Nếu những người này chạy thì coi như công cốc nên anh đi vào trong đám người và nói:
" Mọi người đừng hoảng sợ. Chúng ta chỉ cần xông vào kiểm tra thì có thể biết được kết quả. "
Nghe được lời nói của người thanh niên, mọi người đều phấn chấn tinh thần lên chuẩn bị xong vào căn nhà. Người thanh niên nhìn về phía Tomoko cười lạnh, lát nữa ta vào cứu người thân của ta ra. Đến lúc đó, ta muốn nghe xem ngươi muốn nói cái gì chăn trối.
Tomoko nghe được như vậy cũng cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng. Tomoko trong lòng đang nghỉ thât là gặp quỷ, ông đang chuẩn bọ đón một vị khách đến từ Tokyo đến đây kiểm tra, nghe nói vị này chỉ nghe lệnh trực tiếp từ thủ tướng hoặc Thiên Hoàng nhưng mà chưa kịp nghênh đón thì rắc rối lại tới, thật là xui xẻo. Nếu người đó tới mà thấy tình cảnh như vậy, không là làm mất mặc ông hay sao nên ông tức giận nói:
" Mọi người vào vị trị, ai xông vào thì đánh chết cho ta "
" Rõ "
Phía đối diện, người thanh niên và những người khác cũng bắt đầu hô lên:
" Xông "
" Xông "
" Xông, cứu người thân của chúng ta "
Lý Thục Văn thấy mọi người xông lên nên ông cũng xông lên đi được vài bước thì đột nhiên trong lòng ông có một cảm giác cực kỳ nguy hiểm đang rình rập con mồi. Chỉ cần, ông và những người này xông vào thì sẽ không có ai sống sót mà bước ra khỏi căn nhà này. Thậm chí là có thể gây nên chiến tranh giữa cả 2 nước Trung-Nhật, ông có thể là không phải đối thủ của người đó không nên ông hét lớn:
" Tất cả, dừng lại. Không được bước vào thêm nữa "
Những người khác nghe thấy như thế đều dừng lại mà nhìn về phía Lý Thục Văn với gương mặt không hiểu. Người thanh niên cũng quay đầu nhìn lại Lý Thục Văn với gương mặt cực kỳ khó chịu nên ông đi tới Lý Thục Văn hỏi:
" Tiên sinh, tại sao chúng ta phải dừng lại mà không phải tiến lên. Tiên sinh, ngài phải biết chỉ cần chúng ta xông vào là có thể cứu người được rồi. Đến lúc đó, chúng ta xem họ còn chối bỏ nữa không. Những người này di chuyển họ đi là điều không có khả năng. Bởi vì, ta đã theo dõi và tìm hiểu kỹ ngôi nhà này không có cửa sau nên chúng ta chỉ cần xông vào là biết ngay "
Lý Thục Văn nghe thấy người thanh niên nhưng mà ông không nhìn và không nói một lời rồi đi qua một bên. Người thanh niên thấy Lý Thục Văn không nhìn mình một mắt gương mặt trở nên xanh xám và giận dữ, anh thanh niên nắm bàn tay thật chặt. Nếu không phải người thân của anh bị bắt thì anh sẽ cầm một con dao lấy bên người ra đâm ông này một phát.
