Đế Chế Đại Việt

Chương 470: Kế hoạch tái thiết



“Đinh, chúc mừng quân đội của ký chủ đã chiếm lĩnh một tòa thành, ban thưởng năm ngàn điểm chiến công,... một lượt triệu hoán danh nhân”.

Tại Thăng Long Lý Anh Tú cũng âm thầm vui vẻ. Chiến công báo về liên tục chứng tỏ tình hình chiến trường đã vô cùng thuận lợi. Từ lúc chiến tranh cho đến hiện tại điểm chiến công của hắn đã dần dần lên đến mười sáu ngàn điểm, khoảng cách để lên thời kỳ tiếp theo lại gần hơn một bước.

- Bệ hạ, các Bộ trưởng đã chờ đợi ở phòng họp.

Viên Bách hộ đi vào nói. Hôm nay Lý Anh Tú có cuộc họp với các Bộ trưởng bên trong nội các. Đi xuống tầng lầu, vào phòng họp, các vị Bộ trưởng đã chờ sẵn ở đó. Lý Anh Tú gật đầu ra hiệu mọi người ngồi xuống nói.

- Thông báo với các khánh một tin mừng. Quân viễn chinh vừa đánh thắng một trận lớn. Có vẻ như chiến cuộc lại tiến thêm một bước. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc Bộ tài chính và Bộ công thương sẽ lại thêm vất vả.

Lúc này Tinh Thiều và Thạch Tiến sắc mặt thực sự không dễ nhìn. Bởi vì trong thời gian qua, cùng với sự phát triển của chiến sự, hàng cần viện trợ, quân nhu, thuốc men, đạn dược các loại nhu cầu vô cùng lớn, đặc biệt là phải đảm bảo sinh hoạt cho hàng trăm ngàn dân chúng ở vùng chiếm được càng làm cho gánh nặng của Bộ tài chính càng thêm nặng nề. Thậm chí các xưởng quân nhu cũng không thể đáp ứng được.

Do đó theo ý kiến của Lý Anh Tú, Bộ công thương can thiệp vào thị trường, bắt đầu chuyển dịch nền sản xuất theo hướng phục vụ cho chiến tranh, các công xưởng dệt, chế biến thực phẩm, sản xuất phụ tùng dân sự cũng tham gia vào sản xuất hàng viện trợ. Nhờ kế hoạch năm năm trước đó Đại Việt đã có một nền công nghiệp nhẹ tương đối vững chắc, do đó áp lực nhanh chóng được giải tỏa. Thế nhưng hiện tại chiếm lĩnh một tòa thành ít nhất mười vạn dân, gánh nặng lại thêm chồng chất.

- Bẩm bệ hạ, thần thiết nghĩ kế hoạch tái thiết Đông Thành nên khởi động sớm. Dù sao dân chúng nơi đó cũng không thể sống nhờ sự viện trợ của triều đình được, ít nhất cũng phải để bọn họ tự sản xuất được cái ăn.

Thạch Tiến nói. Tuy nói với hơn trăm ngàn nạn dân hiện tại Đại Việt vẫn có thể cung ứng được, thế nhưng con số tiêu hao rất kinh người, và về lâu về dài sẽ tạo cho người ở Đông Thành tính ỷ lại vào trợ cấp của Đại Việt, lúc đó nơi này thực sự sẽ trở thành một cái ung nhọt.

Tất cả Bộ trường trong nội các đều gật đầu đồng ý, không ai thích kéo theo một đám người ăn bám cả. Elina nói.

- Bẩm bệ hạ, tuy nói hiện tại nền kinh tế tại Đông Thành bị tàn phá, dân du mục cũng không biết trồng trọt, nhưng chúng ta có thể dạy bọn họ. Đồng thời dân du mục có rất nhiều súc vật. Hiện tại mặt sau của chiến trường xem như ổn định, phía Đông an toàn, vậy sao chúng ta không liên hệ thị trường ở Đông Tấn đây. Theo thần được biết Đông Tấn có nhu cầu súc vật khá lớn. Người du mục không thể đem đến Đông Tấn mua bán nhưng các thương đoàn của chúng ta có thể.

