Đế Chế Đại Việt

Chương 465: Trinh sát



Bên trong Bộ chỉ huy tiền phương tại Đông Thành, Bộ tư lệnh lần nữa họp bàn, bọn hắn không hề biết gì về cuộc họp của nội các tại Thăng Long, cũng chưa hề biết sự biến động của tình hình thế giới đã làm thay đổi ý định của Thừa Mệnh hoàng đế. Hiện tại lúc này quân viễn chinh được tăng cường thêm ba ngàn binh sĩ mới được phục hồi và huấn luyện đến từ thành Đa Quỷ. Số binh lính này có thể xếp vào hạn tài nguyên quý giá của Đại Việt, bởi vì dù không được huấn luyện, trang bị kỹ càng như lính chính quy Đại Việt, nhưng bọn hắn đều là lão binh, chui ra từ các chiến trường tại Đông Thành dưới triều đại của Thiên vương khả hãn. Lê Phụng Hiểu dự tính, đến khi đợt quân nhu đến tiếp theo sẽ tiến hành tái trang bị lại cho đội quân này, chắc chắn bọn hắn sẽ trở thành một mũi nhọn của quân đội Đại Việt, nếu bọn hắn sống sót qua được thành Giang Ninh.

Vấn đều đau đầu của Bộ tư lệnh không gì khác ngoài trừ thành Giang Ninh. Tòa thành này là một tòa trọng thành, còn kiên cố hơn cả Sơn Hải quan, tường thành dày đến hai mươi mét, mặt thành rộng đến mười lăm mét. Sở dĩ thành Giang Ninh được xây dựng kiên cố như vậy là tính đến ưu điểm của quân Tây Gốt tại Đông Thành, nơi này là thảo nguyên, do đó lực lượng kỵ binh vô cùng mạnh mẽ, khi quân địch tấn công lên được tường thành thị kỵ binh Tây Gốt cũng sẽ vọt lên mặt thành mà chiến đấu, dùng chính ưu thế của kỵ binh đẩy lui quân địch xuống thành.

Quân Đại Việt đã mấy lần tấn công vào thành Giang Ninh, thế nhưng pháo S75 bắn không suy chuyển được thành Giang Ninh. Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng học thông binh, chuyển toàn bộ binh lính xuống thành, chỉ chờ đợi quân Đại Việt xông lên liền phóng kỵ binh đến đẩy lui quân Đại Việt về phía sau, bởi vậy đã đánh hơn một tuần, thành Giang Ninh vẫn sừng sững ở đó. Không những vậy tại thành Kha Mát và thành Bato quân Đại Việt cũng gặp nhiều kháng cự, kỵ binh địch không hiểu vì sao rất dễ dàng nắm được bước di chuyển của quân Đại Việt, các nhóm binh sĩ liên tục bị kỵ binh địch tập kích dù trinh sát đã hoạt động thường xuyên, do đó thương vong không ngừng tăng cao, nhất là cánh quân Củng Thần của Trần Nhật Duật thiếu sự cơ động.

- Thành Giang Ninh đánh mãi không xong, như vậy chúng ta chấp thuận phương án trước tiên cô lập thành Giang Ninh, tập trung vào đánh hai thành Kha Mát và Bato.

Lê Phụng Hiểu đưa ra ý kiến nói. Ngô Tuấn gật đầu đồng ý, tuy nhiên lại nói.

- Thế nhưng trước mắt chúng ta cần giải quyết một vấn đề. Chính là hướng di chuyển của các cánh quân của ta liên tục bị quân địch bắt bài. Nếu không thể che giấu được các bước di chuyển của quân ta thì đánh vào thành của chúng sẽ rất khó.

Đánh một tòa thành cần tập trung một lực lượng quân đội lớn, nếu tin tức bị quân địch nắm được tăng cường phòng ngự cho tòa thành đó, khi đó tấn công vào thiệt hại đương nhiên sẽ rất nặng nề.

