Câu nói của Hoàng Gia Bách như cú đấm thẳng vào đầu Tường San khiến cô vừa say xẩm vừa cứng họng câm nín! Cô ngẩng đầu tròn xoe mắt, không tin được những lời như thế anh cũng nói ra? Hoàng Gia Bách cúi xuống nhìn cô ung dung cong môi cười cười xong lại cất giọng, trong câu nói nghe ra thật sự ám muội.
– Cái gì không biết tôi sẽ dạy em, chăm chỉ học về sau sẽ thành thục quen dần. Hơn nữa chuyện này tôi không hà khắc.
– Gia… Bách, anh có thể đứng đắn một chút không?
– Tôi không có chỗ nào không đứng đắn?
Hoàng Gia Bách thản nhiên hỏi lại, làm cô thẹn quá hóa nghẹn, mặt rất nhanh liền nóng ran đỏ bừng, cô lập tức nhìn sang chỗ khác tránh né không muốn đôi co! Miệng lưỡi của cô nếu mang so với Hoàng Gia Bách dĩ nhiên là kém xa, thế nên cách tốt nhất cô im lặng. Hoàng Gia Bách thu hết tất thảy biểu cảm ngại ngùng xấu hổ của Tường San vào mắt khóe môi mấp máy ẩn hiện ý cười nhẹ.
Ngẫm nghĩ Tường San sớm muộn cũng bị anh thuần phục cam tâm tình nguyện sinh con cho anh!