Lý Thục Văn đi về một phía bên trái, những người khác thấy Lý Thục Văn đi về phía mình nên tự động nhường đường cho Lý Thục Văn đi qua. Lý Thục Văn đi tới gần con nhỏ gần đó rồi nói:
" Các hạ không cần núp nữa đâu. Ta biết các hạ đang ở trong đó. "
Nhóm người của Tomoko và nhóm người còn lại đều ngây dại, không tin được những gì mình vừa mới nghe được lời nói của Lý Thục Văn. Những mà đúng lúc này, một giọng nói từ trong hẻm phát ra:
" Hahahahaha, không hổ danh là đại sư Bát cực quyền, vậy có thể biết được ta ở trong con hẻm này. Kichirou, ta xin bội phục bội phục. "
" Không dám, không dám. Các hạ khách khí. "
Kichirou nghe được như thế cũng nói tiếp:
" Nhưng mà, đại sư lại mang người đến đánh người Nhật chúng tôi. Đại sư coi người Nhật chúng tôi là dễ ăn hiếp à. Nếu ngài không cho ta một lý do thì đại sư và những người xung quanh ông đừng hòng rời khỏi đây. "
Kichirou vừa nói xong bước ra khỏi con hẻm và nhìn vào nhóm người của Lý Thục Văn với ánh mắt đang rình con mồi của mình. Lý Thục Văn và nhóm của ông thấy Kichirou với vóc dáng to cao tầm khoảng 32 tuổi, không nhìn được khuôn mặt. Bởi vì, ông mặt áo choàng che hết đầu và thân.
Mười mấy người khác cũng lần lượt bước ra con hẻm và đi phía sau ông. Những người này đi ra khỏi con hẻm đều mặc một cái áo khoác giống nhau đều che từ đầu cho xuống dưới chân và mang theo súng.
Cạch Cạch
Mười mấy người này cầm cây súng lên đạn rồi nhắm thẳng vào nhóm người của Lý Thục Văn. Nhiều người dân Trung Quốc đang xem chuyện bao đồng thì thấy những người này cầm súng nên la toáng lên và chạy khắp nơi.
" Những người này có súng kìa mau chạy thôi "
" Nguy hiểm quá chạy thôi "
" Chạy thôi, chạy thôi "
Cho đến khi, mọi thứ xung quanh đã yên tĩnh và không còn ai nữa nên Kichirou cũng bắt đầu nói:
" Ta sẽ nói lại lần nữa. Đại sư và những người ở đây khôn cho chúng tôi một lý do hợp lý thì đừng có ai sống sót mà rời khỏi nơi này "
Người thanh niên nghe vậy nên anh chạy tới phía sau Lý Thục Văn và nói:
" Chính các người đã bắt cóc người thân của chúng tôi nên hãy trả người thân lại cho chúng tôi. "
" Các người nói bọn ta bắt cóc người thân của các ngươi. Vậy thì, chứng cứ đâu mang ra đây. "
Người thanh niên nghe được lời nói của Kichirou nhất thời nghẹn họng lại không biết nói gì với Kichirou. Đại ca bọn ta không có chứng cứ mới xông vào nhà các người, có rồi thì bọn ta xông vào nhà các ngươi cứu người làm chi. Kichirou thấy vậy nên ông nói tiếp:
" Vậy các người có biết xông vào nhà và đánh trọng thương người khác có thể gây ra một cuộc ngoại giao giữa 2 nước thậm chí có thể bốc lên chiến tranh giữa 2 nước. Không biết các ngươi có thể chịu được trách nhiệm lớn như vậy không ? "
" Này, chàng trai trẻ sự việc không có tới mức làm cho 2 nước xảy ra chiến tranh đâu. Chúng ta cứ bình tĩnh mà nói chuyện thương lượng giải quyết vấn đề này như thế nào. "
Lý Thục Văn cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng không ổn. Bởi vì, Lý Thục Văn từ trong nội tâm đoán được Kichirou đang tìm cách bốc lên chiến tranh giữa 2 nước Trung-Nhật. Nếu mà chiến tranh hật sự mà bốc lên thì ông có đại sự võ thuật nổi tiếng nhất Trung Quốc đi nữa cũng không gánh được hậu quả như vậy. Ông sẽ bị người đời chửi rủa.
Ông không muốn vì vụ việc này mà bốc lên chiến tranh. Kichirou nghe được Lý Thục Văn nói như thế cũng không chịu tha cho ông, Kichirou liếc mắt thuộc hạ. Người thuộc hạ hiểu ý, lấy ra máy ảnh mà mình mang theo 2 người đi tới chỗ của Tomoko. Tomoko thấy vậy lập tức nghênh tiếp, những người khác cũng chủ động nhường đường.
