Dịch: Vấn Tâm Bất Hối
Đôi mắt tôi chợt sáng lên, nhưng lòng lại chùng xuống.
Chúc Thi Nghiên đã lầm!
Người thứ mười chín không phải là Hà Tịnh, mà là ký thân linh!
Khi ký thân linh bám lên người Lưu Quốc Lương, lấy được điện thoại của Hà Tịnh, rồi dùng điện thoại của Hà Tịnh gọi cho khách quen của Chúc Thi Nghiên nhờ mua đôi bông tai, điều này không hề khó!
Chẳng lẽ, ký thân linh đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay?
Nên cô ta mới mua trước một mẩu thừa giấu đi?
Nói cách khác, mẩu thừa thứ mười chín có thể sẽ không bao giờ tìm thấy được, mà nếu không tìm được, thì đừng hòng phong ấn được cô ta!
Cứ như thế, chuyện này sẽ không cách nào giải quyết.
Trừ khi, liều mạng......
Ý nghĩ này vừa xông ra, sau lưng tôi bỗng nhiên tê tái lạnh lẽo, lần đầu tiên trong lòng xuất hiện cảm giác bất lực.
Từ khi theo ông nội hành nghề này tới nay, tôi đã gặp qua không ít yêu ma quỷ quái, cái ngữ vừa tinh ranh xảo quyệt vừa toan tính tâm cơ như thế này, quả là lần đầu tiên tôi đụng trúng.
Đấu trí đấu dũng, lại thêm đấu pháp lực, thiếu thứ nào cũng không được.
“Đại sư, cậu làm sao vậy?” Chúc Thi Nghiên ở đầu dây bên kia gọi tôi.
“Chúc tổng, chị mau đến khu phố Dụ Hoa tập hợp với chúng tôi!” Tôi chợt hoàn hồn trở lại, nói với Chúc Thi Nghiên: “Nhớ đem theo món đồ cổ kia...... tốt nhất là đem nguyên Tụ Âm Cục nọ qua đây. Nhớ đeo bùa hộ mệnh, đừng làm mất nó. "
Trước đây, ký thân linh chỉ muốn chiếm lấy thân thể Trương Soái.
Mà cô ta và Chúc Thi Nghiên thì đồng căn đồng khí, không đến trường hợp vạn bất đắc dĩ ký thân linh sẽ không động đến chị ta, chẳng qua do Chúc Thi Nghiên tiêu hao quá nhiều vận may nên dẫn đến sinh mệnh kiệt quệ mà thôi, tôi chỉ cần đưa bùa hộ mệnh cho chị ta là được.
Nhưng bây giờ đã khác.
Dường như ký thân linh đã biết được kế hoạch của tôi, nên mới nổi lên sát ý muốn giết chết ba người chúng tôi, càng về sau e rằng chỉ càng điên cuồng hơn thôi.
Huống hồ, linh lực của cô ta rất mạnh, lại xuất quỷ nhập thần, một mình tôi phải lo đảm bảo an toàn cho cả Tần Tuyết, Trương Soái và Chúc Thi Nghiên.
Nên tập hợp ba người lại với nhau là biện pháp thích hợp nhất.
"Vâng, đại sư!"
Chúc Thi Nghiên đồng ý ngay và luôn, giọng điệu tràn đầy phấn khởi.
Rõ ràng những ngày qua, chị ta cũng đã chịu đựng quá nhiều bất an, nên nóng lòng muốn chạy đến tìm tôi.
Sau khi cúp máy, vẻ mặt tôi ngưng trọng bước về trước cửa nhà Lưu Quốc Lương.
Trương Soái vẫn còn đang đôi co qua lại với Lưu Quốc Lương, biểu cảm bất lực, Tần Tuyết thì tâm tình kích động, khóe mắt đỏ hoe, đôi mắt to ngân ngấn nước mắt.
Rõ ràng, cuộc trò chuyện của cả ba không hề dễ chịu.
“Đại sư, thế nào rồi?” Trương Soái đã sớm mệt mỏi tinh thần, vừa nhìn thấy tôi, cậu ấy lập tức tiến lên đón và kéo tôi sang một bên nói nhỏ, “Mặc cho hai chúng tôi có nói gì đi nữa, Lưu Quốc Lương vẫn khăng khăng rằng Hà Tịnh chưa bao giờ mua đôi bông tai kia. Ông ta còn nói, tất cả đồ trang sức của Hà Tịnh đều được đặt trong một chiếc hộp trang điểm, ông ta vừa mới sắp xếp lại, không nhìn thấy đôi bông tai nào có họa tiết giống với mặt dây chuyền."
