Nhân sinh này cơn mưa nào, dù có to lớn khủng kh·iếp tới đâu rồi cũng sẽ có lúc dừng lại, có lúc mây đen tan đi để lộ ánh mặt trời rực rỡ không gì sánh kịp.
Cơn mưa lớn một mực kéo dài hơn nửa ngày, cuối cùng hạt mưa nhỏ dần, nhỏ dần mãi rồi cuối cùng biến thành màn bụi lất phất, cả thiên địa mờ ảo trong hơi nước trắng xoá.
Bầu trời mới đây còn đen nghịt như chậu mực, mây đen cuồn cuộn như có trăm ngàn con rắn đang cựa quậy, ấy vậy mà trong cái chớp mắt thôi, mây đen tan hết, bầu trời sạch sẽ không một gợn mây, xanh ngắt một màu, vạn vạn tia nắng như những dòng chảy ánh sáng, rực rỡ chảy xuống đại địa, nhấn chìm vạn vật trong cảm giác ấm áp dễ chịu của cái nắng đầu thu.
Trời đất lúc vừa kết thúc cơn mưa, trong sáng, sạch sẽ, mát mẻ, tươi đẹp biết nhường nào!
Lúc đám mây đen cuối cùng tan đi cũng là lúc trận chiến trong Vương phủ kết thúc, trong lúc Trương Cáp sắp bị nam tử cầm thiết phiến đánh bại, đám thuộc hạ Vương phủ cũng đ·ã c·hết gần hết thì đúng lúc Lỗ Túc chạy tới cứu viện.
Lỗ Túc biệt hiệu trên giang hồ là Hắc Tuấn Long, cưỡi một con hắc mã, mặc một bộ hắc bào, cầm một cây phương thiên hoạ kích dài gần 3m. Hắn dựa vào sức một người một ngựa, cầm kích lao thẳng vào Vương phủ, trước g·iết hơn 10 tên hắc y nhân sau đó lại đại chiến mấy trăm hiệp với tên nam tử cầm cây quạt sắt kia.
Cuối cùng hai bên dù đánh ngang tay nhưng bên cạnh còn có Trương Cáp nhìn chằm chằm, lão dù đã b·ị t·hương không nhẹ nhưng ra tay nào là muốn mạng chiêu đó, nam tử cầm quạt sắt chỉ có thể rút lui.
Trương Cáp b·ị t·hương không nhẹ, mặt mày tái nhợt, khoé môi toàn là máu, thấy Lỗ Túc còn muốn cưỡi ngựa đuổi theo thì vội vàng ngăn lại: “ Lỗ công tử chớ có đuổi theo! Tên mặt trắng kia bởi vì sợ người của Kim Đao Bang tiếp tục đuổi tới cho nên mới chạy trốn chứ thực ra hắn chưa b·ị t·hương thế gì đáng kể. Hơn nữa bên cạnh hắn còn có nhiều thuộc hạ như vậy, kẻ nào cũng hung hãn không s·ợ c·hết. Công tử đuổi theo chỉ sợ sẽ gặp phải nguy hiểm.”
Lỗ Túc ghìm lại dây cương, mặt tỏ vẻ không vui nhưng cũng không giám lấy tính mạng của mình ra mà đánh cược, hắn nhảy phắt xuống ngựa, dựng thanh thiên phương hoạ kịch xuống đất một cái thật mạnh. Bịch một tiếng, ngay cả mấy tên thuộc hạ đứng cách đấy một đoạn dài cũng cảm nhận được mặt đất run lên nhè nhẹ.
Hắn dáng người cao lớn, ít nhất cũng hơn 1m9, ấy vậy mà đứng bên cây thiên phương hoạ kịch lại thấp hơn một đoạn dài. Thân kích lớn bằng cổ tay, dường như làm bằng vật liệu như gỗ lại như kim loại, màu sắc tối tăm, bên trên khắc một bầy kim long đang đoạt châu, mỗi tấm vẩy rồng, mỗi vái vuốt rồng đều nhìn được rõ ràng, sinh động như thật. Phần tiếp giáp giữa mũi kích và thân kích khắc một vòng cổ tự không ai hiểu.
