Phương Nhan nghiến răng, bị những lời khiêu khích của Tường San chọc tức, cô ta đứng bật dậy dáng vẻ như hổ định lao tới phía Tường San, ngược lại cô ung dung vô cùng, nhếch mép đáp.
– Chị muốn cắn tôi à? Thế thì lao vào đi.
– Con nhỏ chết tiệt này!
Phương Nhan định bước tới nhưng vừa hay Bà Xuân Lan mở cửa phòng bước ra ngay lập tức Phương Nhan trở mặt liền thu lại bộ móng vuốt, cô ta dè dặt vờ vĩnh thảo mai ngoan hiền mỉm cười hào hứng hỏi.
– Dì Lan nói chuyện xong rồi ạ?
– Ừm!
Bà Xuân Lan gật đầu xong liền liếc mắt hướng sang Tường San một cái, lúc nãy bà vô tình thấy hình như Phương Nhan đang định bước tới chỗ Tường San, dáng vẻ con bé Tường San thì cười rất tươi, bản thân bà khá kinh ngạc bộ hai đứa trẻ này quen nhau sao? Bà Lan ngồi xuống ghế cất giọng thăm dò.
– Có chuyện gì thế?
Phương Nhan dịu dàng ngồi bên cạnh ôm cánh tay bà Lan nũng nịu mà lấy lòng miệng cười cười lắc đầu đáp.
– Dạ không có gì đâu ạ! Con và Tường San đang nói chuyện chào hỏi nhau thôi! Dù sao cũng mới về nhà họ Hoàng, còn lạ nước lạ cái con bắt chuyện cho em ấy đỡ buồn.
Bà Lan không hề nghi ngờ gật đầu! Trong lòng ưng ý Phương Nhan rất nhiều, đúng là con gái được dạy dỗ cẩn thận chu đáo khác hẳn, rộng lượng, hiểu chuyện. Nói thật thì chứng kiến người mình yêu dẫn một cô gái xa lạ về nhà mà Phương Nhan vẫn giữ được bình tĩnh, cư xử lịch thiệp nhã nhặn như thế, thì có mấy ai làm được chứ?
Phụ nữ cần lắm tính cách luôn tỉnh táo để giải quyết vấn đề như thế này biết giữ bình tĩnh không sỗ sàng.
Thái độ của Tường San cũng không quá bất ngờ, căn bản tài nghệ diễn xuất của Phương Nhan cô đã được chứng kiến quá sức tưởng tượng, thật sự cô ta không đi làm diễn viên kể ra cũng phí phạm tài năng đấy chứ.
Bà Lan xoa đầu Phương Nhan ôn hòa đáp.
– Con ở lại ăn cơm nhé, để dì bảo người làm nấu mấy món con thích.
– Vâng, cảm ơn dì Lan.
Phương Nhan phụng phịu thành công lấy lòng xong liền kênh kiệu nhìn Tường San, ngụ ý của cô ta muốn cho Tường San thấy mẹ của Hoàng Gia Bách chỉ quý và thương mỗi mình cô ta! Tường San cúi đầu xuống khẽ cười nhàn nhạt biết rõ quan hệ giữa chị ta và mẹ Gia Bách rất tốt nhưng mà cô căn bản chả quan tâm.
Mối quan hệ giữa cô và Hoàng Gia Bách đơn giản là hợp đồng đẻ thuê không tình cảm, việc Phương Nhan dùng cách đó để chọc tức lại cô thì thật sự chỉ khiến Tường San cô thêm buồn cười!
Nghe thoang thoảng bên tai giọng nói Phương Nhan tiếp tục vang lên.
– Dì Lan, con vừa mua một số loại hạt giống hoa mới có bỏ ngoài xe, dì và con ra ngoài xem sẵn tiện đem trồng đi ạ.