Tôi gật đầu, "Ông ta không hề nói dối, người thứ mười chín không phải Hà Tịnh."
Trương Soái và Tần Tuyết đều sững sờ.
“Vậy là ai?"
Cả hai đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh hỏi.
Tôi khẽ thở dài một tiếng, "Là ký thân linh... Thời điểm đó, hẳn là cô ta đã nhập vào người Lưu Quốc Lương, sau đó lợi dụng thân phận của Hà Tịnh mua lại, khiến cho Chúc Thi Nghiên nhận định lầm."
Tần Tuyết là người đầu tiên phản ứng kịp, sắc mặt liền trắng bệch, vô thức liếc mắt nhìn Trương Soái, “Nếu người thứ mười chín là ký thân linh, chẳng phải Trương Soái..."
"Cái đệch! Trước mắt mười tám mẩu thừa đã thu thập đủ, chỉ cần không tìm được cái thứ mười chín, vậy chẳng phải không có cách nào phong ấn ả ta hay sao? Chết tiệt, cái thứ mười chín ở trong tay ả, ả làm gì chịu giao ra?" Trương Soái lúc này cũng kịp phản ứng lại, cả người đột nhiên đổ sụp, ngồi bệch xuống mặt đất, rầu rĩ vò đầu bứt tóc, tuyệt vọng chửi bới, "Con mợ nó, ông đây nào có chọc ai phá ai, mà đáng để ông chịu tội như thế này, còn không bằng chết quách đi cho xong!”
Tôi và Tần Tuyết đều không hề lên tiếng.
Tâm tình của tôi cũng rất tệ.
Chỉ là tôi không thể hiện ra mà thôi.
Mọi hy vọng sống sót của Trương Soái bọn họ đều đặt trên người tôi, nếu tôi gục ngã, bọn họ mới thực sự tuyệt vọng.
Không đúng.
Chắc chắn phải có cách nào đó.
Ông nội đã từng nói rằng, không có rào cản nào không vượt qua được, không có trận cục nào không phá giải được.
Tôi phải suy nghĩ kỹ thêm.
Nếu quả thực không được, thì liều cái mạng này.
“Đại sư, thật sự không còn cách nào khác tiêu diệt ả ta sao?” Sau khi nản chí mắng chửi vài câu, Trương Soái liền ngẩng phắt đầu lên nhìn tôi, vẻ mặt mang theo chút ác ý, “Con mợ nó, chỉ cần có thể diệt trừ cái thứ quỷ quái đó, ông đây sẵn sàng làm bất cứ thứ gì.”
Tôi gật đầu, "Có."
“Cách gì vậy?”
Một chút kinh ngạc và vui mừng thoáng qua trong mắt Trương Soái.
“Liều mạng.” Tôi cười khổ.
“Đại sư, cậu nắm chắc bao nhiêu phần thắng?” Nhìn thấy tôi nở nụ cười gượng gạo, sự vui mừng vừa lóe lên trong mắt Trương Soái lại trở nên căng thẳng.
Tôi nghiêm túc cân nhắc, "Một nửa."
Vẻ căng thẳng trên gương mặt của Trương Soái lần nữa biến thành tuyệt vọng.
Số mạng do trời, cho dù tôi có nắm chắc chín mươi chín phần thắng, bọn họ cũng có khả năng mất mạng.
“Đừng lo lắng.” Tôi vỗ vai Trương Soái, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu kiên quyết “Cậu đã rút ống quẻ tùy hỷ của tôi, chuyện của cậu chính là chuyện của tôi. Cho dù chỉ nắm chắc một phần thắng, tôi vẫn nhất định bảo vệ mạng sống của cậu!”
Tôi đã liều cả tính mạng để cứu Tần Tuyết, tự nhiên cũng sẽ dốc hết sức mình để cứu cậu ấy.
Dù sao đi nữa, trong lòng tôi bọn họ chính là bạn bè.