Elina là người đi rất nhiều nơi, đối với các nước trong, ngoài khu vực đều có những sự hiểu biết nhất định, đặc biệt là thị trường và kinh tế. Lý Anh Tú cũng gật đầu, vốn ban đầu kế hoạch tái thiết sẽ được bắt đầu khi hòa bình lập trở lại, tuy nhiên lúc này có sự tính toán sai lệch, xem chừng kế hoạch phải bắt đầu từng bước.

Điểm khó chính là vùng phía Đông của Đông thành này rất nghèo nàn, mặc dù Đông Thành diện tích trên lý thuyết chiếm đến một nửa xứ Goldland. Đất đai cũng không quá màu mỡ, khí hậu lại tương đối khắc nghiệt. Do đó nông nghiệp muốn phát triển sẽ khó khăn hơn các vùng khác. Do đó trong kế hoạch Bộ nông nghiệp sẽ tiến hành dùng ruộng tốt để cải tạo lại đất ở nơi này, đồng thời vì nguồn nước không dồi dào, nên loại cây trồng cũng sẽ là cây công nghiệp, điều này lại phù hợp với nơi này vì nắng nhiều, và ít có gió bão.

Về phần công nghiệp trong kế hoạch tái thiết sẽ tiến hành xây dựng các nhà máy, đặc biệt là các nhà máy chế biến thực phẩm, hoặc các nhà máy chế biến các sản phẩm công nghiệp thô để đưa về bên trong nội địa. Tuy nhiên ở đây lại không có sông lớn nên gần như chắc chắn các nhà máy ở đây phải sử dụng máy hơi nước.

Tiến trình tái thiết vẫn như cũ, trước khi phát triển các ngành khác thì phải để cho người dân ở xứ này phải đủ ăn trước đã, phải để bọn họ có thể tự nuôi sống chính mình mà không cần đến trợ cấp. Lý Anh Tú nói.

- Được, như vậy kế hoạch tái thiết sẽ được khởi động. Trẫm quyết định đặt tên nơi này là Xứ Nam Vang, Bộ nội vụ xem xét bắt đầu sắp xếp nhân sự bổ nhiệm. Bộ tài chính tiếp tục tính toán dự chi cho kế hoạch tái thiết, Bộ nông nghiệp cũng cần lên kế hoạch và danh sách chuyên gia gửi đến Bộ nội vụ và Thủ tướng yêu cầu phê chuẩn.

Xứ Nam Vang hiện tại tựa như Cao Miên sau diệt chủng vậy, gần như là ba không: “không vốn, không kỹ thuật, không nhân lực”, mọi việc đều phải từ Đại Việt giúp đỡ, do đó tiền là không thể thiếu, các chuyên gia, các cố vấn là không thể thiếu và kỹ thuật cũng không thể thiếu, có thể nơi này sẽ là một cái hố khổng lồ nhưng Đại Việt bắt buộc phải đầu tư vào đây. Lý Anh Tú lại nói tiếp.

- Lại nói cho Trần Khánh Dư để cho tập đoàn 2m3RZ bắt đầu thu mua gia súc từ dân chúng đem đến Đông Tấn bán đi. Dù sao Đại Việt hiện tại cũng không cần đến.

Đại Việt đã có một vùng Thuận Hóa, thậm chí là Nghệ An đủ để cung cấp một lượng lớn thịt và gia súc, gia cầm cho thị trường trong nước. Do đó ở Nam Vang cách Đông Tấn lại gần hơn một chút, bán giá lại cao, nên Nam Vang cơ cấu dùng để xuất khẩu lại tốt hơn là để vận chuyển vào trong quốc nội tiêu thụ. Tinh Thiều lúc này nói.

- Bẩm bệ hạ, hiện tại thị trường quốc nội đang xảy ra tình trạng giá cả leo thang, đặc biệt là lương thực, thực phẩm, xin bệ hạ sớm có chỉ thị giải quyết.

Bởi Đại Việt xảy ra chiến tranh, còn phải viện trợ cho nạn dân, do đó nhu cầu về lương thực, thực phẩm tăng cao, lúc này đẩy giá cả nhảy vọt. Lý Anh Tú kỳ quái nói.

