Trước khi ngủ Hứa Diễn Đường còn nói chuyện với anh, bà nội cô bảo muốn mời anh tới nhà chơi.
Điền Quý Hành nói ngày mai anh có thể tới.
Sáng sớm Điền Quý Hành đến nhà Hứa Diễn Đường, thật ra tối hôm qua anh cũng ngủ không được tốt, luôn mơ thấy cảnh cô chia tay anh, rồi sau đó bừng tỉnh. Sau khi tỉnh thì điều đầu tiên anh làm là lấy điện thoại, thấy được bốn chữ “Mình rất thích cậu” thì mới được yên lòng.
Anh chào hỏi ông bà nội của Hứa Diễn Đường xong ngồi trên ghê sô pha gỗ của nhà cô, nói chuyện với ông bà nội.
Bà nội hỏi anh, có phải anh và Hứa Diễn Đường học chung trường hay không.
Anh đáp vâng.
Bà nôi vui vẻ cười, “Vậy con với Đường có thể chăm sóc nhau rồi. Thành tích học tập của Đường nhà bà cần con giúp đỡ, vì bà thấy con học giỏi mà.”
Điền Quý Hành cười, gật đầu.
Hứa Diễn Đường tỉnh dậy thì mở cửa phòng ra, thấy ngay ba người là ông bà nội và Điền Quý Hành đang ngồi cùng nhau, đồng loạt nhìn lại cô.
Cô hơi sửng sốt, sau đó vội vãi gãi đầu tóc mình, hỏi anh: “Sao cậu đến sớm thế?”
Bà nội thấy cô đang làm Điền Quý Hành lúng túng, nói giúp: “Con nói gì thế, tiểu Điền là được bà mời đến mà, với lại giờ này mà sớm gì nữa? Ông nội con đã tập xong một bài Thái Cực rồi kìa.”
Hứa Diễn Đường cúi đầu, vội vàng vào nhà vệ sinh rửa mặt.
“Con bé tỉnh rồi, con vào chỉ nó học bài đi. Đừng ở đây xem mấy tin tức dành cho mấy người già như ông bà.” Ông nội đuổi Điền Quý Hành vào phòng Hứa Diễn Đường.
Ở trong mắt của hai ông bà già, bọn họ nhìn Điền Quý Hành trưởng thành, biết anh là bạn thân từ hồi nhỏ của Hứa Diễn Đường, đương nhiên là sẽ không hoài nghi quan hệ của hai người.
Hứa Diễn Đường và Điền Quý Hành ỡm ờ đi vào trong phòng.
Lần đầu tiên Điền Quý Hành vào phòng Hứa Diễn Đường là vào kì nghỉ hè hồi cấp 2.
Anh nhớ rõ viên kẹo của cô, và cả trò Sokoban.
Hứa Diễn Đường kéo ghế dựa cho anh ngồi xuống, sau đó thì ngồi xếp bằng ở trên giường. Thấy hộp quà ăn vặt nhỏ bị lộ ra từ trong cặp, cô bò lại lấy nó ra, quơ quơ hộp “pocky” với Điền Quý Hành, hỏi anh có muốn ăn không.
Điền Quý Hành lắc đầu.
Hộp pocky vị chocolate rượu đỏ này là Hà Ngưng Nhuế cho cô, cô bỏ trong cặp quên ăn. Cô mở hộp giấy ra, ngậm một cây ở trong miệng, mới đột nhiên nhớ đến “trò chơi hôn môi” mà Hà Ngưng Nhuế nói với cô, đột nhiên gương mặt cô nóng lên.
Điền Quý Hành tùy tay lấy một quyển sách trên kệ sách của cô – Sách giáo khoa Vật lí.
Ghi chú rất nhiều, nhưng bài thi được kẹp trong sách thì không được điểm cao lắm.
Hứa Diễn Đường nhận ra có khả năng anh phát hiện bài thi của cô, bỗng cô thấy ngượng, cô nhảy dựng lên, giật lấy quyển sách trên tay anh, nói nhỏ: “Không được xem.”
Điền Quý Hành ngơ ngẩn.
Bởi vì cô thò lại giật lấy nên cách anh rất gần.
Phần bánh quy ở ngay trước mặt anh.
Chỉ cần anh há mồm là có thể ăn được.
Hứa Diễn Đường rụt về sau muốn trốn theo bản năng, nhưng Điền Quý Hành nhanh hơn, ôm eo cô lại.
Anh híp mắt, con ngươi nhìn chằm chặp vào bánh quy trong miệng cô.
Anh hít một hơi, rồi hỏi: “Mình ăn được không?”
Hứa Diễn Đường chớp mắt, hơi thở nặng nề.
Nửa cây pocky trong miệng Hứa Diễn Đường bị Điền Quý Hành cắn lấy. Hơi thở hai người đan xen nhau, hòa vào nhau trở nên ướt nóng. Lông mi Hứa Diễn Đường run rẩy, tay đặt trên giường mất tự nhiên nên động đậy.
Cô có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập trong lồng ngực.
Hai mắt ngày thường thoạt nhìn có sương mù mênh mông, bây giờ lại càng mơ hồ hơn, nhưng chứa nước. Lông mi anh rũ xuống, đôi mắt nhìn xuống dưới, lông mi cong cong có phần quyến rũ, dụ hoặc.
Chocolate vị rượu vang đỏ tan trong miệng, phần bánh quy mềm nhũn trong miệng cô.
Hai người nhẹ nhàng tranh nhau.
Cô chớp mắt, bị đánh bại nên không dám nhìn anh. Ngậm hai hàm lại, cắn nhẹ và hơi ngửa đầu ra sau…
Điền Quý Hành nhanh hơn cô một chút.
Anh đè gáy cô lại, không cho cô lùi về sau.
Anh còn ngậm một mẩu bánh quy ngắn ngủn chưa được 1cm.
Hứa Diễn Đường nghe thấy anh nói, “Còn một chút nữa, cậu ăn nó luôn đi được không?”
Anh thấp giọng nhẹ nhàng hỏi.
Anh hỏi cô, ăn nó luôn đi được không?
Hứa Diễn Đường nhìn anh chăm chú, tiếng tim đập thình thịch làm cô không có biện pháp bình tĩnh để tự hỏi lại bản thân.