Trương Soái sửng sốt, nhìn tôi đăm đăm, rồi đột nhiên đấm vào hõm vai tôi, viền mắt ửng đỏ nói: "Đại sư, thật không uổng cho tôi sùng bái cậu! Đủ nghĩa khí!”
Khóe mắt của Tần Tuyết lại đỏ hoe, quay người len lén lau đi nước mắt.
"Các người..." Chính vào lúc này, Lưu Quốc Lương vừa nãy vẫn còn mang vẻ mặt thờ ơ, đột nhiên dè dặt thận trọng tiến lại gần chúng tôi, ngập ngừng hỏi chúng tôi một câu, "Các người có phải đang nói đến tà linh kia?"
Cả ba chúng tôi đều quay lại nhìn ông ta.
Tôi tò mò hỏi, “Thì sao, ông biết gì về cô ta?”
Lưu Quốc Lương thận trọng quét mắt nhìn một vòng xung quanh, rồi thì thầm với chúng tôi, "Các người vào nhà trước rồi nói.”
Ba người chúng tôi liếc nhìn nhau, Trương Soái dẫn đầu bước vào nhà của Lưu Quốc Lương, hùng hổ lầm bầm: “Vào thì vào, dù sao ông đây đã thành ra thế này rồi, còn sợ cái gì?”
Tôi và Tần Tuyết theo sát.
Sau khi vào huyền quan, tôi khẽ cau mày.
Không khí lưu thông trong nhà của Lưu Quốc Lương ẩn chứa một mùi hương đặc thù.
Hơn nữa, hiện tại là ban ngày, nhưng trong nhà ông ta lại được kéo rèm dày kín bưng, một tia sáng cũng không lọt vào, trong nhà tối om om mà Lưu Quốc Lương cũng không thèm bật đèn, và trên lối đi từ huyền quan đến các phòng, còn thắp đầy mấy hàng nến trắng.
Điều kỳ lạ hơn nữa là tất cả gương kính và tranh họa trong nhà đều được phủ một tấm vải đen, che đậy vô cùng kín kẽ, như thể sợ bị ai nhìn thấy.
Khi chúng tôi rẽ qua các lối đi, vô tình tạo ra một cơn gió.
Ánh lửa lập lòe trên ngọn nến nhẹ nhàng đung đưa, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, toàn bộ căn nhà bị bao trùm trong nguồn sáng mờ mịt và ảm đạm.
Cả căn nhà âm u quỷ dị, gây cảm giác bí bách khó chịu.
“Ban ngày ban mặt sao không mở cửa sổ, thắp nến làm cái khỉ gì?” Trương Soái thắc mắc lải nhải hỏi “Còn nữa, gương và tranh sao lại che đi? Chẳng lẽ, ông sợ có người lấy trộm sao?”
"Suỵt!"
Trương Soái vừa dứt lời, Lưu Quốc Lương người đang đi phía trước đột nhiên quay phắt đầu lại, đưa ngón tay lên trước miệng, lo lắng suỵt một tiếng, thì thào nói, "Đừng nói lớn tiếng!"
Lúc này, biểu tình ông ta khẩn trương, thậm thà thậm thụt phập phồng lo sợ, trên mặt lộ ra vài phần hốt hoảng thất kinh. Ánh nến mờ ảo phản chiếu lên gương mặt ông ta, càng tăng thêm sự u ám.
Trương Soái giật thót tim, nhanh chóng ngậm miệng.
Tần Tuyết ghé sát vào người tôi, bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy âm thầm nắm lấy tay tôi, tay cô ấy lạnh băng, cả người khẽ run.
Rõ ràng, cô ấy cũng đang rất căng thẳng.
Tôi siết nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô ấy, ra hiệu cho cô ấy đừng sợ. Tần Tuyết mỉm cười cảm ơn tôi, thân người càng nép lại gần hơn.
Một mùi hương thoang thoảng phút chốc quẩn quanh chóp mũi tôi. Tim tôi khẽ đập dồn, càng siết bàn tay nhỏ bé của Tần Tuyết chặt hơn.
Loại tình huống này, loại cảm giác này, thật kỳ lạ.
Sau khi cảnh báo Trương Soái, Lưu Quốc Lương dẫn chúng tôi đi thẳng qua phòng khách, tiến vào thư phòng (phòng đọc sách) của ông ta.
