Hindenburg nghe vậy nên ông từ chối lời mời của Hirohito. Ông nói:
" Cậu và vợ cậu vào khách sạn nghỉ ngơi đi, ta có một số công việc cần phải giải quyết nên phải về dinh thủ tướng. Tối nay, ta sẽ mở tiệc chiêu đãi cậu. Ta mong cậu sẽ đi "
Hirohito nghe vậy nên ông trả lời:
" Bữa tiệc tối nay, ta sẽ đi. Để chiếc xe này của ta có vinh dự trở ngài về dinh tổng thống, ngài thấy sao ? "
" Vậy ta xin cảm ơn cậu "
Hirohito và Kazuko nắm tay nhau bước ra khỏi xe và đóng cửa lại rồi vui cười vẫy tay chào ông. Chiếc Rolls-Royce Silver Wraith cũng rời khách sạn trở Hindenburg về dinh tổng thống. Còn, ông và Kazuko thì lên phòng nghỉ ngơi đã được chuẩn bị trước. Hirohito và Kazuko bước vào phòng rồi quya lại nhìn vào Kiyoshi nói:
" Hãy cho mọi người ra ngoài hết đi và không cho người khác vào khi có lệnh của ta. Khi nào cần ta sẽ gọi điện thoại. "
" Dạ, vâng "
Kiyoshi sau đó ra ngoài và đóng cửa lại. Hirohito thấy vậy rồi nhìn về phía Kazuko với ánh mắt không thể nào được hơn được. Lúc này, Kazuko đang tham quan căn phòng cho đến khi cô đến phòng tắm thì có một cánh tay khoát lên vai cô và nói:
“ Sáng giờ chúng ta đi cũng mệt và ra mồ hôi nhiều rồi nên cùng nhau tắm như thế nào ? ”
Kazuko cũng không nghĩ đến Hirohito càng ngày càng gan như vậy, cắn phía dưới miệng môi, giống như con muỗi âm thanh:
“ Ân..... ”
Hirohito lôi kéo Kazuko tay cùng nhau đi vào tắm ^ Phòng, uì. Đi toàn bộ quần áo, Hirohito ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Kazuko cái kia vóc người hoàn mỹ cùng da thịt.
Kazuko hơi xoay người, nghiêng đầu hướng về phía Hirohito hỏi: “Hảo, đẹp mắt không?”
“ Dễ nhìn, vợ của ta là đẹp mắt nhất. Mỗi lần ta thấy nàng là tâm chí ta đều điên đảo. ”
Hirohito hết sức chăm chú hồi đáp, Hirohito cùng Kazuko ôm nhau cùng một chỗ, cảm thụ được Kazuko ấm áp nhiệt độ cơ thể, tẩy đến một nửa thời điểm liền đem Kazuko ôm lấy, đi vào phòng ngủ.
Hirohito hôn lên trên Kazuko môi mềm, rất nhanh cả phòng đều trở nên xuân ý dạt dào.
Sau một tiếng, Hirohito ôm Kazuko vọt vào tắm, chủ yếu là Kazuko chân đã mềm nhũn, chỉ có thể để cho Hirohito hỗ trợ, đợi lát nữa lên giường, Kazuko trực tiếp liền ngủ mất , bởi vì có chút quá mệt mỏi......
Hirohito ngược lại là không có ngủ, tựa ở trên gối đầu, mắt nhìn ngủ ở bên cạnh mình, trên mặt cũng đều là hài lòng nụ cười Kazuko, Hirohito miệng sừng xuất hiện một cái đường cong, cảm giác không chân thật cũng tại chậm rãi tiêu thất, không khỏi cảm thán. Sau đó, ông ôm Kazuko rồi ngủ lúc nào không ai thay biết.
Thành phố Ninh Ba, tỉnh Chiết Giang Trung Quốc
Ninh Ba là một thành phố trực thuộc tỉnh của tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Ninh Ba nằm ở phía Nam vịnh Hàng Châu, nhìn ra biển Hoa Đông về phía Đông, giáp Thiệu Hưng về phía Tây, giáp Đài Châu về phía Nam và được tách ra khỏi Chu San bằng một khu vực nước hẹp.