Khuôn mặt bà Lan ngay lập tức sáng ngời ngời, thú thật sở thích của mẹ Hoàng Gia Bách là trồng hoa, trong vườn bây giờ đã không thể đếm hết số hoa bà đích thân trồng chăm sóc, bà Lan không ngần ngại gật đầu đồng ý cả hai cùng đứng dậy rời khỏi phòng khách, Tường San ngước mắt trông thấy vẻ mặt vô cùng vênh váo đắc ý và hiếu chiến của chị ta, cô vẫn bình thãn cầm cốc nước lên uống một ngụm.
Cô ngồi một mình ở phòng khách cũng buồn chán tẻ nhạt, không biết Hoàng Gia Bách nói chuyện với ông nội còn mất khoảng bao lâu nữa đây? Chứ kỳ thực cô rất muốn về nhà, ngồi một lúc lâu Tường San thở dài một hơi quyết định đứng dậy đi lòng vòng cho khuây khỏa, cô dạo một vòng thì rẽ vào trong bếp, thấy mọi người đang tất bật chuẩn bị thức ăn thì cô cũng muốn phụ một tay, dù gì thì cô cũng đến nhà Hoàng Gia Bách ăn ké ít nhiều cũng nên phụ giúp tí chuyện.
Tường San chậm chạp bước tới tươi cười mở miệng.
– Dì ơi!”
Dì Sáu tí nữa là giật mình, dì ngẩng đầu nhìn cô nhẹ giọng hỏi lại.
– Có chuyện gì thế cô?
– Cháu có thể giúp mọi người không ạ? Cháu ngồi ở ngoài kia buồn quá.
– Nào được, cô là khách cậu Bách dễ về sao chúng tôi dám để cô vào bếp nấu ăn chứ, cậu Bách quở tôi chết.
Tường San mỉm cười xua tay.
– Dạ không đâu ạ, cháu sẽ nói với anh ấy là cháu tự nguyện giúp, hoàn toàn không liên quan gì đến dì và mọi người đâu, dì cho cháu làm nha.
Dì Sáu nhìn ánh mắt long lanh thành khẩn của Tường San mà không nở đuổi đi, đúng là ở ngoài kia chỉ có mình cô ấy thật. Dì Sáu do dự một lúc thì cũng đồng ý, nhưng dì chỉ cho cô làm những công việc hết sức nhẹ nhàng, Tường San hào hứng làm rất nhanh tay, xong công việc của mình liền chạy qua phụ mấy chị khác, trong lúc làm còn đùa giỡn nói cười rôm rả. Lúc bà Xuân Lan cùng Phương Nhan từ ngoài vườn đi vào nghe trong bếp có tiếng cười nói bà ngạc nhiên liền bước vô, thấy Tường San đang quấn chả già lại vô cùng thân thiết với mọi người trong nhà thì không vui lớn tiếng gọi.
– Sáu!
– Ôi, bà chủ.
Mọi người được một phen giật bắn ngước lên, Tường San vội vã dừng động tác dè dặt nhìn mẹ Hoàng Gia Bách.
– Tại sao khách đến nhà mà để vào đây làm?
– Dạ tôi xin lỗi bà chủ!
Tường San không muốn dì Sáu vì mình mà bị mắng oan vội vàng bước đến nhỏ nhẹ giải thích.
– Dạ là cháu muốn làm nên đã xin dì Sáu, dì Sáu thật sự không có lỗi ạ, cháu thành thật xin lỗi bác.
– Cô là khách liệu mà cư xử đi.
Tường San mím môi gật đầu, bất chợt phía sau vang lên giọng nói bênh vực Tường San chằm chặp.
– San San là vợ con, là dâu nhà họ Hoàng, cô ấy vốn dĩ không phải là khách, việc chủ nhân học hỏi làm quen với mọi người trong nhà không có gì là sai đâu mẹ, mẹ đừng hà khắc với vợ con quá, cô ấy còn nhỏ rất dễ bị tổn thương.
Hoàng Gia Bách vừa nói vừa đi tới chỗ Tường San ôn nhu ôm eo cô dỗ dành. Bà Xuân Lan nghe không lọt lỗ tai trừng mắt lườm Hoàng Gia Bách.
