Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 74: 3 Tháng sau



Nói rồi thằng bé tan vào trong hư vô, Cố Cẩm Sơ nổ lực bắt lấy nhưng bàn tay cô cứ cào vào trong không trung một cách vô thức. Cô hét lớn tuyệt vọng:

"Không... Không..."

"Tiểu Sơ Sơ... Cậu tỉnh lại đi... Đừng làm mình sợ." Dương Huệ Anh thấy cô cứ hoảng hốt hét lên, hai mắt nhắm nghiền thì lo lăng gọi cô tính dậy.

"Sơ Sơ... Gọi bác sĩ... Gọi bác sĩ đi..." Lê Tô cả đêm không ngủ, vừa chợp mắt một lúc đã qua xem chừng Cố Cẩm Sơ, bà thấy cô như vậy cũng bất an vô cùng, hét lớn gọi bác sĩ.

"Không..." Cố Cẩm Sơ mở mắt ra, cả người cô đều ướt đẫm mồ hôi, trái tim cô đập mạnh, thì ra tất cả đều là giấc mơ, không là một ác mộng đáng sợ. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, thấy Lê Tô và Dương Huệ Anh đang lo lắng nhìn mình, cô nắm chặt tay hai người họ, kích động hỏi:

"Chính Minh... Chính Minh anh ấy sao rồi?"

"Anh ấy làm sao... Mau nói với mình đi..." Cô chẳng chờ câu trả lời của họ, vứt chăn lao xuống giường muốn đi tìm anh.

Lê Tô vội vàng kéo cô lại, thấp giọng trấn an cô:

"Nó không sao rồi... Nhưng còn đang hôn mê, con phải chăm sóc mình thật tốt... Nó tỉnh lại mà thấy con bị mất miếng thịt nào... Chẳng phải sẽ trách mẹ không biết lo lắng cho con sao?"

"Mẹ?" Cố cẩm Sơ ngơ ngác nhìn bà, ngờ vực hỏi lại.

Lê Tô dịu dàng ôm lấy cô vào lòng, xóa đầu cô nói:

"Hai đứa chẳng phải chuẩn bị kết hôn sao? Con gọi ta một tiếng mẹ cũng có gì sai đâu."



Cố Cẩm Sơ hôm qua còn căng thẳng không biết phải đối mặt với bà như thế nào, lúc đó cô đã đồng ý trước mặt bà, sẽ rời khỏi Lục Chính Mình, nhưng hôm nay cô lại vẫn ở bên anh, cô xấu hổ vì không giữ lời hứa nhưng cũng khao khát được bà chấp nhận.

Thời khắc Lê Tô xưng hô với cô bằng một tiếng mẹ, cô có bất ngờ, nhưng cũng có vui sướng, trong vòng tay ấm áp của bà cô bật khóc nức nở, nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng: "Mẹ... Mẹ ơi."

***

Cố Cấm Sơ được Dương Huệ Anh và Lê Tô dìu đền phòng bệnh của Lục Chính Minh, trong phòng chỉ còn Lục Hạ đang ngồi bên giường bệnh đỏ mắt nhìn anh.

Nhìn Lục Chính Minh an tĩnh nằm trên giường bệnh, khắp người anh đều là máy móc, dây nhựa, máy đo nhịp tim từng tiếng tích tích vang lên bên tai, lòng Cố Cẩm Sơ đau đớn khôn cùng, bé con trong giấc mơ đã bảo cô hãy gọi ba dậy, cô phải làm theo lời bé con nói thì anh mới ở lại bên cạnh hai mẹ con cô.

Cố Cẩm Sơ nhẹ giọng lên tiếng:

"Mọi người để con ở lại với anh ấy một lúc được không ạ?"

Cả ba người trong phòng đều im lặng, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại giúp cô.

Cố Cẩm Sơ lê từng bước chân nặng nề đến gần Lục Chính Minh, bàn tay cô chạm vào khuôn mặt tiều tụy không có chút sức sống của anh mà như có mũi kim chích vào từng ngón tay.

Cố Cẩm Sơ cắn chặt môi mình ngửa đầu lên cao để nước mắt không rơi xuống làm ướt mặt anh, cô đưa tay nắm lấy bàn tay to lớn của Lục Chính Minh đặt lên bụng mình, nghẹn ngào nói:

"Chính Minh... Con của chúng ta là một đứa trẻ rất ngoan... Chưa ra đời đã biết báo mộng cho em bảo em nhất định phải gọi ba nó dậy... Trong giấc mơ của em thằng bé tên là tiểu Tinh..."

Cô cười gượng, lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình, thút tha thút thít nói tiếp:

"Thằng bé đẹp trai lắm... Trông y như anh vậy... Anh phải tỉnh lại đó... Dù là bao lâu, em và con sẽ cùng đợi anh."



***

Ba tháng sau

Tính đến nay Lục Chính Minh đã hôn mê ròng rã ba tháng trời, mọi người đều nghĩ Cố Cẩm Sơ sẽ suy sụp mà tàn phá cơ thể mình vì anh, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh, ăn được ngủ được, đúng ngày sẽ đi khám thai rồi vui vẻ đưa kết quả kiểm tra khoe với mọi người. Cái mạng này của cô là do Lục Chính Minh đánh cược sinh mệnh của anh mà đổi lại, sao cô có thể tàn nhẫn với nó được cơ chứ.

Cô mặc lời ngăn cản của ba mẹ Lục, chuyển vào bệnh viện ở cùng anh, trong phòng vip của bệnh viện, kê thêm một chiếc giường ngay cạnh giường bệnh cũng không khó, căn phòng lại đầy đủ tiện nghi chẳng khác gì phòng khách sạn nên Cố Cẩm Sơ cũng không thấy bất tiện gì, ngược lại ở đây cô còn thuận tiện đi khám thai định kỳ hơn.

Cái thai tròn năm tháng bụng Cố Cẩm Sơ cũng to lên đáng kể. Bé con đã biết đạp và chuyển động nhiều hơn, ngày đầu Cố Cẩm Sơ phát hiện sự chuyển động của con, cô đã mừng rỡ đặt tay Lục Chính Minh lên bụng để anh cũng cảm nhận được khoảnh khắc cực kỳ đáng nhớ này.

Hôm nay cũng giống như mọi ngày, cô ngồi bên giường bệnh của Lục Chính Minh vừa đan mũ Len cho con vừa trò chuyện với anh, bác sĩ nói làm như vậy sẽ kích thích thần kinh của người bệnh.

"Chồng à... Hôm nay con lại đạp em... Ngày nào nó cũng như vậy, không ngoan chút nào."

"Bác sĩ nói hiện giờ con mình bằng một quả chuối... Nhưng em thấy bụng mình to như cả nải chuối luôn rồi..."

Một mình Cố Cẩm Sơ cô cứ tự thoại một mình, đột nhiên một cuộn len trong rổ rơi xuống đất, cô khó khăn đỡ bụng cuối xuống nhặt nó, khi ngước mắt lên cô nhìn thấy được ngón tay của anh đang chuyển động, Cố Cẩm Sơ giật mình đứng phắt dậy, nhìn vào mi mắt giật giật của anh, Cô vui mừng đến chảy nước mắt, bắt lấy cánh tay anh mà nghẹn ngào nói:

"Chính Minh, Chính Minh..."

Cố Cẩm Sơ không thể chờ được nữa, cô chạy ra khỏi phòng bệnh hét lớn:

"Bác sĩ... Bác sĩ... Anh ấy tỉnh rồi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.