Thiết Hùng rong ruổi kỵ binh đạp trên con đường bị trúng pháo đầy ổ gà xông thẳng đến thành Nam. Sở dĩ chọn thành Nam vì theo kế hoạch Trần Nhật Duật có nhiều bộ binh và pháo binh, lại có thêm sự hỗ trợ của Thiết Hùng tốc độ phá thành sẽ nhanh hơn một chút. Còn nếu lại phải chia quân cho cả hai mặt thành Bắc Nam thì điều đó không khả thi, dù sao hai mặt thành đã tập trung rất nhiều quân Tây Gốt.
- Quân cứu viện, là quân cứu viện đến.
Quân Tây Gốt trên thành vui mừng hô lên, lúc này trời đã rạng sáng, có thể thấy được bóng dáng kỵ binh qua màn sương sớm. Thế nhưng gần hơn, gần hơn nữa chỉ huy mặt thành phía Tây liền nhận ra vấn đề.
- Không đúng, sao bọn hắn lại chít khăn vàng thế kia? Là Đại Việt, là quân Đại Việt giả dạng. Mau mau phòng ngự.
Thế nhưng đã muộn, kỵ binh của Thiết Hùng đã kéo sát được đến cửa thành bắt đầu tấn công quân bên dưới thành, một số nhào đến chiếm lấy cổng thành, một số lại vọt lên cầu thang tường thành ngăn cản binh sĩ bên trên xông xuống phía dưới.
Thông qua ống nhòm Trần Nhật Duật có thể nhìn thấy trên tường thành các binh sĩ Tây Gốt trở nên hỗn loạn, hắn lập tức phán đoán rằng Thiết Hùng đã kéo được đến nơi. Trần Nhật Duật khễ nhếch môi một cái leo lên yên ngựa rút gươm chỉ về phía trước.
- Toàn quân, tấn công!
- Xung phong!
Quân Đại Việt toàn lực tổng tấn công, lúc này chiến tượng và bộ binh cùng lúc xông lên bắn phá vào các vị trí bên trong thành. Quân Tây Gốt cũng phản kháng dự dội, mũi tên từ trên thành bắn xuống QNZaT như mưa, không ít binh sĩ Đại Việt trúng tên ngã xuống, tuy nhiên đám cung thủ của Tây Gốt rất nhanh chóng bị pháo trên chiến tượng và đội xạ thủ của Đại Việt áp chế lại không dám ngóc đầu dậy.
Bộ binh Đại Việt áp sát lấy tường thành, lấy ra lựu đạn rút chốt chờ ba giây lập tức ném lên phía trên rơi chuẩn xác lên mặt thành.
Ầm, ầm, ầm.
Lựu đạn phát nổ kèm theo đó là tiếng hét thảm của binh sĩ Tây Gốt, canh chuẩn thời gian ba giây, thời gian bay lên mặt thành là một giây, còn một giây còn lại không cho phép binh sĩ Tây Gốt có thể ném trả lại. Lựu đạn làm binh sĩ phía trên thành tổn thương thảm trọng, một đoạn tường thành lập tức bị vô hiệu hóa, mà lúc này cổng thành cũng đã được Thiết Hùng mở rộng, binh sĩ Đại Việt và chiến tượng đông như kiến cỏ lập tức xông vào trong cận thân chém giết với binh sĩ Tây Gốt.
Có chiến tượng dẫn đầu, lớp phòng tuyến của quân Tây Gốt tựa như một thiếu nữ bị quân Đại Việt chà đạp. Chiến tượng xông lên, không người có thể cản phá, dù đó là kỵ binh hay là bộ binh. Chiến tượng bị uất ức từ đêm qua đến giờ, lại thêm lúc xông vào thành binh sĩ Tây Gốt làm đau nó đã thực sự chọc phải những hòn núi nhỏ này. Chiến tượng lao đến dùng chân chà đạp, dùng vòi cuốn lấy các kỵ binh ném văng bọn hắn vào bên trong dãy nhà bên cạnh đường, chiến mã nhìn thấy voi hung hãn lập tức sợ hãi bỏ chạy toán loạn, quân Tây Gốt tại thành Nam đã vỡ trận hoàn toàn.
- Ta đầu hàng, xin đừng giết ta.
- Xin tha mạng.