Phần đầu kích bao gồm một mũi kích sáng bóng cực kỳ sắc bén, hai bên là hai lưỡi cong hình dạng như sừng rồng. Ở giữa mũi kích có khảm một viên bảo thạch màu đỏ au như máu tươi, trông có chút quỷ dị.
Thanh Thiên Phương Hoạ Kích này, không chỉ ở An Nhạc Huyện mà trong toàn bộ Ngọc Châu, thậm chí Ngũ Linh Quốc cũng có tiếng tăm không nhỏ, là một trong 108 thanh thần khí của giang hồ Ngũ Linh Quốc, dù chỉ xếp ở hạng 104 thôi nhưng cũng đã đủ quý giá.
Qua đó cũng có thể thấy được Lỗ Túc không đơn giản, Ngũ Linh Quốc có 8 châu, Ngọc Châu chỉ là một cái bình thường nằm ở phía bắc, Ngọc Châu có 39 huyện, An Nhạc Huyện chỉ là một huyện hẻo lánh, Kim Đao Bang chỉ là một thế lực hạng 3 tầm thường, nhưng trong thế hệ trẻ tuổi của giang hồ hiện nay, nhắc tới cái tên Lỗ Túc này không có ai giám xem thường cả.
Lỗ Túc có lí do để kiêu ngạo, mà quả thực hắn rất kiêu ngạo, phải chăng chỉ có đối với nghĩa phụ Kim Đao Tôn Hàn là hắn còn có chút kính ý.
“ Bọn vô dụng các ngươi, để người ta đánh tới tận nhà rồi mà còn muốn làm con rùa rụt đầu! Nếu không phải nể tình Sương nhi thì bổn công tử còn lâu mới tới cứu.” Lỗ Túc lắc đầu một cái, nhìn Trương Cáp cười mỉa mai. Sau khi tổng bộ nhận được bồ câu đưa thư của Vương Phủ gửi tới, hắn liền một thân một ngựa phi thẳng tới đây, may mà vẫn còn kịp cứu ngươi.
Trương Cáp mặt mũi trắng bệch, không biết vẫn là do b·ị t·hương hay là do tức giận, trên người hắn lúc này có vô số vết cắt, đều là vết cắt nhỏ không động tới gân cốt nhưng chi chít khắp người như vậy cũng đủ làm người ta sợ hãi rồi. Đây là do những cây đao nhỏ ở mũi chiếc quạt sắt kia cắt ra.
“ Đối phương không phải hạng vô danh tiểu tốt đâu! Cây quạt sắt trong tay kẻ kia chính là Phong Ma Phiến, đứng thứ 79 trong 108 thần khí.”
“ 79?!!!”
Lỗ Túc nhìn cây Phương Thiên Hoạ Kích trong tay, đột nhiên cảm nhận được cảm giác gió bão sắp tới.
“ Đúng rồi! Tiểu thư?!” Trương Cáp chợt nhớ tới Vương Như Sương đang không biết ở nơi nào, hốt hoảng hét một tiếng rồi chạy tới khu bếp.
Lỗ Túc nghe nói tới Vương Như Sương cũng lo lắng không yên đuổi theo.
Hai người đều là phàm huyết cảnh võ giả, tốc độ nhanh hơn ngựa chạy, chớp mắt đã đuổi tới nhà bếp.
Khi bọn hắn đi tới cửa đúng lúc thấy một tên thiếu niên trẻ tuổi mặc quần áo nô bộc đang thập thà thập thụt chui ra khỏi miệng cái chum nước ở cửa bếp. Mặt mũi hắn sợ hãi tới méo sệch, đũng quần sớm đã ướt sũng nước.