– Gia Bách con…
– San San là người nhà của chúng ta, mong mẹ chấp nhận cô ấy.
Bà Xuân Lan thở dài một hơi, im lặng không thèm đáp bộ dạng như đang tức giận, Phương Nhan đứng bên cạnh căm phẫn nghiến răng, bàn tay không biết từ lúc nào đã siết chặt ánh mắt hung hãn nhìn Tường San chăm chăm.
Đáy mắt Hoàng Gia Bách đong đầy yêu thương cười cười thân mật ôm Tường San giới thiệu.
– Đây là vợ cháu Tường San, cô ấy không biết gì mọi người cứ chỉ dẫn rồi làm quen.
Mọi người dường như rất vui, cúi đầu.
– Chào mợ San.
Tường San xanh mặt đờ đẫn, nhìn Hoàng Gia Bách mà cổ họng ú ớ không nói lên lời, anh cũng không để cô có thời gian hỏi trực tiếp nói.
– Quấn chả nhiêu đó đủ rồi, vào gặp ông nội đi, ông muốn gặp em.
– H… Hả?
– Phần còn lại mọi người làm nha, cháu đưa San San đi trước.
– Vâng.
– Đi thôi em.
Hoàng Gia Bách nắm tay kéo cô đi, Tường San hoàn hồn cúi chào mọi người.
Hoàng Gia Bách rất lễ phép chào bà Xuân Lan trước một tiếng.
– Thưa mẹ con đi.
Bà Xuân Lan hầm hực “hừ” rồi cũng để anh dắt tay San San vào thư phòng ông cụ! Nó đã khăng khăng thừa nhận như thế thì bà cũng không còn nói được gì nữa, chỉ tội nghiệp cho con bé Phương Nhan, bao nhiêu năm hi sinh chờ đợi tới cuối cùng Hoàng Gia Bách đáp trả thế đấy? Bà Lan nhìn Phương Nhan áy náy ngại ngùng, cô ta thì cố gắng nở nụ cười.
– Con không sao đâu dì Lan, chắc có lẽ anh Bách say nắng cô bé kia nên mới thế, hoặc do San San quyến rũ tiếp cận anh Bách, giờ anh Bách đang thấy mới lạ tầm ít hôm anh ấy thấy chán ghét sẽ quay về, dì Lan yên tâm con chờ được.
– Phương Nhan à, như vậy rất thiệt thòi cho con.
– Con cam tâm không một lời oán thán, bởi tình cảm của con là chân thành sẽ không ai yêu anh Bách hơn con. Ngoài kia có bao nhiêu sự cám dỗ con hiểu, đàn ông mới lạ một chút là sẽ yếu lòng.
Phương Nhan dịu dàng nói, ánh sáng lóe lên tia xảo quyệt cố tình đánh vào tâm lý bà Lan.
– Mà con được nghe thoáng qua gia cảnh nhà Tường San khổ lắm, bố mất do nợ nần còn mẹ đang bị bệnh nằm trong viện, chắc có lẽ Gia Bách thương hại nên thế, còn Tường San không biết có yêu anh Bách thật không? Hay ngắm nghía gia sản tiền bạc của anh ấy nữa.
Những câu nói của Phương Nhan thành công đánh vô tâm lý của bà! Bà Xuân Lan cau mày ngẫm ngợi, xong liền nghi ngờ hỏi.
– Chuyện này thật không?
Vẻ mặt Phương Nhan ranh mãnh khóe môi mấp máy ẩn hiện ý cười đắc ý, cô ta tỏ ra trầm ngâm cất giọng đáp.
– Dạ con cũng không rõ nữa, nhưng chắc có lẽ ít nhiều cũng đúng, do chuyện này con chưa tìm hiểu cặn kẽ, con sợ anh Bách rày con.
Bà Lan cười nhưng trong đầu cơ hồ vẫn nghĩ về điều Phương Nhan vừa nói.
– Ừ, dì biết rồi, con ra phòng khách ngồi chơi nha, dì mang trái cây cho con ăn.
– Vâng, con cảm ơn dì Lan.
– Ừm.
Phương Nhan vừa xoay người nét mặt hiện rõ nham hiểm. Cô ta quyết đấu tới cùng để dành Gia Bách về.
*
Bà Xuân Lan đi vào trong bếp liền nghe dì Sáu tấm tắc khen ngợi Tường San.
– Bà chủ? Công nhận Mợ San khéo quá, cái gì cũng biết cũng giỏi cả.
Bà Xuân Lan nghiêm nghị.
– Còn chưa cưới đừng có gọi mợ này mợ kia.
Một người làm khác nghe vậy thì nhanh mồm nhanh miệng ngờ nghệch hỏi lại.
– Sao vậy mà chủ? Con thấy cô San San rất tốt người gì mà thân thiện vui vẻ, còn đẹp nữa.
Bà Xuân Lan hờ hững nhạt giọng.
– Mới gặp lần đầu đã đánh giá được sao?
– Dạ! Đợt trước con cũng mới gặp cô Phương Nhan lần đầu, nhưng so sánh về hai người con quý cô San San hơn, cô Phương Nhan quá hung dữ, bà chủ mà để cậu Bách cưới cô ấy về không khéo rước cọp vào nhà đấy ạ, toang hoang nhà cửa ngay.
Bà Lan nghe xong lập tức trừng mắt răn đe nữ người làm, cô bé vội im bặt! Dì Sáu cũng khẽ đánh vào đầu một cái, cô bé “úi da” ngoan ngoãn biết điều tiếp tục làm việc dang dở.
– Bà chủ đừng giận, con bé Hân còn nhỏ tuổi ăn nói không nghĩ trước sau! Bà chủ yên tâm tôi sẽ chỉ dạy lại không để Hân nói linh tinh.
Bà Xuân Lan cũng không trách khứ, gật đầu!
– Được rồi, mau đem giúp tôi hoa quả ra cho Phương Nhan ăn đi.
– Dạ vâng!
*
Tầm khoảng 30 phút sau! Cơm nước cũng hoàn tất dọn sẵn trên bàn xong xuôi. Dì Sáu đi đến thư phòng nhẹ nhàng gõ cửa mời mọi người ra dùng cơm. Lúc này cô và ông nội Hoàng Gia Bách mới kết thúc cuộc trò chuyện. Tường San mới dám thở phào nhẹ nhõm, thật tình tuy ông cụ không quá khắt khe nhưng với Tường San thì quá mức ngột ngạt. Hoàng Gia Bách đi bên cạnh cười cười hỏi.
– Căng thẳng sao?
Tường San rất muốn gật đầu, và mở miệng cầu xin anh cho cô về nhưng lại không dám, cô đành miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo.
– Không có!
– Về sau sẽ quen, ông nội rất thích em.
Tường San nghe xong tím tái mặt mày, lần sau? Câu này có ý gì đây? Cô còn phải đến căn nhà này nữa ư. Cho cô xin đi, như vậy quá đủ rồi. Tường San im lặng không đáp, bản thân coi như chưa nghe thấy gì.
Tường San cắn răng thầm thở dài một hơi đầy nặng nề chậm rãi ngồi xuống ghế, không hiểu hôm nay cơ thể bị gì tự dưng nghe thấy mùi một món canh khiến bụng cô cồn cào sôi sục nâng lên cơn buồn nôn, San San không kiểm soát được liền che miệng.
– Ọe…
Âm thanh cô phát ra kèm theo động tác che miệng khiến mọi người có mặt bất giác sững sờ. Tường San ngay tức khắc bỏ tay xuống luống cuống.
– Cháu xin lỗi, cháu không có ý… ọe…
Tường San còn chưa kịp nói xong câu mùi tanh của món canh sộc vào mũi khơi dậy cơn buồn nôn của cô lên! Tường San mặt mũi đỏ bừng nóng ran xấu hổ vô cùng quay sang nhìn Hoàng Gia Bách như muốn cầu cứu.
Khóe môi Hoàng Gia Bách khẽ cười, anh điềm nhiên hỏi.