"Theo tin báo về thì trước khi đoàn người của Từ đại nhân mất tích, nơi dừng chân cuối cùng là Sóc Phương." Yến Thù nói.
Tần Quyết Minh không quanh co lòng vòng, gật đầu: "Không sai, bọn họ nghỉ ngơi ở dịch trạm cách thành trấn ba mươi dặm, ta còn gặp mặt Từ đại nhân, nhưng chẳng biết tại sao Từ đại nhân trước khi xuất phát có vẻ vội vàng, đêm hôm đó liền rời đi."
"Đêm hôm đó liền rời đi?" Yến Thù nhíu mày.
"Từ đại nhân bảo ta rằng cứu tế vội vàng, không dám chểnh mảng nên lúc đó ta cũng chưa nghi ngờ." Trong mắt Tần Quyết Minh lộ vẻ trầm tư, "Nhưng sau này nhớ lại thì cảm thấy hơi rùng mình."
Yến Thù nghi hoặc: "Nghĩa phụ nói vậy là sao ạ?"
Tần Quyết Minh đáp: "Trong đám Cẩm y vệ đồng hành với Từ đại nhân có mấy chục tên sắc mặt trắng bệch, tinh thần suy sụp, giống như......"
Tần Quyết Minh dừng một chút rồi nói tiếp: "Giống như cái xác không hồn vậy."
Quá nhiều điểm đáng ngờ, Yến Thù đỡ cằm bằng ngón cái và ngón trỏ, lông mày nhíu chặt, miên man suy nghĩ.
"Thù nhi đừng vội." Tần Quyết Minh nói, "Nghe nói ngươi vì chuyện này mà đến, ta đã bảo thân tín xuôi theo lộ trình vận chuyển ngân lượng để tìm Từ đại nhân, nói không chừng sẽ tra được dấu vết để lại."
Tần Quyết Minh dù ở Sóc Phương nhưng dù sao cũng là Tiết độ sứ, tay nắm mười vạn thuộc hạ, uy danh truyền xa, thám tử thân tín tất nhiên cũng trải rộng khắp nơi.
"Đa tạ nghĩa phụ." Yến Thù ôm quyền, "Ngày mai con sẽ tới dịch trạm Từ đại nhân dừng chân tìm thử xem sao."
Thư phòng rộng lớn chỉ còn lại Tần Quyết Minh, trong lúc nhất thời tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, Tần Quyết Minh ngẩng đầu, yên lặng ngắm bức tranh trên tường.
Đúng lúc này cửa thư phòng bị gõ vang, bên ngoài truyền đến tiếng y y a a của Triệu bá.
Triệu bá đi vào, đưa một bức tranh tới trước mặt Tần Quyết Minh, người trong tranh là Lý Trường Thiên.
Tần Quyết Minh cầm bức tranh lên xem rồi khen: "Triệu bá vẽ tranh thật sự ngày càng giống như đúc".
Triệu bá chắp tay tỏ ý cảm ơn.
"Mau phái người ra xung quanh thành trấn hỏi xem có người nào nhận ra hay không, thử giúp vị tiểu huynh đệ này tìm lại người thân." Tần Quyết Minh trả bức tranh cho Triệu bá.
Triệu bá gật đầu rồi đi làm việc.
Đợi Triệu bá rời đi, Tần Quyết Minh nhìn bức tranh trên tường, bỗng nhiên chậm rãi lên tiếng: "Tử Khanh, Thù nhi hôm nay trở về, nó đã là một thiếu niên nho nhã đúng như mong ước năm đó của ngươi, còn ngươi......"
"Cũng đã đi gần chín năm rồi."
Tần Quyết Minh vừa nói dứt câu bỗng nhiên ho khan, hắn đưa tay che miệng, hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại, nhìn xuống thì phát hiện trong lòng bàn tay đều là máu.
Tần Quyết Minh tập mãi thành quen, tiện tay cầm khăn trên bàn lau sạch.
Ánh trăng mỏng lạnh xuyên qua cửa sổ, trải dài trong thư phòng an tĩnh, cô đơn tịch mịch.
Lý Trường Thiên thức dậy từ sớm, vươn vai một cái rồi gấp chăn thành khối vuông vức.