- Không thể như vậy, tuy nói có chiến tranh, nhu cầu tăng cao, nhưng Trẫm cũng đã hạn chế lại triệu hoán, không thể ảnh hưởng đến thị trường nhiều đến vậy. Lý do nằm ở đâu?

Trước kia mỗi tháng Đại Việt đều triệu hoán từ năm mươi đến một trăm ngàn dân chúng, thế nhưng từ khi xảy ra chiến tranh đã hạ xuống chỉ còn một đến hai vạn mà thôi. Do đó rõ ràng lượng tiêu thụ lương thực đã giảm đi rất đáng kể. Tinh Thiều nói.

- Bẩm bệ hạ, Bộ công thương đã rà soát, tìm ra nguyên nhân ở chỗ lúc này Đại Việt tồn tại một tầng lớp thương nhân trung gian giữa nơi sản xuất và thị trường bán lẻ, hàng hóa đi qua nhiều khâu trung gian nên giá bán ra thị trường so với giá thu mua thành phẩm khá lớn. Lúc này lại có tin nhu cầu lương thực tăng cao, bọn hắn lại đẩy giá bán ra thị trường tạo ra một cảm giác ảo rằng lương thực, thực phẩm Đại Việt đang thiếu thốn. Người dân tưởng thật liền bắt đầu điên cuồng mua vào để tích trữ, như vậy giá đã cao lại càng thêm cao.

Lý Anh Tú sa sầm mặt, mở ra kinh tế thị trường, để tư bản, thương nhân có thể phát triển, lúc này những mặt tiêu cực của nó cũng đã bắt đầu xuất hiện, nhất là lực lượng mua bán trung gian như thế này. Lực lượng này là lực lượng nòng cốt luân chuyển hàng hóa đến các thị trường, tuy nhiên khi lớp trung gian này quá nhiều lại giá cả sẽ tăng cao, lớp này trở thành một loại sống bám ăn lợi tức của xã hội nhưng lại không thể tạo ra được giá trị cho xã hội. Thế nhưng đây không phải chỉ là một vấn đề. Lý Anh Tú hừ lạnh nói.

- Lê Bá Ngọc, Trẫm cần một câu trả lời vì sao lúc này thôn tin thiếu lương thực lan truyền như vậy Bộ thông tin lại không có bất kỳ một phản ứng nào?

Lý Anh Tú tức giận thậm chí đến từ khanh còn lười dùng mà gọi thẳng tên của Lê Bá Ngọc. Bộ thông tin nắm giữ cơ quan ngôn luận của Đại Việt, đáng lý phải là cơ quan giải độc thông tin của dân chúng, thế nhưng lúc này lại chậm chạp phản ứng, đến mức lúc này Bộ công thương báo cáo lên Lý Anh Tú mới có thể biết được, thử hỏi làm sao hắn không tức giận đây.

- Thần thất trách, xin bệ hạ thứ tội.

Lê Bá Ngọc thất sắc nói. Quả thực lần này Bộ thông tin mà trực tiếp là hắn mắc lỗi lớn. Ban đầu thông tin vừa lan truyền Bộ thông tin lại cho rằng đây chỉ là lời đồn thổi nhỏ. Tuy nhiên theo thời gian lời đồn không những không tan mà còn lan rộng ra, gây ảnh hưởng đến thị trường, giá cả và đời sống của nhân dân. Bộ thông tin muốn phản ứng nhưng cũng cần thời gian điều tra, nhưng lúc này đây Bộ công thương đã báo lên rồi Lê Bá Ngọc cũng không thể thoái thoát trách nhiệm.

Lúc này Trần Thủ Độ nói.

- Bẩm bệ hạ, thần gần đây cũng có thường xuyên đọc báo. Nhận thấy những tin tức trên báo rất ít khi đề cập đến những chính sách của triều đình, ngược lại phần lớn là dành cho thơ văn và chuyện bát quái của xã hội. Không biết Bộ thông tin có thể kiểm duyệt được nội dung của các tờ báo này không đây?

=============++

Cà khịa time.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.