“Mau vào đi!” Lưu Quốc Lương đợi ở cửa thúc giục, sau khi ba người chúng tôi đều vào phòng, ông ta gấp gáp đóng cửa, rồi tức tốc khóa cửa lại từ bên trong.
"Ông khóa cửa làm quái gì!"
Trương Soái sốt ruột, bước tới mở cửa.
Hành vi của Lưu Quốc Lương rất kỳ quặc, lại thêm đã từng có “tiền án” trước đó, nên mặc dù Trương Soái thoạt trông vô tư vô lo, nhưng mỗi giây mỗi phút luôn chực đề phòng ông ta.
“Không được mở!”
Lưu Quốc Lương đang chuẩn bị xoay người rời khỏi cửa, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng trở lại cửa, gắt gao bảo vệ tay nắm cửa, nhìn đăm đăm vào chúng tôi, tâm trạng bất ổn, hạ thấp giọng nói: “Ngàn lần không được mở cửa! Cả căn nhà này, chỉ có ở đây là an toàn nhất!”
Ông ta trừng mắt nhìn Trương Soái, ánh mắt chứa đầy nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.
Trương Soái bị ông ta làm cho hoảng sợ, giơ tay lên và lui về phía sau mấy bước, cố hết sức trấn an, "Được được được, tôi không mở, tôi đứng ở xa, được rồi chứ?"
“Nhớ đấy, đừng bao giờ mở cửa!"
Lưu Quốc Lương nhìn thẳng vào Trương Soái, nhỏ giọng dặn dò thêm lần nữa, như thể ông ta sợ ai đó sẽ nghe thấy mình.
“Được, tôi sẽ không mở!” Trương Soái bất đắc dĩ, đành phải liên tục gật đầu đồng ý, “Nếu ông không yên tâm, cứ đứng ở đó quan sát tôi là được.”
Cậu ấy vốn chỉ có ý nói đùa, không ngờ Lưu Quốc Lương lại xem như thật, ông ta đứng ngay ở cửa, cảnh giác nhìn chằm chằm Trương Soái.
Thừa dịp sự chú ý của Lưu Quốc Lương vẫn đổ dồn vào Trương Soái, tôi nhanh chóng xem xét một lượt thư phòng của Lưu Quốc Lương.
Chỉ vừa nhìn thoáng qua, tôi liền cau mày: Toàn bộ bốn bức tường của thư phòng vậy mà lại được quét bằng chu sa, bên trên lớp chu sa còn dán thêm một lớp giấy đen, trên tờ giấy được vẩy đầy chú văn tiếng Phạn kỳ quái bằng máu tươi, cong cong quẹo quẹo, trông như những con giun bò.
Xung quanh căn phòng, bố trí chín pho tượng ngọc.
Ba tượng một nhóm, tổng cộng ba nhóm.
Dưới chân mỗi pho tượng ngọc có bày ba chiếc xương trắng, hướng ra ngoài theo hình nan quạt; mắt của mỗi pho tượng ngọc được vẽ bằng máu, vừa nhìn thấy liền kinh động khó quên.
Trên mặt đất trải đầy ga giường, trên bàn đọc sách ngoài đặt một chồng phù triện, còn để rất nhiều con dấu, kem đánh răng, bàn chải đánh răng và các đồ dùng hàng ngày khác.
Toàn bộ thư phòng được bày trí không ra gì, có chính có tà, vừa có chút giống bố cục phong thủy, vừa không ăn nhập gì với bố cục phong thủy, lộn xộn bừa bãi, khiến tôi nhìn đến hoa mắt chóng mặt, nhất thời nhìn không ra Lưu Quốc Lương bày bố một đống đồ vật như thế này là có dụng ý gì.
“Lưu tiên sinh, ông đây là..."
Sau khi quan sát một hồi, trước sau đều không phát hiện ra điều gì, vì vậy tôi chỉ vào đống đồ lộn xộn trong thư phòng, hiếu kỳ hỏi Lưu Quốc Lương.
Lưu Quốc Lương vốn đang nhìn chằm chằm vào Trương Soái, sau khi nghe tôi lên tiếng, ông ta liền quay phắt đầu sang nhìn tôi.
Sau đó trầm giọng nói: “Ta đã chết rồi.”
Hết Chương 39