Trong Tây viện có giếng nước, Lý Trường Thiên tự kéo nước lên rửa mặt.
Hắn đang cầm dây vải màu xanh định buộc tóc thì cửa phòng bị gõ.
"Đến đây đến đây." Lý Trường Thiên chạy ra mở cửa, thấy Yến Thù đứng đằng trước, ánh nắng ban mai ấm áp rải xuống sau lưng y.
"Chào buổi sáng." Lý Trường Thiên tay trái vịn khung cửa, híp mắt nhoẻn miệng cười.
"Nên đi dùng bữa sáng rồi." Yến Thù nhìn hắn, bình thản nói.
"Được." Lý Trường Thiên đóng cửa rồi cùng Yến Thù sóng vai đến sảnh đường.
Hai người băng qua Tây viện, lại thấy gia phó thọt chân kia đang quét rác, Yến Thù cung kính hành lễ.
Lý Trường Thiên vội vàng bắt chước động tác hành lễ của Yến Thù.
Gia phó thọt chân không nói gì, chỉ xoay người cúi đầu với họ.
Yến Thù đứng dậy đưa Lý Trường Thiên rời đi.
Lý Trường Thiên cười nói: "Chuyện này thật thú vị nha, lão bá bị câm làm quản sự thì cũng thôi, còn gia phó duy nhất lại thọt chân, kể ta nghe một chút xem nơi này còn ai nữa?"
Yến Thù thản nhiên đáp: "Đừng có nói mò, vị kia không phải gia phó đâu, hắn là chưởng môn Thiên Độc Môn ở Nam Cương, tinh thông luyện cổ hạ độc, là khách ở đây giống như ngươi vậy, nhưng chỉ dạo chơi thoáng qua, tạm thời dừng chân thôi."
"Hả??" Lý Trường Thiên tròn mắt.
Mặc dù hắn nghe không hiểu cái gì môn nhưng có vẻ như rất lợi hại.
"Nghĩa phụ ta dù không phải người trong giang hồ nhưng quen biết rất nhiều kỳ nhân dị sĩ." Yến Thù nói.
Lý Trường Thiên bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.
Yến Thù nói: "Đúng rồi, trưa nay ta phải tới dịch trạm cách đây ba mươi dặm tra án, chắc ngày mai mới về, hai ngày này trù nương sẽ gọi ngươi dùng bữa."
"Hử?" Lý Trường Thiên hơi khựng lại, "Không cần ta đi theo sao?"
"Không cần." Yến Thù đáp.
"À...... Được."
Cũng đúng, hắn đi theo thì có thể làm được gì chứ?
Lý Trường Thiên thầm giễu mình, trong lòng có chút phiền muộn.
Dùng xong bữa sáng, Yến Thù từ biệt Tần Quyết Minh, về phòng lấy kiếm rồi cưỡi ngựa vội vàng chạy tới dịch trạm.
Tần Quyết Minh thấy Lý Trường Thiên ăn sáng với vẻ không yên lòng, còn tưởng hắn nhớ nhà nên trấn an: "Trường Thiên tiểu huynh đệ đừng nóng vội, ta đã phái người đi tìm người thân của ngươi, sẽ sớm có tin tức thôi."
"Đa tạ Tần đại nhân." Lý Trường Thiên gật đầu.
Ăn xong bữa sáng, Lý Trường Thiên trở về phòng, buồn chán nghĩ đến chuyện tuyển lính.
Tần Quyết Minh có việc cần giải quyết nên cũng rời phủ đến quân doanh.
Lúc Tần Quyết Minh trở lại tứ hợp viện thì đã là đêm khuya thanh vắng, hắn vừa vào cửa Triệu bá liền ra đón.
Triệu bá đưa cho Tần Quyết Minh một lá thư, Tần Quyết Minh mở ra đọc lướt qua, đột nhiên hai mắt trừng lớn.
Hắn hít sâu vài cái, lồng ngực phập phồng, sắc mặt tái xanh, tay cầm thư khẽ run rẩy.
"Hắn......" Tần Quyết Minh đè lại cổ họng, giọng nói run run, "Hắn ở đâu?"