Đám hắc y nhân xuất hiện bất ngờ giống như từ dưới đất chui lên rồi cũng biến mất giống như đã chui xuống đất trốn mất, vô tung vô ảnh. Tới khi Tôn Hàn xách theo cây đại kim đao, dẫn theo hơn trăm tên thủ hạ chạy tới Vương Phủ thì xác người ở đây đã bị người ta dọn đi hết, nếu không phải trên đất còn loang lổ máu tươi thì có lẽ Tôn Hàn còn tưởng mình nhận được tin báo là giả.
Tôn Hàn đi vào phòng khách Vương Phủ thấy Trương Cáp cùng với mấy tên thuộc hạ đang đứng vây quanh một t·hi t·hể đ·ược che đậy bằng khăn trắng. Hắn đứng tại chỗ trong chốc lát rồi tiến tới kéo tấm khăn trắng lên, bên dưới chính là Vương Tài, chỉ là đầu hắn lúc này chẳng qua là được đặt ở đó, cổ đã bị một đao chém đứt rồi.
“ Là ai làm?” Tôn Hàn bình tĩnh đặt tấm vải trắng về chỗ cũ, nhìn Trương Cáp hỏi.
“ Không biết! Chỉ biết v·ũ k·hí đối phương sử dụng chính là Phong Ma Phiến!” Trương Cáp nhỏ giọng đáp, ngoài mặt không nhìn được chút cảm xúc nào, chỉ là những nếp nhăn trên mặt giống như sâu hơn trước rất nhiều.
“ Phong Ma Phiến! Không phải từ lúc Phương lão quỷ quy ẩn giang hồ thì món v·ũ k·hí này cũng theo đó biệt tăm biệt tích rồi hay sao! Không ngờ lúc này lại dùng phương thức này tái xuất giang hồ.” Trương Cáp nắm lấy chuôi đao, nheo mắt nhìn ra cửa.
Bên ngoài, cơn mưa qua đi nhưng mây đen giống như so với trước càng trở nên giày đặc nặng nề, gió bão đang từ từ nổi lên. Tôn Hàn hơi nheo nheo mắt, giống như thấy được cảnh tượng năm đó ba tên thiếu niên ăn mày trộm được của người ta một bình rượu nhỏ rồi trốn vào miếu hoang cắt máu ăn thề, kết thành huynh đệ. Trong ba người hắn là lớn nhất nên làm đại ca, tên tiểu tử mặt ghẻ lở tên là Vương Tài, làm nhị ca, còn có một tên thiếu niên gầy nhom, từ đầu tới cuối cúi gập mặt không nói gì.
Cùng lúc đó, trong khu rừng cách Thạch Thôn khoảng 30 dặm về phía bắc, Lỗ Túc dẫn theo hơn 10 tên thuộc hạ đang kiên trì tìm kiếm tung tích của Vương Như Sương.
“ Ở kia có hang động!”
Một tên thuộc hạ đột nhiên hô to, tay chỉ về ngọn núi thấp bé trước mắt.
Lỗ Túc lập tức phấn chấn tinh thần, dẫn theo đám người đi tới hang động. Hang động không sâu, thực ra nói là một cái hốc đá thì đúng hơn, Lỗ Túc đi tới cửa hang, nhìn vào bên trong thì vui mừng phát hiện ra người mà hắn tìm kiếm đã hơn nửa ngày nay.
Trong góc sâu nhất của hang động trải một lớp lá cây vẫn còn xanh tươi, bên trên nằm nhất nam nhất nữ đều vô cùng trẻ tuổi. Nam khuôn mặt cương nghị, đôi môi trắng bệch bất thường, nữ mặt xinh như hoa, gối đầu lên ngực nam tử bên cạnh ngủ xay.
Lỗ Túc ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt trong khoảng vài giây, đột nhiên hai mặt tia máu hằn lên, gân cổ nổi lên hét: “ Hỗn xược!”
