*Dịch: Vấn Tâm Bất Hối
Từ trong điện thoại, truyền đến giọng nói rõ ràng của Chúc Thi Nghiên.
Tôi còn chưa kịp nói chuyện, Trương Soái và Tần Tuyết thoắt cái đã đến gần tôi, đồng thanh hỏi: "Chúc tổng, người thứ mười chín là ai?"
Sau khi hỏi xong, hai người đều hồi hộp khẩn trương, nín thở chờ đợi câu trả lời của Chúc Thi Nghiên.
"Là Hà Tịnh."
Giọng nói của Chúc Thi Nghiên ở đầu dây bên kia run lên vì kích động, “Lúc đó, chị ta nhờ cậy người khác mua từ tôi một đôi bông tai, nên tôi đã quên mất chị ta.”
Trong phút chốc, phòng khách bỗng trở nên lặng ngắt như tờ.
Cả ba chúng tôi đều sững sờ.
Người thứ mười chín là Hà Tịnh?
Tần Tuyết bỗng biến sắc.
Trương Soái và tôi đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt cả hai cũng không tốt gì hơn.
Nếu Hà Tịnh là người thứ mười chín, thì nguyên nhân ký thân linh bám vào thân thể Lưu Quốc Lương lúc đầu, là do Hà Tịnh mua mẩu thừa từ Chúc Thi Nghiên?
Hơn nữa, Hà Tịnh vì nó mà chết, Lưu Quốc Lương liệu có chịu giao cho chúng tôi đôi bông tay kia?
Vấn đề này, dường như so với thu thập mười tám mẩu thừa gia công trước đó còn khó nhằn hơn.
“Hay là để bố tôi tìm người…” Trương Soái liếc nhìn tôi và Tần Tuyết, chần chừ nói, “Nhưng mà tính tình Lưu Quốc Lương cố chấp như lừa, nếu không nắm được nhược điểm của ông ta, e rằng có tạo áp lực với ông ta cũng vô dụng.”
Điểm này Trương Soái nói không sai.
Lưu Quốc Lương có xương gò má rộng, hộp sọ cao, biểu hiện tính cách cực kỳ cố chấp.
Nếu ông ta đã quyết định chuyện gì đó, mười con trâu cũng kéo không lại!
Nếu ông ta vì chuyện của Hà Tịnh mà ghi hận chúng tôi, cho dù bố của Trương Soái có tìm người gây áp lực cũng vô ích.
“Tôi sẽ đến tìm Lưu Quốc Lương, lấy cho bằng được đôi bông tai kia.” Tần Tuyết im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, đôi mắt cô ấy đỏ hoe và giọng nói mang theo chút hận ý, “Đây là do ông ta nợ gia đình tôi, ông ta phải trả!”
Đối với vợ chồng Lưu Quốc Lương, Tần Tuyết vẫn luôn mang hận trong lòng.
Cô ấy muốn lợi dụng cảm giác hổ thẹn của Lưu Quốc Lương đối với mẹ con cô ấy, giúp Trương Soái lấy được đôi bông tai.
Thực ra, chỉ là cô ấy muốn báo thù và giày vò Lưu Quốc Lương theo cách của riêng mình mà thôi.
Tôi khẽ thở dài, im lặng không nói gì.
Trương Soái dè dặt khuyên nhủ: "Tiểu Tuyết, tốt nhất cậu đừng nên gặp lại ông ta, tránh cho nhớ đến vài chuyện không vui, cứ để mình gọi điện cho bố mình, ông ấy nhất định sẽ có cách..."
“Không! Mình phải đi!"
Tần Tuyết giật lấy điện thoại của Trương Soái.
Trong đôi mắt đỏ hoe của Tần Tuyết đong đầy những giọt nước mắt trong suốt như pha lê, lệ chực trào nhưng không hề rơi xuống, cô ấy quật cường cắn chặt môi, rưng rưng nhìn Trương Soái chờ đợi cậu đồng ý.
