Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 75: Mất trí



Lục Chính Minh mơ màng tỉnh lại, anh mở mắt nhìn trần nhà, rồi lại nhìn không gian xung quanh mình, anh nhớ khoảng khắc cuối cùng xuất hiện trong đầu là một chiếc xe hơi màu đen đâm sầm lấy anh.

Những ký ức vụn vặt làm Lục Chính Minh đầu đau như búa bổ, đến khi có hai bác sĩ vào phòng, làm một loạt các động tác kiểm tra cho anh, anh mới hoàn hồn trở lại.

Anh nhìn thấy sau lưng bác sĩ, một cô gái xinh đẹp, nhưng hình như bụng cô ấy hơi lớn thì phải, cô ấy khóc như

"Hoa Lê đái vũ", anh ngạc nhiên tự hỏi, vì sao cô ấy lại khóc, ai bắt nạt cô ấy sao?

Chính lúc này anh nhìn thấy ba mẹ anh, dì dượng cùng với anh em họ Dương bước vào phòng. Họ vừa đến nơi chưa kịp nhìn anh đã hỏi vì sao cô gái ấy lại khóc.

Cô gái ấy nức nở chỉ về phía anh:

"Anh ấy... Anh ấy tỉnh lại rồi."

Lúc này anh mới cảm thấy ánh mắt của mọi người đã đặt lên mình.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, họ quay đầu vui vẻ thông báo:

"Cậu ấy đã hoàn toàn bình phục rồi... Kiểm tra thêm một tuần nữa là có thể xuất viện về nhà... Đây đúng là kỳ tích."

Mọi người nghe xong đều vui vẻ, cười nói với nhau, họ đều nói cái gì tất cả đều nhờ Sơ Sơ tận tâm chăm sóc, đều nhờ Sơ Sơ ngày nào cũng nói chuyện phiếm cho nó nghe...

Họ chẳng thèm hỏi anh một câu nào, anh nhìn Dương Huệ Anh hình như mới hôm trước anh gặp cô còn để tóc ngắn cúp bế, sao hôm nay lại thành mái tóc xoăn dài như thế kia.

Anh ngó nghiêng một hồi cảm thấy ai nấy cũng thật sự rất lạ, mới nhàn nhạt mở miệng hỏi:

"Anh Anh em mới nối tóc à?"

"..."



Không biết tại sao tất cả ánh mắt ngơ ngác khó tin đều hướng về phía anh, anh hỏi cái gì quá đáng lắm sao?

Lê Tô tiến lên đánh vào vai anh, cao giọng quát, "Mày hỏi gì vậy hả thằng kia?" Bà mặc dù mừng vì con trai đã tỉnh lại, nhưng mà sao nó lại có thể để ý đến đứa con gái khác trước trong khi vợ nó còn đứng ở đây

"Ui da... Sao mẹ đánh con, hôm kia sinh nhật mười 19 tuổi của em ấy, chẳng phải em ấy còn để đầu cúp bế sao?"

Lục Chính Minh cảm thấy cả thế giới đang chống lại mình, anh ngờ vực hỏi lại.

Mọi người trong phòng đều bị anh làm cho đơ cả người, anh nói cái gì mà sinh nhật mười chín tuổi, Dương Huệ Anh bây giờ mới qua sinh nhật hai mươi bốn tuổi không lâu, chính anh cũng đi dự mà.

Lục Hạ nhanh chóng nắm bắt vấn đề, ông trầm giọng hỏi Lục Chính Minh:

"Chính Minh bây giờ con bao nhiêu tuổi."

Lục Chính Minh nhíu mày nhìn ông, sao ba ruột lại có thể hỏi câu hỏi như thế này chứ, anh lạnh giọng đáp:

"Hai mươi tuổi bốn tháng... Sao mọi người kì lạ thế?"

Ánh mắt mọi người lập tức chuyển dời sự chú ý lên bác sĩ, bác sĩ cũng toát mồ hôi hột, ông thấp giọng nói:

"Đầu của cậu Lục đây đã bị va chạm mạnh trong vụ tai nạn và bị chấn thương tại vùng não... Có thể vì vậy mà cậu ấy bị mất đi một đoạn ký ức, nếu theo lời cậu nói chắc là mất đi toàn bộ ký ức trong năm năm trở lại đây... Trí nhớ của cậu chỉ dừng lại ở năm hai mươi tuổi bốn tháng mà cậu nói... Đây là một trường hợp hiếm gặp."

"Vậy có chữa được không?" Lê Tô lo lắng hỏi lại bác sĩ.

Bác sĩ thở dài, nâng cái kính dày của mình lên, nhìn anh nói:

"Điều này chắc phải dựa vào bản thân cậu và gia đình, giúp cậu khôi phục ký ức."

Lục Chính Minh nghe một hồi mới hiểu ra, không phải mọi người kỳ lạ, là anh kỳ lạ mới đúng, anh bị mất trí nhớ sao, đoạn trí nhớ năm năm, trong khoảng thời gian đó, anh đã trải qua những chuyện gì?



Lục Chính Minh thở dài, lạnh nhạt nói với mọi người trong phòng:

"Năm năm thì năm năm thôi... Cũng không có quên mọi người... Mọi người lo lắng như vậy làm gì?"

Nói rồi anh lại nhìn về phía Dương Huệ Anh cười khế, dịu dàng nói:

"Anh Anh quà sinh nhật anh tặng em, em xem chưa, anh đã chọn rất lâu đó." Anh nói rồi mới chợt nhận ra, chuyện đó đã xảy ra năm năm rồi, anh vội nói lại, "A... Anh xin lỗi đó là quà của năm năm trước, vậy năm nay anh tặng em cái gì vậy?"

".."

Trong cả cái phòng này chắc chỉ có mình anh vô tư thoải mái như thế, còn mọi người ai cũng căng thẳng đến nở da đầu nhìn về phía Cố Cẩm Sơ.

Anh cũng nương theo ánh mắt của bọn họ nhìn cô, lạnh nhạt hỏi:

"Cô gái đó là ai vậy? Sao lại ở trong phòng bệnh của con khóc như cha mất mẹ chết vậy?"

"..."

Cố Cẩm Sơ từ lúc nghe anh gọi tiếng Anh Anh lần đầu tiên sau khi anh tỉnh lại, cô đã thấy có gì đó không đúng, lúc bác sĩ nói anh bị mất trí nhớ, mà lại là khoảng thời gian năm năm trở lại đây, đó là khoảng thời gian mà cô xuất hiện trong cuộc đời anh, nói cách khác anh chỉ quên mình cô, quên cả con của anh và cô.

Cố Cẩm Sơ làm sao có thể chịu được, lòng cô đau lắm, chờ đợi anh ba tháng, chờ anh tỉnh lại ôm lấy cô và nói:

"Xin lỗi vì đã để em đợi anh" nhưng thứ cô nhận lại chỉ là ánh mắt xa lạ, lạnh lùng của anh.

Lê Tô thật sự muốn may cái miệng của anh lại, sao cái thằng này nó mất trí thôi mà lại mắc cả bệnh ngu vậy, bà đánh mạnh vào lưng anh, lớn giọng quát:

"Mày mất trí thôi mẹ không trách mà sao ngày cả vợ mày, con mày mày cũng quên vậy hả?"

"..."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.