" Ây ya, ây ya ,ây ya , đau quá, đau quá "
" Các hạ làm như vậy làm như vậy là có ý gì, các hạ chẵng lẽ xem thường người Nhật Bản chúng tôi muốn đánh là đánh ư, nếu các hạ không giải thích rõ ràng thì bọn ta sẽ không để yên vụ này đâu "
Tại võ đạo quán dành cho người Nhật Bản. Lúc này, đang có một số người mặc đồ võ đạo của Nhật Bản đang nằm trên đất và có 2 nhóm giành co với nhau. Tiếng nói hồi nãy là của người đàn ông trung niên đang mặc đồ võ đạo và khoát lên mộ cái áo màu đen bên ngoài tên là Tomoko 38 tuổi, ông đang tiếp đón một vị khách cực kỳ quan trọng thì đột nhiên có một nhóm người chạy tới đánh người làm cho ông vô cùng khó chịu nên ông phải nói cho lý lẽ.
Một người thanh niên tầm 17-18 tuổi trong nhóm còn lại bước ra nói:
" Hừ, ông già. Ở đây tui cũng không muốn nói nhiều với ông, chỉ cần ông giao ra những người bị ông bắt cóc là bọn ta có thể tha cho ông con đường sống. "
" Ngươi, một cậu bé chỉ tầm 17-18 tuổi mà dám nói chuyện với người lớn như vậy. Không biết ba mẹ cậu đã dạy cho cậu những gì mà dám ở ngoài nói chuyện với người lớn như thế. Không sợ bị người ta nói nhà mình không biết dạy con à. "
Tomoko vừa nói xong, mọi người xung quanh ông đều cười. người thanh niên đó nghe vậy lấy chỉ về phía Tomoko nói:
" Ông...... "
Tomoko cũng nhanh trí đáp trả. Ông nói:
" Cháu trai ngoan kêu ông có chuyện gì ? "
" Ông, ông..... "
Tomoko thấy vậy thời gian không còn sớm, họ cũng sắp tới nên ông nhìn về phía những người đó nói:
" Về việc chúng tôi bắt cóc người các cậu là không có chuyện đó. Nếu các cậu muốn nói chuyện hoặc thương lượng thì ngày mai bọn ta có thể nói rõ ràng hơn. Còn, bây giờ bọn ta không có thời gian để đôi coi với mấy người. "
Lúc này, trong nhóm đối lập Tomoko có một người già bước ra tầm 67 tuổi nhìn về phía Tomoko nói:
" Này, cậu thanh niên. Ở đây mọi người đều nhìn thấy người của cậu bắt cóc họ, ta sẽ cho cậu một chút thời gian để cậu thả những người đó ra. Nếu không đừng trách ta vô tình "
Tomoko nghe vậy, ông đoán người này không tầm thường nên ông hành lễ về người già đó rồi nói:
" Chẳng hay cao danh quý tánh của các hạ là gì ? "
" Không dám, không dám. Tại hạ đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tại hạ là Lý Thư Văn "
Lý Thục Văn (1864-1934) là một học viên bậc thầy của võ thuật Trung Quốc Bát cực quyền lừng danh. Ông được gọi là "God Spear Li". Sức mạnh của anh ta được cho là đủ để anh ta khoe khoang rằng anh ta không phải tấn công cùng một đối thủ hai lần. Ông là một cố vấn võ thuật của Fu Zhensong, đáng chú ý là một lần chiến đấu với ông để một trận hòa.
Các học trò của Lý Thục Văn cuối cùng đã trở thành vệ sĩ riêng cho Mao Trạch Đông, Tưởng Giới Thạch và Phổ Nghi. Bát cực quyền là một môn võ thuật Trung Quốc có sức mạnh bùng nổ, tầm ngắn và nổi tiếng với các đòn đánh khuỷu tay và vai. Tên đầy đủ của nó là kaimen ba ji quan ( 'mở cổng tám chi nắm đấm' ).