Vương Như Sương bởi vì quá mức mệt mỏi nên ngủ quên đi lúc nào không hay, bị tiếng hét doạ sợ vỡ cả mật, bật người đứng dậy. Thấy Lỗ Túc cùng với thuộc hạ ngoài cửa, nàng vui mừng vô cùng, vội vàng chạy tới nói: “ Các ngươi mau xem Lý An, hắn bị mũi tên bắn trúng, chảy nhiều máu lắm. Hắn bởi vì bảo vệ ta cho nên mới b·ị t·hương, mau cứu hắn đi.”
Lỗ Túc lúc này mới chú ý tới phần bụng của Lý An đang cắm một mũi tên, hai mắt từ đầu tới cuối vẫn nhắm nghiền, hẳn đã b·ất t·ỉnh nhân sự rồi, lại nhìn Vương Như Sương khuôn mặt lấm len bùn đất, hai mắt lệ tuôn như mưa thì trong lòng không nỡ.
“ Sương Nhi đừng sợ, có ta ở đây rồi thì dù là ai cũng sẽ không thể làm hại muội!”
Đoạn vừa nói hắn vừa tiến tới muốn ôm mỹ nhân như ngọc vào trong lòng để an ủi.
Vương Như Sương theo phản xạ tự nhiên lùi về phía sau trốn tránh, trong lòng từ đầu tới cuối chỉ lo cho tính mạng của Lý An. Đây đã là lần thứ 2 y cứu mạng của nàng rồi, nếu hắn có mệnh hệ gì thì suốt đời này nàng sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
Hai mắt Lỗ Túc hiện lên nộ quang, lạnh giọng hạ lệnh cho đám thuộc hạ: “ Mau trị thương cho tên nô bộc kia, nếu hắn có mệnh hệ gì thì đầu các ngươi cũng chuẩn bị chuyển nhà đi là vừa.”
Một tên thuộc hạ tuổi tác đã vào trung niên, tay sách theo hộp thuốc vội vàng tuân lệnh chạy tới xem xét v·ết t·hương cho Lý An. Sau khi xem xét kỹ, hắn mới thở phào một hơi: “ May mắn tiểu thư không rút mũi tên ra cho nên không mất máu quá nhiều, người này vẫn có thể cứu được.”
Sau khi băng bó v·ết t·hương cho Lý An, đám người tự chế một chiếc cáng rồi khiêng hắn trở về Vương Phủ. Vương Như Sương từ đầu tới cuối mặt mày lo lắng đi sát bên cạnh, trong lòng đau khổ vì không thể giúp được cái gì.
....
An Nhạc Huyện là một huyện nằm ở biên cương, địa phận tiếp giáp với hai quốc gia nước láng giềng, thiên tử ở xa, nơi này từ xưa tới nay nổi tiếng vô pháp vô thiên, chém chém g·iết g·iết kể mãi không hết. Nhưng vụ việc ở Vương Phủ dù ở nơi này cũng bị xưng là một cuộc t·hảm s·át đẫm máu, càng không nói tới n·ạn n·hân còn là nhị bang chủ của Kim Đao Bang.
Mất đi Vương Tài, Kim Đao Bang không chỉ mất đi một vị nhị bang chủ, một vị phàm huyết cảnh luyện thể sĩ đơn giản như vậy. Từ trước tới nay chuyện giao thương của Kim Đao Bang đều do 1 tay Vương Tài quản lý, bây giờ lão c·hết mất, con đường kiếm tiền của Kim Đao Bang lập tức bị chặt đứt.
Đừng tưởng thế lực giang hồ thì chỉ biết chém chém g·iết g·iết, tiền tài của bọn hắn cũng không thể đi ăn c·ướp về được, chủ yếu vẫn là tới từ kinh doanh mua bán trong ngoài huyện, chỉ là việc kinh doanh của bọn hắn đầy rẫy máu tanh mà thôi, thương nhân bình thường là không giám cùng bọn hắn tranh đấu.
