Tìm cả nửa ngày không thấy đâu, Trình Dịch bắt đầu sốt ruột hơn, anh hỏi thăm bảo vệ xung quanh có thấy con chó của mình không.
"Xin lỗi anh Trình, chúng tôi không nhìn thấy con chó đó của anh." Một người bảo vệ nhìn Trình Dịch nhíu mày, biết anh đang lo lắng nên chủ động hỏi thăm giúp anh: "Lão Trương này, anh có thấy không?"
Một người bảo vệ khác nghe vậy, lắc đầu đáp: "Tôi không thấy."
Trình Dịch nghe được, cười gượng một cái, sau khi nói lời cảm ơn với hai người thì rời khỏi đây.
Ngày trước nó rất ngoan, làm cho người ta phải thốt lên rằng sao trên đời này lại có một con chó thông minh đến vậy. Nó không bao giờ gây chuyện lung tung, ngoan ngoãn lại khôn ngoan. Trí thông minh không hề tương xứng với thân hình của nó, vậy nên chỉ cần gặp được nó thì dù là diễn viên hay bảo vệ cũng đều yêu quý nó.
Trình Dịch cũng biết chó nhà mình gây nhiều hảo cảm, nhưng anh cũng không ngờ lại tốt đến mức này.
Những người bảo vệ vừa biết tin không tìm thấy bèn đánh tiếng với chủ thuê, sau đó tự động đi tìm khắp nơi.
"Anh Trình đừng lo lắng quá, sẽ tìm thấy thôi, không chừng Lục Lộ chỉ đang đi chơi ở đâu đó thôi mà." Một anh bảo vệ đầu trọc, mặt mũi hung dữ trấn an anh.
Nhưng chính bản thân anh ta cũng không tin được lời mình nói. Con chó kia như thế nào chẳng lẽ bọn họ lại không rõ sao. Bởi vì tính chất công việc nên khi đoàn làm phim đang quay, bọn họ không thể tụ tập lại một chỗ để đùa giỡn được. Ngay đến việc chơi điện thoại giết thời gian cũng còn khó bởi chỗ này hẻo lánh vắng vẻ, tín hiệu chập chờn lúc có lúc không.
Tuy nói rằng con chó kia cần bọn họ trông chừng và chơi chung mỗi ngày. Nhưng thực tế là ai chơi với ai còn chưa rõ sao, bọn họ mới chính là những người được trông đó. Vậy nên trong mắt bọn họ, con chó này thông minh đến mức không tưởng.
Mấy người bảo vệ đi đến chỗ chó ta hay ngủ, có một số người biết lần theo dấu vết nhanh chóng phát hiện ra có điều gì đó không hợp lý.
Nhìn bụi cỏ đổ rạp cả một khoảng lớn bằng cỡ nửa người, một người vội vã ngồi xuống xem xét. Hơn mười giây sau anh ta đã đứng lên hỏi: "Anh Trình đã tìm ở chỗ này rồi đúng không?"
Trình Dịch kiềm chế sự căng thẳng trong lòng, gật đầu đáp lại: "Đúng vậy."
"Thế thì đúng rồi." Nhìn dấu chân rõ ràng in trên mặt đất, lại thêm tình trạng của bụi cỏ khi được tìm thấy, anh ta khẳng định: "Sợ rằng Lục Lộ đã bị bắt đi rồi, đối phương có ba người."
Vừa nghe nói Cố Vân Thanh bị người ta bắt đi, trái tim của Trình Dịch như bị treo lên giữa không trung, sắc mặt cũng lạnh dần đi.
Nhớ đến những hành động khác thường của Trình Diên, Trình Dịch gần như đã bóp nát điện thoại cầm trong tay. Hít một hơi thật sâu, anh gọi điện thoại cho Quách Bác Viễn.
"Ông chủ ạ." Đã tối rồi mà còn nhận được cuộc gọi của cấp trên, Quách Bác Viễn có chút kinh ngạc.
