Làm gì có chuyện không đảo khách thành chủ được đây.
Bờ môi mềm mại quấn lấy nhau, Điền Quý Hành nghiêng đầu, dùng sức mút lấy môi cô.
Đôi môi nhỏ nhắn của thiếu nữ vừa mịn vừa mềm, còn có cả vụ ngọt của chocolate. Điền Quý Hành trộm há mồm, thử liếm lấy cánh môi của cô, làm Hứa Diễn Đường hừ một tiếng rên rỉ yêu kiều.
Điền Quý Hành dừng lại.
Anh cụng trán mình vào trán cô, thở nhẹ, nhìn vào đôi mắt cô, nói: “Ngon.”
Không biết nói về bánh quy hay là cô.
Âm thanh trầm khàn giống như tiếng gảy đàn.
Trái tim Hứa Diễn Đường run rẩy theo.
Cảm xúc lúc nãy hôn môi anh vẫn còn vương lại.
Bên tai Hứa Diễn Đường chậm rãi ửng đỏ.
–
Đến giờ ăn trưa thì bà nội đến gõ cửa phòng Hứa Diễn Đường, “Đến giờ ăn trưa rồi. Tiểu Điền cũng ở lại ăn nhé.”
Hứa Diễn Đường ở trong phòng lên tiếng đáp lại, đi ra mở cửa.
Điền Quý Hành ngồi trên ghế của cô, trong tay còn đang cầm bài kiểm tra Vật lý của cô.
Đúng vậy, lúc nãy anh đang giảng bài Vật lí cho cô.
Hôn môi xong thì học bài Vật lí.
Điền Quý Hành đứng dậy, từ chối bà nội. Anh nói mẹ anh còn đang chờ anh về ăn cơm, nên là không làm phiền mọi người nữa, hôm khác sẽ lại đến.
Điền Quý Hành đi rồi.
Hứa Diễn Đường ngồi trên vị trí của mình, tầm mắt liếc đến bình thủy tinh màu xanh cô giấu trong góc kia, cô ảo não vỗ vào đầu mình.
Cô quên mất cái bình điều ước tặng anh năm lớp 9 rồi.
Nghĩ lại thì thấy cũng không sao cả, sau này còn nhiều thời gian, chỉ cần nhớ rõ phải đưa cho anh là được rồi.
Nhưng sau này tất cả mọi người đều bận rộn.
Lớp 12 vất vả học hành, trường học còn dành thứ 7 cho bọn họ học bù nữa, trong lúc nhất thời, học sinh ai nấy cũng đều rên la.
Cặp đôi mới chớm nở Hứa Diễn Đường và Điền Quý Hành đương nhiên cũng bị áp bức như mọi người.
Làm thế nào để tăng tình cảm, đây là vấn để mà Điền Quý Hành nghiên cứu dạo gần đây.
Không phải là do anh không yêu cô nhiều, mà là do Hứa Diễn Đường hơi thẹn thùng.
Sau này, trải qua hành động thực tiễn thì anh mới có được đáp án —
Lời âu yếm, ôm, hôn môi, đụng chạm da thịt.
Nhưng hai người họ không làm những việc này ở trường học.
Phần lớn thời gian là trốn trong góc nhỏ hoặc trong phòng hai người.
Chủ nhật, hai người thường xuyên hẹn nhau đến thư viện của thành phố để tự học.
Điền Quý Hành đến sớm giữ chỗ, chờ Hứa Diễn Đường đến.
Cô khoan thai đến muộn, cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi bên tai Điền Quý Hành: “Bà nội mình bắt phải ăn xong chén cháo mới cho mình đi, mình đã nói với bà là có cậu đang đợi rồi.”
Lúc này động tác trên tay của Điền Quý Hành sẽ dừng lại. Giọng nói cô mềm mại đáng yêu, làm trái tim anh ngứa ngáy.
Anh nắm lấy tay cô ở phía dưới bàn, siết chặt tay cô, nghiêm túc nói: “Muốn hôn môi.” Thanh âm mềm mại, cứ như là đang làm nũng. Nhưng ánh mắt anh rất đứng đắn, hoàn toàn giống như lúc anh đứng trên bục phát biểu với tư cách là đại diện học sinh.
Bên tai Hứa Diễn Đường đỏ bừng, nhưng tập mãi đã thành thói quen.
Đúng. Sau khi Điền Quý Hành yêu cô thì biến lại thành dê con bé nhỏ, biết làm nũng.