" Ngươi hãy dẫn ta đến những người bị thương để ta chụp hình gửi cho thủ tướng. Để ngài ấy định đoạt. "
Tomoko nghe vậy cũng ngay lập tức dẫn những người này đến những người bị thương bị nhóm người của Lý Thục Văn đánh trọng thương đến bây giờ vẫn còn nằm trên đất. Nhóm người của Lý Thục Văn định tiến lên ngăn cản nhưng mà bị nhóm người cầm kiếm Katana và kiếm gỗ cản lại không cho những người này đi phá đám.
" Này, chàng trai trẻ không cần phải làm thật như thế chứ ? "
" Ngài thấy ta là đang đùa giỡn với ngài. "
Kichirou nói tiếp:
" Chúng ta chụp hình này về để gửi cho thủ tướng để ngài ấy định đoạt. Nếu các người không muốn truyền về thì lão già. Ta và ngươi sẽ đấu võ để xem ai là người thắng, nếu ngươi thắng ta sẽ không thông báo chuyện này lên thủ tướng. Còn nếu ngươi thua thì cũng biết rồi đấy. Ta muốn xem võ thuật Trung Quốc cá người như thế nào. Sao nào lão già có muốn đấu tay đôi không ? "
Lý Thục Văn nghe vậy cũng động tâm, nếu ông đấu võ thắng Kichirou thì cuộc chiến giữa 2 nước sẽ không diễn ra và ông sẽ không phải chịu trách nhiệm trước hành vi gây khơi mào cuộc chiến của Nhật Bản đối với Trung Quốc. Hiện tại, Trung Quốc đang trong lâm vào tình cảnh hỗn chiến giữa các quân phiệt đã khiến cho dân chúng mất tài sản và người thân gia đình.
Hiện tại, dân chúng đã quá mệt mỏi trước tình trạng này của đất nước. Nếu mà, chiến tranh xảy ra giữa 2 nước Trung và Nhật thì những quân phiệt có tiếp xúc biên giới với Nhật Bản hoặc biển đều sẽ là khu vực chiến trường. Đến lúc đó, người dân của những vùng đó đều sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, người Nhật rất không ưa người Trung Quốc.
Trong các cuộc chiến giữa 2 nước, người Nhật đi đến đâu đều tàn sát người dân Trung Quốc đến đó. Cho nên, người dân Trung Quốc sẽ bị lính Nhật tàn sát sẽ không chừa một ai. Điều này cũng đã diễn ra nhiều lần nhưng rõ nhất là cuộc chiến tại tỉnh Quảng Đông, quân Nhật đã tàn sát 12 ngôi làng từ già trẻ lớn bé đều bị quân Nhật giết không còn. Lý Thục Văn cho dù không muốn đánh cũng phải đánh, nếu không thì cuộc chiến sẽ nổ ra.
Lý Thục Văn cũng biết được sức mạnh quân sự hiện tại của Nhật Bản khác với hồi xưa rất nhiều có thể đánh con cự thú phương Bắc là Liên Xô đến nổi buộc nước này phải ký hiệp ước ngừng chiến và phải cắt đất đền bù cho Nhật Bản. Quan trọng hơn hết, thủ tướng hiện tại của Nhật Bản đã thể hiện ra tài năng lãnh đạo của mình nên được rất nhiều người dân Nhật Bản tin tưởng. Lý Thục Văn buộc phải đánh nên ông nói:
" Được, ta sẽ nhận lời thách đấu của cậu. Nếu, ta thắng thì cậu không được gửi những bức ảnh này về cho thủ tướng của cậu. "
" Được, nếu ông thua ta sẽ lấy mạng chó của ông và Trung Quốc chuẩn bị chiến tranh đi. "
Sau đó, 2 người bắt đầu xông vào đấu võ, những người khác không có phận sự đều lui ra bên ngoài để 2 người có đất mà đấu võ.