Không có thời gian nói nhiều với anh ta, Trình Dịch vào thẳng vấn đề: "Mấy ngày nay Trình Diên có làm gì không?"
Quách Bác Viễn trả lời không hề do dự: "Dạ không."
"Đã xảy ra chuyện gì sao ạ?"
Kể cả Trình Diên không nhịn được nhưng dẫu sao hắn ta cũng là người thừa kế hợp pháp của Trình thị, mình chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi, năng lực cũng có hạn. Nhưng Trình Dịch đã tạo áp lực với Trình Hoài Tông và Ôn Ngọc Văn rồi, đã tự mình cảnh cáo rằng một khi phát hiện ra bất cứ người nào do Trình Diên phái đến xung quanh chó ta thì Trình Dịch sẽ không khách khí như vậy nữa.
Dù bây giờ Trình Dịch chỉ là một diễn viên nhỏ nhoi, nhưng có mạng lưới giao thiệp trước đây của anh, còn thêm thân phận cổ đông của các công ty khác. Những thứ này cộng lại không đủ để rung chuyển cái cây to mang tên nhà họ Trình kia, nhưng cũng đủ để hủy hoại căn cơ nhà đó rồi. Tính tình con trai họ lạnh lùng không nể nang kể cả người thân trong nhà, khiến cho Trình Hoài Tông và Ôn Ngọc Văn cũng sợ ném chuột vỡ bình, chỉ lo Trình Diên chọc giận anh lần nữa.
Dưới sự quản lý của Trình Dịch và Trình Hoài Tông, đừng nói là tìm thời cơ trả thù. Đến cả lúc Trình Diên vào bệnh viện, nói chuyện với ai cũng phải có người giám sát. Ngay cả mấy tên cậu ta tìm được trước kia cũng đều được giải quyết xong xuôi.
"Lục Lộ bị bắt rồi." Trình Dịch gằn từng chữ một.
Giây tiếp theo, từ trong điện thoại truyền ra tiếng bàn ghế xô đẩy, giọng nói của Quách Bác Viễn cũng vang lên: "Sao lại có thể như vậy được!"
Biết cấp trên của mình đã đứng ở ranh giới bùng nổ, Quách Bác Viễn vội vàng nói tiếp: "Tôi sẽ đi tra ngay bây giờ đây."
Cúp máy, Trình Dịch thấy mọi người còn đang khuyên nhủ an ủi mình, cười một tiếng: "Mọi người quay về vị trí của mình đi, tôi đứng ở đây thêm một lát nữa."
Mấy người bảo vệ nhìn nhau chẳng biết làm sao, thấy trời đã sắp sáng rồi, chỉ đành rời đi trước.
Trình Dịch đứng ngẩn người một chốc, rồi lấy điện thoại ra bấm gọi đến một dãy số khác.
Cuộc gọi được nhận, người bắt máy nói với chất giọng ngái ngủ: "Tôi bảo này cậu Trình ơi, mới có mấy giờ mà anh đã gọi tôi vậy, có chuyện gì à?"
Mặc dù người bên kia nói có vẻ trách móc nhưng anh ta vẫn rất vui. Đã qua nửa đêm mà Trình Dịch còn phải gọi điện đến đây, chắc chắn anh có chuyện cần nhờ.
Quen biết Trình Dịch đã lâu như vậy rồi, có thể khiến cho anh phải đi nhờ người khác thì chuyện đó sẽ là một chuyện mà không ai lường tới được.
Trình Dịch mím mím môi, kể lại chuyện chó của mình bị người ta bắt đi mất cho người bên kia nghe. Sau khi cúp máy, người nọ vẫn chưa lấy lại nổi bình tĩnh.
Nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại cho anh ta, chỉ để giúp mình tìm một con chó?1
Nhưng cũng tốt thôi, chuyện này cũng chẳng có gì, cái nợ tình nghĩa này dễ kiếm rồi.
Đầu bên này.
Trình Dịch nhìn điện thoại đã tắt màn hình, nghĩ một lát rồi ngồi xuống khoảng đất cạnh bụi cỏ.