Anh biết cô không thể không mềm lòng nên thường dùng giọng điệu ngoan ngoãn ngây thơ này để thương lượng những chuyện người lớn với cô.
Đương nhiên… Thế nào thì Hứa Diễn Đường cũng sẽ đồng ý.
Góc khuất ở thư viện.
Hứa Diễn Đường không biết tại sao, rõ ràng là mình đến đây để học bài kia mà. Mới vừa bỏ cặp sách ra thì đã theo anh vào nơi này để… hôn nhau.
Bởi vì đi chơi với người yêu nên cô điệu đà dùng son môi có vị trái cây.
Hà Ngưng Nhuế đề cử cho cô, là vị nho mà cô thích, lúc nãy cô lỡ nếm thử rồi, rất ngọt. Trộm nghĩ trong lòng, chắc Điền Quý Hành cũng sẽ thích.
Phía sau lưng là vách tường, bên hông cô bị tay anh chiếm giữ.
Bởi vì đứng thẳng lưng nên áo hơi vướng lên trên, lộ ra một vùng da nhỏ bên hông. Ngón tay Điền Quý Hành dán chặt vào nơi đó, lòng vàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh sát lại cô từng chút, ánh sáng trong góc khuất không được sáng lắm, chỉ có vài ánh sáng tự nhiên từ phía sau anh tiến vào. Anh xoay người lại, che khuất ánh sáng nhỏ nhoi này.
Thị lực của Hứa Diễn Đường bị chặn lại, nhưng ở phương diện khác thì được mở rộng, sự đụng chạm bên hông, hơi thở ấm áp phả trên gương mặt.
Sắc tình lan rộng, độ ấm tăng lên, hơi thở dồn dập.
Chóp mũi cao thẳng của anh lướt qua trán cô, đến giữa mày, sau đó tìm được chóp mũi của cô.
Anh dịu dàng cọ cọ.
Giống như dê con có cái đuôi màu xanh ở trong mộng.
Hứa Diễn Đường nóng đến mức sắp ra mồ hôi, giữa mũi toát ra một hơi thở, quyến rũ đến mức có thể làm cho xương cốt của cô vỡ vụn.
Lực tay của Điền Quý Hành ở bên hông cô trở nên mạnh hơn, thoáng vuốt ve, anh hỏi: “Có muốn hôn mình không.” Tiếng nói trong sáng rõ ràng của mọi ngày giờ đã khàn đi.
Mờ phút này Hứa Diễn Đường suy nghĩ, cô ngốc thật. Sao anh có thể là dê con ngây thơ ngoan ngoãn, rõ ràng là một con sói xám đội lốt cừu non.
Khoảng cách gần sát nhau, đôi môi đang ở trước mắt anh, dụ dỗ anh tiến lên. Anh nhịn đến khó chịu, nhưng vẫn muốn có được câu trả lời của cô. Có lẽ bởi vì bị ảnh hưởng từ lúc trước nên lúc nào anh cũng thấy bất an và sợ hãi. Lần nào anh cũng rất thích thú khi được nghe cô thừa nhận tình cảm với anh, anh sẽ thấy nhẹ nhõm và thỏa mãn vì điều đó. Giống như một con thuyền đơn độc trôi dạt trong biển mờ vô tận hơn mười năm, cố hết sức nắm lấy sợi dây ném về phía anh, tuyệt đối không chịu thả ra.
“Muốn.” Hứa Diễn Đường bị dụ dỗ nói ra đáp án, trái tim run rẩy vô cùng, bên tai là tiếng đập thình thịch.
Một giây sau khi cô trả lời, Điền Quý Hành gấp gáp hôn lên môi cô.
Son môi thơm ngọt dính trên môi anh, anh há mồm, nếm được vị nho từ son môi. Không khỏi vươn lưỡi ra liếm lấy, cuốn từng chút từng chút vào miệng mình, câu lấy từng chút một.
Hứa Diễn Đường nghĩ, đây có phải là hôn đâu, mà là ăn cô mới đúng.
Anh thủ sẵn dưới cánh môi cô, dịu dàng cắn mút. Điền Quý Hành đưa tay sờ sau cổ cô, không cho cô lùi về sau, sau đó đầu lưỡi anh tiến vào trong khoang miệng ướt nóng của cô, cùng cô đắm say.
Không khí xung quanh đặc sệt giống như mật ong.
Bên tai Hứa Diễn Đường ong ong, cô có thể nghe thoáng thấy tiếng lật trang sách ở phía nơi xa, yên tĩnh.