Nghe Ngô Tuấn nói cả Bộ tư lệnh đều trầm mặc, trước đó bọn hắn có đưa ra rất nhiều giả thuyết, thế nhưng tất cả đều bị phủ định. Trong điều kiện ống nhòm của Đại Việt vượt trội, khinh kỵ trinh sát vượt trội hơn đối phương, nên việc trinh sát kỵ binh của đối phương có thể theo dõi đại quân đều bị bỏ rơi. Trần Quốc Tuấn trầm ngâm nói.

- Rõ ràng là bọn hắn đã sử dụng thứ gì đó để giám sát chúng ta.

- Một số các báo cáo của binh sĩ đều có một điểm chung.

Đào Duy Từ lúc này đang kiểm kê lại các bản báo cáo từ chiến trường bỗng nhiên nói. Bởi Bộ chỉ huy tiền phương tại Sơn Hải quan không thể phát hiện ra vấn đề, do đó theo lời của Đào Duy Từ đề nghị, Bộ tư lệnh phát lệnh xuống các đơn vị để các tiểu đội viết báo cáo của từng binh sĩ về những gì bọn hắn cảm nhận và quan sát được từ chiến trường. Đây vừa là một cách để điều tra, vừa để Bộ tư lệnh nắm được tâm tư, thái độ và kỹ năng của các binh sĩ trên chiến trường.

Mọi người nghe vậy liền tập trung vào Đào Duy Từ, hắn liền nói.

- Theo như các báo cáo, thì có một lượng lớn binh sĩ nói rằng bọn hắn thường hay thấy có những con chim lớn bay qua đầu bọn hắn trước khi trận chiến diễn ra. Bởi trên thảo nguyên, chim lớn có rất nhiều nên việc này cũng là bình thường, nhưng quá trình đó lặp đi lặp lại nhiều lần, và mỗi trận chiến đều có thì đây không phải là ngẫu nhiên.

- Ý của Đào cố vấn chính là bọn hắn huấn luyện chim săn mồi để trinh sát chúng ta?

Cuối cùng vẫn là Trần Quốc Tuấn nói, cũng không phải là không có lý, kiếp trước quân Mông cũng sử dụng chim săn mồi rất nhiều đây, không có điều gì chứng minh quân Tây Gốt sẽ không sử dụng loài chim này. Quan điểm này được toàn bộ Bộ chỉ huy đồng ý. Ngô Tuấn nói.

- Như vậy chúng ta sẽ phải sử dụng điểm yếu này như thế nào đây?

Phát hiện ra là một chuyện, lúc này vận dụng cách của địch để trị địch là một việc khác. Lê Phụng Hiểu nói.

- Thiết nghĩ phải để cho các đơn vị hành quân vào ban đêm, như vậy sẽ tránh được tai mắt của kẻ thù.

Di chuyển vào ban đêm, tránh được tai mắt của chim săn mồi, nhưng đổi lại cũng là một điều nguy hiểm, bởi vì quân địch thường hay tập kích ban đêm, không có công sự kiên cố quân Đại Việt rất khó có thể chống lại được kỵ binh địch xuyên phá khi ban đêm sẽ làm giảm sức mạnh của hỏa khí. Ngô Tuấn lắc đầu nói.

- Không cần thiết như vậy, ngược lại chúng ta có thể tương kế tựu kế, dù sao chim săn mồi thì cũng là một loài vật vô tri mà thôi.

Ngô Tuấn và Trần Quốc Tuấn nhìn nhau, cả hai vậy mà cũng nở ra một nụ cười bí hiểm.

==================Ta là đường phân cách=================

Nỗ Nhĩ Cáp Xích quả thực đang sống trong những ngày thoải mái nhất kể từ lúc đối đầu với Đại Việt, mặc cho Tôn Sĩ Nghị bại trận, mặc cho Ô Mã Nhi tử trận, thì thành Giang Ninh, thành Kha Mác, thành Bato vẫn đứng vững ở đó. Nỗ Nhĩ Cáp Xích có quyền tin tưởng chỉ cần thủ vững được Đại Việt không có khả năng duy trì lượng lớn quân đội ở đây.