Vương Phủ mất đi Vương Tài càng là rắn mất đầu, ngay ngày hôm sau v·ụ t·hảm s·át, bọn hắn đã chuyển toàn bộ Vương Phủ tới bên cạnh trụ sở chính của Kim Đao Bang ở tại An Nhạc Thành.
Việc buôn bán của Kim Đao Bang giao cho Lỗ Túc lo liệu, người này tuy tuổi trẻ tài cao, võ công kinh người nhưng nói tới chuyện kinh doanh buôn bán này vẫn là lực bất tòng tâm. May mắn bên cạnh hắn còn có Trương Cáp phụ tá nếu không chỉ sợ lo không xuể.
Nhìn từ bên ngoài Kim Đao Bang đang dần dần trở lại quỹ đạo bình thường nhưng nước ngầm cuồn cuộn bên trong thì ai cũng thấy được, chỉ cần là người biết suy nghĩ đều biết Huyết Linh Môn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một để tiêu diệt Kim Đao Bang này, giang hồ An Nhạc Huyện chắc chắn rất nhanh sẽ gió nổi mây phùn, lúc này chỉ chút bình yên giả tạo trước cơn bão mà thôi.
Lý An tỉnh lại đã là chuyện của một tháng sau vụ t·hảm s·át ở· Vương Phủ, hắn đã đã được Trương Cáp chuyển vào Vương Phủ mới nằm bên cạnh trụ sở Kim Đao Bang. Nơi này so với chỗ lúc trước thì chật hẹp tồi tàn hơn nhiều, nhưng lại nằm ở trung tâm An Nhạc Huyện vô cùng phồn hoa, trước cổng lúc nào cũng có người qua người lại như nước chảy, sau khi v·ết t·hương vừa hồi phục một chút hắn liền mỗi ngày đều chạy khắp thành thăm thú.
Vương Như Sương muốn ngăn cũng không được, đi theo cũng không xong, chỉ có thể sai mấy tên thuộc hạ võ công tạm được đi theo hắn bảo vệ.
Lý An dạo khắp An Nhạc Huyện một lần từ cửa đông tới cửa tây, vô số người ăn mặc kỳ lạ, hàng hoá muôn màu muôn vẻ làm hắn nhìn tới loá cả mắt, mỗi ngày đều chạy ra ngoài từ lúc sáng sớm tới chiều muộn.
....
Chớp mắt Lý An chuyển vào An Nhạc Thành đã được ba ngày, một ngày này hắn trở về phủ đã là lúc chiều tà.
Bầu trời đã chuyển sang nửa tối nửa sáng, chỉ có phương tây vẫn còn ửng hồng, trên đường người qua người lại tấp nập như nước, tiếng trò chuyện rôm rả như pháp nổ, cửa hàng hai bên đường đã bắt đầu chong đèn buôn bán, cửa hàng bánh bao trước cửa Vương Phủ toả ra mùi thơm ngào ngạt.
Lý An láo liên nhìn ngó khắp nơi một lượt, đẩy cửa bước vào Vương Phủ.
Vương Phủ mới này chỉ là một khu tiểu viện rộng rãi, bên trong cũng không có giả sơn suối chảy róc rách cái gì, về điểm này thì so với Vương Phủ cũ thì thua xa. Chỉ là một toà tiểu viện nằm ngay trung tâm An Nhạc Huyện thế này giá cả ít cũng mấy vạn lượng, cũng chỉ có thể lực như Kim Đao Bang mới lấy ra được.
Phía sau cửa vào là diễn võ trường rộng rãi, mấy giá binh khí đủ loại ngăn nắp dựng thành một hàng ở bên cạnh tường bao.
Lý An đi vào, quay lại đóng cửa, nhìn nơi xa xa mái ngói nhấp nhô, hắn không nhịn được mà mỉm cười một mình: “ Luyện Thể Sư, Luyện Khí Sư, thằn lằn phun lửa, hoa ăn thịt người….!! Quả nhiên thế giới này không phải là thế giới trước kia, thú vị, thực là thú vị…..!!!!”