"Được rồi……"
Trương Soái do dự một lúc, cuối cùng gật đầu đồng ý, nhưng nhanh chóng giành lời nói: "Mình sẽ đi cùng cậu."
"Được."
Tần Tuyết rơm rớm nước mắt gật đầu, sau đó quay sang nhìn tôi, trong mắt ánh lên vẻ chờ mong, "Đại sư, cậu cũng đi cùng chúng tôi chứ?"
Trong khoảnh khắc, tôi có chút xót thương cho cô ấy.
Cô ấy vốn đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, là quãng thời gian vô lo vô nghĩ, nhưng đột nhiên lại phải chịu đựng nhiều thứ mà ở độ tuổi ấy không đáng gánh chịu.
Tôi gật đầu, "Được, tôi đi với hai người."
Ký thân linh kia cực kỳ hung hiểm, tôi nhất định phải đảm bảo sự an toàn của Trương Soái và Tần Tuyết.
Sau khi thống nhất ý kiến, ba người chúng tôi lập tức lái xe chạy đến khu phố của Tần Tuyết, tìm nhà của Lưu Quốc Lương ở gần đó.
Tuy Hà Tịnh đã chết, nhưng đôi bông tai của dì ta tám chín phần vẫn còn tại nhà, chỉ cần Lưu Quốc Lương đồng ý, chúng tôi có thể lấy được bông tai.
Như thế, mười chín mẩu thừa liền thu thập đủ.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến trước cửa nhà của Lưu Quốc Lương.
Tần Tuyết dẫn đầu đi lên bấm chuông cửa.
Cửa lớn nhanh chóng mở ra, Lưu Quốc Lương xuất hiện ngay cửa.
Ông ta đang mặc một bộ đồ ngủ sờn cũ, mái tóc rối bù, vẻ mặt ngờ nghệch như vừa mới thức dậy, khác hẳn dáng vẻ lịch lãm nho nhã và sạch sẽ như lần đầu tiên tôi gặp.
Ngoài ra, có một cỗ khí xanh xao lan rộng từ chân tóc của ông ta đến Ấn đường, biểu hiện đã mắc phải bệnh nặng. Cho dù có miễn cưỡng tẩm bổ điều dưỡng, ông ta cũng không thể sống quá hai tháng.
Tôi lắc đầu.
Đây chính là báo ứng.
Chỉ là, báo ứng này đối với ông ta mà nói, cũng coi như đau đớn dằng dặc rồi.
"Tiểu, Tiểu Tuyết? Trương Soái?" Nhìn thấy ba người chúng tôi, khuôn mặt của Lưu Quốc Lương có chút kích động, nhưng ngay sau đó liền khôi phục vẻ lạnh nhạt, "Dì Hà của các người đã chết, các người còn đến đây làm gì?"
Sau khi nói xong, Lưu Quốc Lương toan đóng cửa lại.
Dù thế nào đi nữa, ông ta cũng không thể tha thứ cho việc Hà Tịnh vì chúng tôi mà chết.
Cho dù Hà Tịnh mới là người khởi xướng tất cả mọi việc.
Đây chính là bản chất con người.
Bất kể chân tướng sự việc ra sao, trong tiềm thức của họ vẫn luôn cho rằng người thân thiết ruột rà với họ mới là nạn nhân.
“Chờ đã!” Tần Tuyết trực tiếp chặn cửa lại, cầm lên mặt dây chuyền của Trương Soái, trưng ra vẻ mặt lạnh băng, hỏi thẳng thừng Lưu Quốc Lương, “Trước đây, Hà Tịnh từng mua một đôi bông tai có họa tiết giống như vậy. Lần này, chúng tôi đến đây là muốn ông đưa nó cho chúng tôi!”
Trương Soái sợ Lưu Quốc Lương hiểu lầm, bèn nhanh chóng đế thêm, "Chúng tôi sẽ không lấy trắng, ông cứ thoải mái ra giá."
Ba người chúng tôi đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà, Lưu Quốc Lương hiển nhiên có lòng nghi ngờ.
Bây giờ chúng tôi lại muốn lấy đôi bông tai của Hà Tịnh, ông ta đương nhiên cảnh giác hơn, liếc mắt nhìn mặt dây chuyền trong tay Tần Tuyết, sau đó lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Ta chưa từng thấy......"
Sau khi buông ra bốn chữ, ông ta định đóng cửa lại.
Tần Tuyết vốn đang kìm nén sự ấm ức cùng cơn giận, nghe vậy liền bộc phát, "Lưu Quốc Lương, vợ chồng ông đã hại chết mẹ tôi rồi, cũng suýt chút nữa hại chết tôi, hiện tại lại tính hại thêm tính mạng của người khác nữa sao?"
“Hại tính mạng người khác?” Bàn tay đang định đóng cửa của Lưu Quốc Lương đột nhiên dừng lại, quay đầu kinh ngạc hỏi Tần Tuyết, “Chỉ là một đôi bông tai, có thể hại được ai?”
Từ lúc ông ta nói chuyện, tôi luôn chú ý quan sát nhất cử nhất động của ông ta.
Ban đầu khi nhìn thấy Tần Tuyết, trong mắt ông ta tràn ngập sự áy náy và cắn rứt lương tâm, lại càng không biết tác dụng của đôi bông tai này, nếu như có thể dùng một đôi bông tai bù đắp cho lỗi lầm đã gây ra, tôi tin hẳn ông ta nhất định sẽ rất vui mừng.
Huống hồ, vẻ mặt cau mày đầy nghi hoặc khi hỏi Tần Tuyết, không giống như đang giả vờ.
Trừ khi, ông ta thực sự không biết gì.
Chẳng lẽ, Chúc Thi Nghiên đã nhớ nhầm, người thứ mười chín không phải là Hà Tịnh?
Tôi nháy mắt với Tần Tuyết, ra hiệu cho cô ấy giữ chân Lưu Quốc Lương, rồi tìm cớ lánh qua một góc vắng bên ngoài nhà ông ta, gọi điện thoại cho Chúc Thi Nghiên, hỏi xem chị ta có phải đã nhớ nhầm không, đôi bông tai kia không phải Hà Tịnh mua.
“Đại sư, tôi tuyệt đối không nhớ nhầm đâu!” Chúc Thi Nghiên một mực khẳng định chắc như đinh đóng cột, “Hà Tịnh chính là người mua! Lúc đó dì ta nhờ một người khách quen của tôi mua hộ, tôi vừa rồi còn cùng vị khách kia nói chuyện này, tuyệt đối không sai!”
Chuyện liên quan đến tính mạng bản thân, Chúc Thi Nghiên chắc chắn sẽ cực kỳ cẩn trọng.
Làm sao chị ta có thể nhầm lẫn cho được?
Chẳng lẽ, một người đàn ông như Lưu Quốc Lương quá sơ ý, không để mắt đến những chi tiết nhỏ nhặt này?
Điều này cũng có khả năng xảy ra.
Vừa định cúp máy, tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề sơ sót bỏ qua, "Vậy chị có hỏi vị khách kia, Hà Tịnh là trực tiếp ủy thác người kia mua, hay chỉ là gọi điện thoại trao đổi?"
“Là gọi điện thoại.” Chúc Thi Nghiên nhanh chóng trả lời.
Nói cách khác, Hà Tịnh muốn mua đôi bông tai. Nhưng Chúc Thi Nghiên và người khách kia đều không gặp trực tiếp dì ta mà chỉ nói chuyện qua điện thoại.
Vậy nên, chỉ cần kẻ gọi cho người khách quen của Chúc Thi Nghiên có giọng nói của Hà Tịnh, dùng điện thoại của Hà Tịnh......
Tôi bỗng nhiên bừng tỉnh.
Chính là cô ta!
Hết Chương 38