"Lục Lộ..." Gió lạnh thổi ào ào, dường như nó muốn xuyên thủng lồng ngực anh.
"Nếu tao biết mày đi theo tao sẽ gặp phải nhiều chuyện rắc rối thế này thì tao sẽ không dẫn mày đi cùng đâu..."
Ở trong quân ngũ thật tốt biết bao, nhất định Lục Chấn Viễn sẽ bảo vệ nó, không giống như anh. Còn cả những chiến sĩ trong quân ngũ nữa, bọn họ đều thích nó, nó chỉ cần ăn ngủ chơi rồi sống bình an đến già là được.
Nhìn lên bầu trời đầy sao trước mắt kia, Trình Dịch cười khổ.
Một đêm không ngủ, đến khi trời tảng sáng, những thôn dân ở gần đó ra bờ sông giặt quần áo.
"Lũ trộm chó mất nết, cầu cho tụi nó ra đường bị xe tông chết luôn đi." Một người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi nói.
"Sao vậy cô, chó nhà cô cũng bị trộm ạ?" Một cô gái khác chỉ khoảng hơn hai mươi, có vẻ là con dâu mới về hỏi lại.
"Không phải, chuyện là chẳng biết từ đâu mọc ra mấy thằng trộm chó, mấy thôn quanh đây đều bị chúng nó vào trộm hết. Nhưng mà chúng nó ranh ma lắm, mãi mà không bắt được thằng nào." Chó trông nhà không được đẹp như chó cảnh hay chó trên TV, nhưng ăn cùng mình ngủ cùng mình, không khác người một nhà là bao. Đột nhiên bị bắt mất thì ai mà không đau lòng chứ.
Cứ thế, hai người phụ nữ này càng mắng càng hăng, đào hết phần mộ tổ tiên mười tám đời của bọn trộm chó lên mà chửi.
Trình Dịch chợt hiểu ra, đứng dậy đi đến trước mặt hai người.
Đột nhiên có một người xông ra từ bụi cỏ đến trước mặt mình, hai người phụ nữ giật thót. Người lớn tuổi hơn lập tức mở miệng định mắng: "Cái người gì thế này..."
Không kịp nói lời xin lỗi, Trình Dịch xoa xoa đôi mắt vằn tia máu, cố gắng hỏi một cách lễ phép: "Có phải mọi người vừa nói ở quanh đây có trộm chó không?"
Người phụ nữ đó nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, rồi mới chợt hiểu ra. Bọn họ biết là có đoàn phim đến đây quay phim, nhưng an ninh của đoàn phim cũng rất chặt chẽ, chăng vải kín mít lại thêm bảo vệ canh chừng mọi lúc, không ai muốn đi dòm ngó cả.
Dù sao thì cũng cầm tiền của người ta rồi, bọn họ chẳng quan tâm nhiều đến thế.
Nhưng người dân cũng có chút ấn tượng đối với một diễn viên dẫn theo chó đi quay phim, hẳn là người trước mắt này rồi.
So sánh Trình Dịch với gương mặt trong trí nhớ của mình, người phụ nữ đó nhìn anh ra vẻ đồng tình: "Chó của cậu bị trộm mất rồi à?""Đúng đúng đúng." Trình Dịch liên tục gật đầu, rồi gấp gáp hỏi tiếp: "Hai người có biết ba tên trộm chó đó đang ở chỗ nào không?"
Người phụ nữ lớn tuổi nghe vậy, đáp lại với chất giọng căm hận: "Tôi mà biết chúng nó ở đâu thì tôi đã bảo chồng tôi cầm xẻng đến chặt gãy chân chúng nó từ lâu rồi!"
Biết rằng có hỏi nữa cũng sẽ không được thêm tin tức gì, bỗng Trình Dịch cảm thấy có chút hoảng hốt.
Nhưng giờ đã có đầu mối rồi, chỉ cần để người đi thăm dò xung quanh là được thôi.