Tomoko nghe vậy được như vậy nên ông nói:
" À, thì ra là Văn tiên sinh, thất kính thất kính. Không biết một người võ sư Bát cực quyền lừng danh lại đến thực là thân hạnh cho tại hạ. Không biết Văn tiên sinh đến đây là có chuyện gì ? "
" Những người ở đây nói người của cậu bắt cóc người thân của họ nên ta tới đây yêu cầu cậu và người của cậu thả những đó ra. "
Tomoko nghe vậy hỏi lại:
" Vậy, ngài có chứng cứ là chúng tôi bắt cóc người thân của họ không. Nếu có thì đưa bằng chứng ra đây. "
Tomoko nói tới đây thì dừng lại nhìn về phía nhóm người của Lý Thục Văn. Lúc này, Lý Thục Văn nghe được Tomoko nói xon thì nhìn về phía mọi người để đưa ra bằng chứng nhưng mà mọi người đều lắc đầu có nghĩa là không có chứng cứ. Tomoko thấy vậy cười lạnh rồi nói tiếp:
" Nếu các người không có chứng cứ thì bọn ta coi đây là thành động vu khống làm làm tổn hại đến lợi ích của bọn ta. Bọn ta sẽ thông báo chuyện này lên thủ tướng, ngài sẽ ấy định đoạt. Đến lúc đó, các người lo mà chuẩn bị chiến tranh đi. "
Nhóm người của Lý Thục Văn nghe được như vậy cũng giật bắn mình, hoảng sợ không tự chủ dược đều lui phía sau vài bước. Mọi người ở đây đều hiểu chiến tranh có ý nghĩa gì với đất nước Trung Quốc này. Nếu chiến tranh thật sự xảy ra với Trung Quốc thì Trung Quốc có nguy cơ rất lớn thua cuộc chiến tranh này.
Đến lúc đó, các khu vực nằm trong vùng chiến sự đều sẽ sinh linh đồ án, cắt đất bồi thường và nhiêu người mất đi kế sinh nhai. Còn, họ kẻ bốc lên chiến tranh sẽ bị mọi người đời đời chửi rủa hay nói theo cách khác là tội nhân thiên cổ và con cháu của họ cũng sẽ bị mọi người chà đạp và phỉ nhổ. Lúc này, trong nhóm của Lý Thục Văn đã có một vài người dao động nên nhìn về những người khác nói:
" Hay là chúng ta về thôi. Chúng ta không có bằng chứng, họ sẽ không cho chúng ta vào nhà đâu. Nếu chúng ta xông vào nhà ngược lại mà không có còn bốc lên chiến tranh giữa 2 nước. Mọi người cũng biết hiện tại sức mạnh quân sự giữa 2 nước có sự chênh lệch rất lớn, nếu chúng tranh nổ ra thì đất nước chúng ta chỉ có thể đầu hàng cắt đất bồi thường. Còn, chúng ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ sẽ bị người đời phỉ nhổ. "
Câu nói của người này được một số người xunh quanh ủng hộ
" Đúng vậy "
" Tui đồng ý "
" Tui cũng đồng ý. Tui không muốn trở thành tội nhân của đất nước. "
Người thanh niên hồi nãy thấy mọi chuyện không ổn, người thanh niên cần những người này giúp anh cứu người thân của anh đã bị người của Tomoko bắt cóc trước sự chứng kiến của anh nên anh đã theo dõi và thấy họ đưa người thân của anh vào trong căn nhà này. Anh cố gắng lắm mới tập chung được những người lại tập chung trước căn nhà này cùng với gia đình với có người thân bị bắt cóc.
Anh cũng khổ cực lắm mới mời được Lý Thục Văn. Nếu những người này chạy thì coi như công cốc nên anh đi vào trong đám người và nói:
" Mọi người đừng hoảng sợ. Chúng ta chỉ cần xông vào kiểm tra thì có thể biết được kết quả. Chỉ cần chúng ta xông đi vào mọi thức sẽ được sáng tỏ. "
Nghe được lời nói của người thanh niên, mọi người đều phấn chấn tinh thần lên chuẩn bị xong vào căn nhà nhưng mà những người này lại quên câu nói của Tomoko khi xông vào đạo quán của ông.