Xảy ra chuyện Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng không báo cáo về kinh đô. Bởi vì cuộc tranh vương vị dù không công khai nhưng vẫn diễn ra rất quyết liệt. Lúc này Nỗ Nhĩ Cáp Xích hướng kinh đô cầu viện chẳng khác nào nói hắn năng lực kém cỏi, chỉ có ba vạn quân cũng không thể giải quyết quyết được. Khi đó ngai vàng với hắn sẽ triệt để vô vọng.

- Vương tử, theo w9gwE tin tức tình báo báo lại hiện đang có rất nhiều quân địch từ Sơn Hải quan chạy đến thành Giang Ninh. Theo như biểu hiện của chim ưng, mỗi ngày có ít nhất hai đội người chạy đến. Trinh sát kỵ cũng quan sát được khói bếp và lều trại quân địch cũng ngày càng tăng lên. Bọn hắn có vẻ như đang tập trung lực lượng để đánh thành Giang Ninh.

Nghe Tôn Sĩ Nghị báo cáo Nỗ Nhĩ Cáp Xích không khỏi nhíu mày. Phân đi cho hai tòa thành khác bốn vạn quân, hiện tại bên trong thành Giang Ninh cũng chỉ còn không đến bốn vạn binh sĩ, phần lớn lại là kỵ binh. Nhưng Nỗ Nhĩ Cáp Xích lại có chút không tin rằng Đại Việt sẽ đánh vào Giang Ninh, bởi đây thực sự là một khúc xương khó gặm đối với Đại Việt. Nỗ Nhĩ Cáp Xích lo rằng đây chính là kế dương Đông, kích Tây mà thôi.

- Phỏng chế quân phục đã làm xong chưa?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích hỏi. Sở dĩ hắn phải phỏng chế quân phục Đại Việt vì so với Tây Gốt, quân phục Đại Việt rất khác biệt, mấy lần mật thám cố gắng đột nhập vào đều bị quân khuyển phát hiện. Lúc này Nỗ Nhĩ Cáp Xích mới nghĩ đến may theo quân phục của Đại Việt, để người trà trộn vào do thám. Tôn Sĩ Nghị gật đầu nói.

- Bẩm vương tử, vừa mới chế tạo xong ba bộ.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích gật đầu nói.

- Tốt lắm, đêm nay để người trà trộn vào doanh trại địch, xem thực hư liệu có phải là bọn hắn tăng quân hay không.

Đêm tối, doanh trại Đại Việt. Thám báo của Tây Gốt ăn mặc quần áo màu xanh như quân Đại Việt, quả thực Tây Gốt may ra khá giống, nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra những điểm khác biệt ví dụ như chất vải, đường may, nhưng vào ban đêm, ánh sáng không đủ nhìn ra rất khó sự khác biệt. Hắn cẩn thận di chuyển đột nhập vào bên trong, cố gắng tránh đi các đội tuần tra càng tốt, dù sao những người đi trước đều có tấm gương, trăm phần trăm thám báo đi vào doanh trại Đại Việt đều bị phát hiện, dù là hắn có mặc trên người quân phục giống như đối phương đi chăng nữa cũng phải cẩn thận tránh đi những phiền phức.

Tiểu đội quân khuyển đang đi tuần tra, bỗng nhiên quân khuyển khẽ ngẩng đầu lên, mũi khịt khịt hai cái. Tiểu đội trưởng lập tức phát hiện ra điều bất thường. Các binh sĩ Đại Việt tắm rửa đều dùng xà phòng riêng biệt mà quân đội cấp cho, có mùi rất đặc trưng, quân khuyển rất quen thuộc với mùi của bọn hắn. Do đó khi có mật thám địch đột nhập vào gần đó, quân khuyển nghe mùi lạ sẽ có biểu hiện này. Tiểu đội trường nói.

- Thông báo với các đội tuần tra, có khả năng có mật thám của địch, lập tức tăng cường tuần tra, phát hiện địch lập tức bắt giữ lấy.

- Rõ!

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.