Trương Cáp một chộp đem tên nô bộc nhấc tới trước mặt, vội vàng hỏi: “ Ngươi có thấy tiểu thư không?”
Hắn suy nghĩ một chút rồi vội vàng lắc đầu như cái trống.
Tuy nhiên ngay sau đó hắn lại vội vàng bổ sung: “ Không nhìn thấy nhưng nghe thấy, lúc nãy tiểu thư cùng với Lý An đi vào nhà bếp, sau đó thì hình như mở cửu đi đâu rồi. Quái lạ, trong đấy còn có cái cửa nào đâu chứ?!”
Đoạn vừa nói hắn vừa ngó nghiêng vào trong phòng bếp, quả thực không tìm được cánh cửa nào khác nữa.
Trương Cáp đang thở phào nhẹ nhõm một hơi thì tên nô bộc lại nói tiếp: “ Sau khi tiểu thư hai người đi qua không lâu thì lại có một người nữa vào trong, cũng mở cửa đi rồi. Là giọng phụ nữ, tiểu nhân nghe rất lạ tai, không thể nào đoán ra được là ai.”
Trương Cáp nhớ tới nữ nhân mặc đồ đen đuổi theo tiểu thư, trong lòng lập tức trầm xuống, vội vàng chạy vào trong bếp, lão quen thuộc đẩy giá gỗ, dùng chìa khoá mở cánh cửa sắt rồi cùng Lỗ Túc chạy vào.
Dù là bọn hắn thì ở trong đường hàm tối đen như mực cũng chẳng thấy được cái gì, nhưng bởi vì trong lòng lo lắng nên chỉ có thể cắm đầu cắm cổ chạy đi. Bọn hắn cứ chạy mãi, khoảng 20 phút sau thì thấy ở cuối đường hàm có ánh sáng.
Bởi vì ở trong bóng tối một lúc lâu, con mắt nhìn vào lối ra giống như nhìn vào cánh cửa dẫn tới bên kia thế giới, dù thế nào cũng không thấy chân thật. Bọn hắn ra khỏi đường hầm, đợi một chút cho hai mắt làm quen với ánh mặt trời chói mắt rồi mở mắt nhìn quanh bốn phía.
Lối ra của đường hầm nằm trên một vách đá cheo leo, phía trước lối ra là một tảng đá đột ngột nhô ra bên ngoài khoảng 2m, xung quanh đều là vách đá dựng đứng, bên dưới là rừng cây dày đặc như tấm thảm. Nơi này ít cũng phải cao hơn rừng cây bên dưới mười mấy m, muốn rời khỏi cũng không phải là đơn giản.
“ Sương nhi là từ đường hầm này chạy trốn ra sao?”
Lỗ Túc đứng ở ven rìa tảng đá, cúi đầu nhìn xuống bên dưới hỏi.
Trương Cáp chỉ gật đầu không đáp.
“ May cho tiểu tử Lý An đi theo hộ tống tiểu thư, nếu không chỉ sợ leo xuống vách đá này cũng đủ lấy mạng tiểu thư rồi.!” Trương Cáp lẩm bẩm trong miệng, thầm thấy may mắn vì đã dạy võ công cho tiểu tử họ Lý kia.
Lỗ Túc hết nhìn rừng cây bên dưới lại quay vào nhìn đường hầm phía sau, tuỳ ý nói: “ Đường hầm này thật là dài!”
“ Đường hầm là đường hầm tự nhiên, lão gia cũng là bởi vì nó cho nên mới xây Vương Phủ ở chỗ này. Trước mắt không biết tiểu thư đang ở đâu, ngươi từ chỗ này leo xuống tìm kiếm tiểu thư, ta trở về gọi người tới khu rừng bên dưới tìm kiếm.” Trương Cáp quay đầu nhìn Lỗ Túc, giọng nói có ý hỏi.
Thấy Lỗ Túc gật đầu lão mới vội vàng chạy vào đường hầm để trở về Vương Phủ.