉ khi được cho phép mới có thể tới, nếu không thì là đối địch với Cửu Nguyên.

“Ở cửa khẩu sông lớn có tin tức mới không?”

“Không có.” Đông Sinh lắc đầu: “Không thấy ai đốt khói báo động.”

Khói báo động (lang yên) không phải dùng phân của sói để đốt, là do Mặc đại quen gọi như vậy, nên mọi người cũng gọi theo, hơn nữa bầy sói cũng là kẻ địch trọng điểm mà bọn họ cần phải phòng thủ, vì khi nhìn thấy bầy sói, mọi người sẽ nhóm lửa tạo khói để báo hiệu, vì vậy bọn họ nhanh chóng tiếp thu cách nói ‘khói báo động’ này.

“Tiếp tục chú ý quan sát.”

“Vâng!”

Trước khi Đông Sinh rời đi, Tranh dặn cậu ta dẫn vài chiến sĩ thủ lĩnh ra ngoại thành đi săn, Hào đến mời bọn họ.

Ô Thần y như ông cụ non, viết viết vẽ vẽ cái gì đó trên phiến đá, rồi chỉ vào nói: “Tranh đại, nơi này gần cửa thành tây của chúng ta, tuyệt đối không thể để đám nô lệ mà bộ lạc Đóa Phỉ đưa tới xây nhà ở chỗ này.”

“Anh biết. Nhưng với tình hình trước mắt, thủ lĩnh và tư tế đại nhân đều không có ở nhà, hai tên chiến sĩ bên cạnh sứ giả Tam Thành đều cực kỳ lợi hại, toàn bộ người của chúng ta chưa chắc gì đã đánh thắng được bọn chúng, người cá cũng không thể tùy ý đuổi bọn chúng đi, nhóc nói xem, dưới loại tình huống này chúng ta phải làm như thế nào?”

Ô Thần trầm ngâm, nó biết Tranh đang khảo nghiệm nó, đồng thời cũng là đang hỏi ý kiến của nó, tuy nó còn nhỏ, nhưng thân là đệ tử tư tế, ở tầng lớp lãnh đạo cũng có một vị trí nhỏ cho nó, những người khác cũng không vì nó nhỏ tuổi mà xem thường.

“Nói thực ra em không biết nên làm như thế nào, nhưng nếu có sư phụ em ở đây, ngài ấy nhất định sẽ không cho đám nô lệ mà Đóa Phỉ đưa tới xây nhà cho sứ giả Tam Thành đâu.”

“Ý của nhóc là muốn cho những nô lệ đó vào thành?”

Ô Thần do dự một chút, gật đầu.

“Nhưng nếu bên trong có gian tế thì sao? Nếu trong những kẻ đó có chiến sĩ của Đóa Phỉ hay thậm chí là chiến sĩ của Tam Thành, chờ khi chúng tiến vào, phát hiện ra thủ lĩnh và tư tế của chúng ta đều không có ở đây, muốn nhân cơ hội chiếm lĩnh thành Cửu Nguyên của chúng ta thì sao?”

“Vậy thì, chúng ta bán những nô lệ đó cho sứ giả Tam Thành? Hoặc là thu phí dừng chân, phí mướn nô lệ với mướn đất của bọn họ?”

Tranh cười to, thật không hổ là đệ tử do một tay tư tế đại nhân bọn họ dạy nên: “Chờ những người khác tới, nhóc nói suy nghĩ của mình ra cho bọn họ đi.”

Ô Thần trông có vẻ như rất bình tĩnh, nhưng kỳ thật vẫn còn hơi ngại ngùng: “Tranh đại, ý anh là phương pháp này có thể ư?”

“Không thể đánh, thì dùng cái lý do này để kéo dài thời gian.”

Ô Thần chép miệng, lớn mật nói: “Tranh đại, vậy anh cảm thấy nếu chúng ta nói với tộc Người Cá và người lùn, chỉ cần bọn họ cùng ra mặt, thì dù chiếm được bao nhiêu lợi ích từ sứ giả Tam Thành, tất cả sẽ chia đều cho bọn họ, để bọn họ cùng chúng ta đàm phán với sứ giả Tam Thành, được không?”