Sĩ khí đã mất, hàng loạt binh sĩ Tây Gốt lập tức buông vũ khí đầu hàng, cục diện bị khống chế lại. Trong năm ngàn binh sĩ tại mặt Tây Thành Kha Mát tử thương đến hơn một nửa, hơn một ngàn tên bị bắt, chỉ có vài trăm binh sĩ là có thể chạy thoát. Trần Nhật Duật cũng không có giết hại tù binh. Dù sao sau khi đánh xong còn phải tái thiết lại Đông Thành, lúc đó sẽ cần một lực lượng lao động lớn. Lúc này có một đám culi như thế này lại không thể không muốn.
- Chào Đại tá, Đại úy Long kỵ binh Thiết Hùng nhận lệnh chi viện thành Nam đã có mặt.
Thiết Hùng gặp Trần Nhật Duật lập tức xuống ngựa chào một cái quân lễ. Trần Nhật Duật gật đầu nói.
- Tốt lắm, nếu không nhờ Đại úy đến kịp đánh hạ mặt thành này thực không dễ dàng. Mau chóng phát tín hiệu để hai mặt thành kia được rõ.
Thực ra không cần Thiết Hùng đến Trần Nhật Duật với ưu thế bộ binh và pháo binh hoàn toàn có thể đánh hạ được mặt thành này, tuy nhiên sẽ thiệt hại nhiều hơn một chút, điều này đi ngược lại với tôn chỉ tiết kiệm xương máu của binh lính của quân đội Đại Việt.
Một quả pháo hiệu từ phía Tây bắn lên trên cao báo hiệu mặt Tây đã nằm trong sự kiểm soát của quân Đại Việt. Không bao lâu sau một kỵ binh phóng ngựa chạy đến nói.
- Bẩm Đại tá, Thứ trưởng có lệnh toàn bộ quân đội lập tức đánh đến thủ phủ của thành Kha Mát.
Lúc này chiến sự thành Tây cũng đã hoàn tất, quân Đại Việt tiêu diệt trọn một ngàn quân và giết quá nửa quân cứu viện chạy đến. Mười tám ngàn quân Tây Gốt, năm ngàn bị giam ở thành Bắc, gần năm ngàn bị diệt ở thành Nam, hai ngàn ở thành Đông, phía Tây bị diệt gần hai ngàn, như vậy ở khu thủ phủ trung tâm cũng chỉ còn hơn bốn ngàn quân. Lúc này trời sắp sáng rõ Ngô Tuấn muốn tranh thủ thời gian thu phục luôn thành Kha Mát trong buổi sáng hôm nay.
Trần Nhật Duật nghe được tin báo liền gật đầu nói với Thiết Hùng.
- Người lập tức dẫn theo kỵ binh đi trước phối hợp với Ngô Thứ trưởng, ta cùng tượng binh xông đến phá các ổ đề kháng sau đó sẽ lập tức tiếp ứng.
- Tuân lệnh Đại tá.
Quân Đại Việt nhanh chóng từ hai hướng xông đến thủ phủ thành Kha Mát, các ổ đề kháng của Sầm Nghi Đống sắp đặt đều bị tiêu diệt. Cái gì không nói nhưng tác chiến trong đô thị quân Đại Việt hiện tại nhận là thứ hai thì không ai dám nhận là thứ nhất. Trần Nhật Duật có tượng binh hỗ trợ thậm chí còn phá phòng tuyến của quân Tây Gốt nhanh hơn cả Ngô Tuấn. Quân Tây Gốt lớp chết, lớp đầu hàng. Hai cánh quân cuối cùng gặp nhau tại thủ phủ. Cổng đóng chặt, bên ngoài có vài xác chết của binh sĩ Tây Gốt. Ngô Tuấn gặp Trần Nhật Duật hỏi.
- Bọn chúng vẫn không có chạy chứ?
Trần Nhật Duật lắc đầu nói.
- Theo như tin thám báo nói thì mặt Đông vẫn không có dấu hiệu gì, thủ phủ cũng không có người chạy đi, chắc hẳn chủ tướng của bọn chúng vẫn còn bên trong thành.
Ngô Tuấn gật đầu nói.
- Thiết Hùng, ngươi dẫn theo ba ngàn kỵ binh đi tiếp quản thành Đông. Bây giờ mười tám ngàn quân địch không được để chạy thoát. Trác Mộc Nhĩ, ngươi dẫn theo hai ngàn kỵ đi tiếp ứng thành Bắc.