Lại gọi thêm mấy cuộc điện thoại nữa, lúc này Trình Dịch đã gần như không thể kiềm chế được nỗi sợ của chính mình.
Anh không thể trải qua cảm giác đau khổ tột cùng khi mất đi một lần nữa, cảm giác ấy có thể ép anh phát điên.
Vì vậy, chỉ cần nó còn sống, sống thật tốt là được rồi...
Nhà họ Cố.
Trong một căn phòng gỗ có đặt một chiếc giường, bên trên là một cô gái xinh đẹp đang nằm. Đôi mắt cô nhắm chặt, làn da của cô trắng nõn mịn màng, tựa như nàng công chúa ngủ trong rừng trong truyện cổ tích.
Rồi, ngón tay cô khẽ khàng cử động, giây tiếp theo, đôi mắt của cô đã mở to.
Cố Vân Thanh nhìn quanh, nhìn thấy mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc, giơ tay lên vỗ nhẹ trán của mình.
Trở lại đúng lúc quá!
Nghĩ đến tình cảnh trước khi mình ngất đi, ba kẻ kia đã dừng tay rồi, bấy giờ Cố Vân Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Ít ra thì Lục Lộ sẽ được an toàn trong một khoảng thời gian nữa.
Qua khoảng mười phút sau, tay chân của Cố Vân Thanh mới có thể cử động thoải mái hơn một chút. Không dám trì hoãn thêm nữa, cô gắng gượng ngồi dậy và ra khỏi giường.
Đã ba tháng nằm không có tri giác trên giường, sau khi trở về đúng là khó có thể thích ứng được.
Cảm nhận được cơn choáng váng bắt đầu dâng lên, nhưng Cố Vân Thanh cắn răng kiềm chế lại, chậm chạp mở cửa.
Ngay khi cửa phòng được đẩy ra, Chủng Hân Dung đã nhận ra từ dưới tầng.
"Thanh Thanh!" Nhìn thấy con gái cuối cùng cũng tỉnh lại, Chủng Hân Dung cảm thấy rất vui mừng.
"Con chờ chút nhé, mẹ gọi cho ba con bây giờ đây, báo với ông ấy một tiếng đã." Dù hai người đã quen với việc con gái tỉnh lại rồi lại ngất đi, nhưng họ vẫn cảm thấy yên tâm hơn khi con gái tỉnh dậy.
Trước là đỡ con gái xuống tầng, rồi Chủng Hân Dung lấy di động ra định gọi điện thoại.
"Từ từ, từ từ đã..." Cố Vân Thanh thở hổn hến vài hơi, cô thả mình ngồi phịch xuống ghế, thấy trên bàn đang bày đồ ăn sáng. Cô vội vàng cầm lấy bát cháo mà mẹ cô đang dùng, nuốt mấy miếng thật to.
Bởi vì đã ngủ mê man một thời gian nên dạ dày của cô không thể tiêu hóa được quá nhiều thức ăn nên cô chỉ ăn một chút. Khôi phục được một phần sức lực rồi, cô lập tức hỏi mượn điện thoại của Chủng Hân Dung.
"Con định làm gì thế?" Chủng Hân Dung không hiểu.
Sao lại cứ gấp gáp thế cơ chứ?
Vừa bấm số điện thoại, Cố Vân Thanh vừa nhanh chóng giải thích: "Cứu chó ạ."
Lục Lộ ở nơi đó càng lâu thì càng nguy hiểm.
Cố Vân Thanh cảm thấy rất may mắn bởi vì cô đã cố gắng nhớ được khung cảnh và tuyến đường mình bị đưa đi, Lục Lộ sẽ nhanh chóng được tìm thấy thôi.
Người bên kia bắt máy, không để người đó nói câu nào, Cố Vân Thanh đã lên tiếng, cất giọng nghẹn ngào gọi: "Chú Chu ơi."
"Cháu bị người ta bắt nạt."
-
Biến lại thành người rồi nhé:)) đừng hỏi toai bao giờ biến abc nữa, mệt ghê.