Tranh vỗ vỗ đầu nó khen: “Suy nghĩ của nhóc rất tốt, nhưng trước mắt vẫn chưa thể dùng, nhóc quên Mặc đại đã nói người lùn và người cá là khách sao? Cậu ấy chỉ xem hồ Thanh Uyên là địa bàn của người cá, còn người lùn là kẻ mắc nợ, ở nhờ, nếu bây giờ chúng ta nói như vậy với bọn họ, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào đây?”

Ô Thần a một tiếng, đỏ mặt: “Bọn họ cũng sẽ xem mình là chủ nhân Cửu Nguyên.”

“Đúng vậy. Cho nên khi chưa đến bước đường cùng, chúng ta tuyệt đối không thể dễ dàng chia sẻ lợi ích thuộc về mình cho người khác, nhớ kỹ chưa?”

“Vâng!” Ô Thần ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Cảm ơn anh, Tranh đại.”

Khi những người có chức trách trong bộ phận lãnh đạo Cửu Nguyên lại lần nữa họp bàn thảo luận làm thế nào để đối phó với sứ giả Tam Thành, thì Nghiêm Mặc đã tiến vào nơi truyền thừa của tộc Luyện Cốt, bắt đầu mân mê bốn con Cốt Điểu kia.

Thời gian học tập lúc trước hắn không hề lãng phí, cộng thêm việc có thể hỏi han Tán Bố, hắn đã hiểu kha khá cách khởi động và sử dụng Cốt Điểu.

Theo như lời Tán Bố nói, bốn con Cốt Điểu này đều là cấp chín, vào thời của bọn họ, loài chim này là loài chim lớn nhất chỉ xếp sau Côn Bằng mặt người, nhưng loài chim khổng lồ này không có cá thể nào tiến hóa lên mức sinh vật có trí tuệ, cơ mà năng lực bẩm sinh của chúng nó lại cực kỳ lợi hại, đến khi thành niên, cơ hồ như tự động có được lực công kích của chiến sĩ cấp chín.

Chúng nó có tên là chim lửa khổng lồ, có một đôi cánh xương bằng da màng và một cái bụng cực lớn, miệng còn có thể phun lửa.

Loài chim này khi còn sống không thể thu nhỏ, nhưng khi tộc Luyện Cốt lấy thi thể hoàn chỉnh của chúng nó để luyện chế thì tăng thêm cho chúng nó chức năng thu nhỏ thể tích.

Muốn mở ra năng lực tấn công của con rối chim lửa khổng lồ này, đương nhiên cần phải có nguyên tinh cấp chín.

Nhưng Nghiêm Mặc không nỡ xài, hắn quyết định dùng nguyên tinh cấp năm. Tán Bố nói, nguyên tinh cấp năm có thể khởi động, chỉ là không thể sử dụng năng lực mà nó có thôi.

Tạm thời hắn cũng không cần con rối chim lửa khổng lồ phát huy hết thực lực của nó, chỉ cần nó có thể chở người là được.

Trước kia người tộc Luyện Cốt dùng bụng chim lửa khổng lồ để chuyên chở hàng hóa và người, con rối chim lửa khổng lồ có thể xem như một chiếc máy bay vận tải.

Chim lửa khổng lồ không có tốc độ nhanh bằng Cửu Phong, nhưng vẫn nhanh hơn đi thuyền ngược dòng nhiều, hơn nữa chỉ cần không có công kích trên không, độ an toàn cũng sẽ cao hơn khi đi lại trên mặt nước.

Cốt Điểu không thể tùy tiện mang ra ngoài, lần này Nghiêm Mặc trở về chính là muốn đánh vào khảo nghiệm cấp năm.

Bởi vì Tán Bố nói với hắn, phần thưởng của khảo nghiệm cấp năm chính là được tùy ý lựa chọn một loại cốt khí có trong đại sảnh truyền thừa, chỉ cần khắc dấu ấn tinh thần lực thành công là có thể mang đi.

Nghiêm Mặc ngồi ở nơi truyền thừa năm ngày, hắn qua được bài kiểm tra cấp năm của tộc Luyện Cốt, đồng thời cũng bởi vì khắc dấu ấn tinh thần lực lên Cốt Điểu mà đột phá cấp năm, thăng lên làm chiến sĩ thần huyết cấp sáu.

Việc khắc dấu ấn tinh thần lực lên con rối chim lửa khổng lồ cấp chín không hề dễ dàng, muốn khắc dấu ấn lên con rối cấp chín cần phải có tinh thần lực cực cao, tinh thần lực khi vừa mới thăng lên cấp sáu cũng chỉ là vừa đủ mà thôi, điểm khó nhất chính là xóa đi tinh thần lực còn bám trên người Cốt Điểu.

Nghiêm Mặc không để Vu Quả ra tay, thứ nhất là vì hắn muốn khiêu chiến bản thân, thứ hai là từ sau khi tinh thần lực của hắn đột phá đến cấp năm, hắn liền phát hiện ra trong nơi truyền thừa còn có một cổ tinh thần lực cực kỳ cường đại, ngay cả Vu Quả cũng không dám thòm thèm cổ tinh thần lực này, sau khi tiến vào nơi truyền thừa nó trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, nên hắn cũng không dám gian lận ngay trước mặt cổ sức mạnh đó.

Lại tốn thêm hai ngày, cuối cùng cũng xóa sạch những mảnh vụn tinh thần lực còn bám trên người Cốt Điểu, đồng thời khắc ấn ký của mình lên, đến đây, hắn mới có thể sử dụng con rối chim lửa khổng lồ này.

Nghiêm Mặc mang Cốt Điểu ra khỏi nơi truyền thừa, sau khi ra đến bờ hồ nước mặn thì dùng một viên nguyên tinh cấp năm để khởi động nó.

Cửu Phong thấy hắn chui ra khỏi lòng đất, lập tức bay qua vây quanh hắn, lượn tới lượn lui, nó thấy rất hứng thú đối với con Cốt Điểu, còn muốn mổ thử mấy cái, nhưng bị Nghiêm Mặc nhanh tay ngăn lại.

“Tổ tông của tôi ơi, cái này không thể cho mày mổ chơi được, tao còn phải dựa vào nó mà đưa toàn bộ con dân của mày về đấy.”

“Kiệt! Xương cũng có thể bay?” Cửu Phong rất tò mò, thu nhỏ lại nhảy tới nhảy lui trên người Cốt Điểu.

Nghiêm Mặc cũng cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng Cửu Phong vô cùng tò mò đối với nơi truyền thừa dưới lòng đất, nhưng thấy hắn đi vào thì lại không vào theo.

“Mày biết dưới tổ của mày có một chỗ như vậy không?”

“Kiệt! Trước kia không biết, giờ thì biết rồi.”

“Vậy mày không tò mò sao? Không muốn xuống chơi à?”

Cửu Phong nghiêng đầu, cặp mắt phượng khôn khéo hiện lên một tia nghi hoặc: “Khặc khặc, không thể vào, muốn vào, nhưng không thể vào. Mặc, dưới đó có cái gì vậy?”

Nghiêm Mặc nghĩ cái này chắc có liên quan đến truyền thừa của Côn Bằng mặt người, hắn liền giải thích chuyện về truyền thừa tộc Luyện Cốt cho Cửu Phong nghe, hắn không muốn giấu Cửu Phong.

Cửu Phong nghe kể bên dưới toàn xương là xương, tức khắc mất hết hứng thú, lại thúc giục hắn: “Chẳng phải cậu nói con Cốt Điểu này có thể bay sao? Vậy làm nó bay đi, mau mau! Ta muốn xem nó có thể lớn tới cỡ nào, có bự như ta không.”

Nghiêm Mặc cười, Tán Bố nói với hắn bụng của một con rối chim lửa khổng lồ thành niên có thể chưa được bao nhiêu người, nhưng hắn vẫn muốn xem thử xem rốt cuộc con Cốt Điểu này to đến mức nào.

Sử dụng dấu ấn tinh thần lực, Nghiêm Mặc ra lệnh cho Cốt Điểu: “Tới đây, biến ra kích cỡ lớn nhất cho tao!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.