- Tuân lệnh.
Thiết Hùng và Trác Mộc Nhĩ lập tức dẫn theo kỵ binh rời đi. Ngô Tuấn lại nói.
- Bắt loa kêu hàng đi.
Bên trong thủ phủ, Sầm Nghi Đống vẻ mặt suy bại, tóc tai rũ rượi. Hắn thua, thua một cách toàn diện, mười tám ngàn quân không còn, thành Kha Mát cũng sẽ không còn. Từ rạng sáng tin tức xấu liên tiếp bay đến, càng thổ huyết chính là năm ngàn quân tiếp viện vậy mà trở giáo đâm một cái làm cho phân khu Tây và phân khu Nam tê liệt hoàn toàn, thế cũng cũng không vãn hồi lại được.
- Tướng quân, xin ngài hạ lệnh, chúng ta lập tức phá vòng vây.
Một số tên phó tướng kêu gào, hiện tại quân bên trong thủ phủ cũng còn gần hai ngàn người. Sầm Nghi Đống lắc đầu nói.
- Các ngươi phá vây đi thôi. Điện hạ đã hạ lệnh cho ta thủ vững thành Kha Mát, nay thành Kha Mát mất, ta cũng không thể còn sống nữa. Ta có tội với Tây Gốt, có tội với điện hạ.
Tiếng gọi hàng của Đại Việt đã vang lên, chúng tướng quay mặt nhìn nhau, bọn hắn không ngờ rằng quân Đại Việt lại tiến nhanh đến vậy, bọn hắn vẫn còn chưa kịp tổ chức quân đội phá vòng vây đây. Không cần đến Sầm Nghi Đống nói tiếp, bọn hắn lập tức chạy thẳng rồi, chậm một chút nữa ai cũng sẽ không thoát được.
Sầm Nghi Đống cũng không để ý đến bọn hắn, một dải lụa trắng được hắn móc lên trần nhà, đứng lên ghế, hai tay cầm dải lụa, Sầm Nghi Đống quay về phía Tây hô lớn.
- Điện hạ, tội thần xin đi trước ngài một bước.
Nói rồi liền để dải lụa móc vào cổ mình, hai chân đá chiếc ghế ngã ra.
Không bao lâu sau vài loạt pháo vang lên thì dứt. Quân Đại Việt đã tràn vào bên trong thủ phủ, quân Tây Gốt cũng không chống cự mấy tất cả liền đầu hàng. Ngô Tuấn và Trần Nhật Duật đi vào liền thấy xác của Sầm Ngi Đống treo lơ lửng giữa không trung. Trần Nhật Duật cảm khái nói.
- Kẻ này tuy là đối thủ nhưng cũng là một bậc trung dũng.
Nói rồi còn thấm ý liếc nhìn đám hàng tướng đang bị trói cúi đầu phía ngoài kia. Ngô Tuấn cũng gật đầu nói.
- Hắn là một đối thủ đáng tôn kính. Hạ xác xuống, an táng cẩn thận.
Ở mặt Đông quân Đại Việt rất dễ dàng tiếp quản, mặt Bắc cũng là như vậy. Tuy quân Tây Gốt đầu hàng nhưng thương vong của bọn hắn tuyệt đối không ít hơn thành Nam là bao nhiêu. Tuy Dã Tượng không để binh sĩ tấn công mạnh mẽ, được sự hỗ trợ sau cùng nhưng hắn lại có Đinh Văn Tả cùng đội bắn tỉa. Đám này tuyệt đối hung ác, bất cứ binh sĩ Tây Gốt nào lộ ra đều bị một súng bạo đầu, bởi vậy con số tử trận của quân Tây Gốt ở thành Bắc còn vượt hơn cả thành Nam.
Kết thúc trận Kha Mát quân Đại Việt tiêu diệt tổng cộng hơn mười hai ngàn quân Tây Gốt, bắt sống chừng sáu ngàn người. Bản thân mười hai ngàn quân Đại Việt cũng bị thương vong đến bảy trăm binh sĩ, chủ yếu đến từ kỵ binh của Thiết Hùng, bốn chiến tượng bị thương, đạn dược tiêu hao rất nhiều. Tuy nhiên mục đích đã đạt được, tòa thành dân số mười vạn dân này chính thức thuộc về Đại Việt.
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm