Chuyện trải qua chính Cô Vân Thanh giờ cũng thấy mơ hồ.
Buổi chiều, Trình Dịch đóng phim như bình thường. Vì khoảng cách quá xa, thời tiết lại nóng nực nên cô không có đi theo anh, chỉ ngậm một ngọn cỏ đuôi chó nằm ườn ở một chỗ, ngắm bầu trời trong xanh, đám mây trắng trắng, rồi mơ mơ màng màng sắp ngủ.
Khi ba tên kia tới gần, có thể nói là Cố Vân Thanh không hề phòng bị.
Vì nơi này là đoàn phim đóng quân nghỉ ngơi, hơn nữa nhiều vị tai to mặt lớn đều đóng phim ở đây, cho nên an ninh được bảo vệ nghiêm ngặt.
Cứ như vậy, đến khi Cố Vân Thanh bị dây thừng siết lại, tay chân luống cuống cả lên.
Rốt cuộc ba tên này vào bằng cách nào?!
Nhất thời, Cố Vân Thanh vừa sợ hãi vừa giận dữ. Nhìn đáy mắt cả ba kẻ kia vừa tham lam vừa tàn nhẫn, cô không chút kiêng kị nào, chỉ có thể điên cuồng cắn loạn.
Thoạt nhìn bọn chúng đã không có ý gì tốt, ai biết sau khi bị bắt sẽ ra sao.
Ba gã kia cũng bị bộ dáng hung tợn của chó Berger doạ mất mật. Thấy dây thừng bắt đầu nới lỏng, một trong số chúng la lớn: "Hai bọn mày còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đến đây hỗ trợ!"
Loại chó to thế này bọn họ thấy nhiều rồi, nhưng sức chiến đấu khoẻ như vậy, đúng là hiếm thấy.
Ba gã nhất thời không ngừng kêu khổ trong lòng. Liếc mắt nhìn nhau một cái, một tên trong số đó chạy về phía con đường nhỏ.
Ngay lúc Cố Vân Thanh sắp cắn đứt dây thừng tròng ở cổ, lại tiếp thêm một cái dây thừng chụp xuống đầu. Còn chưa kịp phản ứng lại, giây tiếp theo lập tức vang lên tiếng động cơ của mô - tơ.
Trong lòng Cố Vân Thanh đầy dự cảm chẳng lành.
"Đi mau, nhanh lên!" Một kẻ túm cuối dây thừng, nghiến răng dùng hết sức, miễn cưỡng mới vòng được dây thừng ra sau ống xả xe máy, gân xanh nảy rõ trên trán gã ta.
Con chó này ăn gì mà sao khoẻ thế?!
"Chạy mau đi, để mấy thằng bảo vệ phát hiện thì chúng ta tàn đời!" Một tay khác hô cùng.
Cố Vân Thanh mới vừa ngừng lôi kéo, muốn bổ nhào về một tên trong số đó, sau đó xe máy lập tức lao nhanh như mũi tên rời khỏi cung dây, "grừm" một tiếng phi ra ngoài.
Không xong rồi!
Hai mắt Cố Vân Thanh càng thêm sắc bén, nhưng trong lòng cô lại bắt đầu không ngừng trùng xuống.
Vốn tưởng rằng lái xe máy thì con chó này không thành vấn đề nữa, chỉ có thể bị bọn họ kéo lê dưới mặt đất. Nhưng mà ngàn vạn lần khiến người ta không thể tưởng tượng được, vậy mà nó lại mang theo dây thừng đuổi kịp tốc độ xe máy!
Nhìn con Berger lộ ra hàm răng sắc nhọn, gã đàn ông vẫn luôn để ý đến cô trên trán rướm mồ hôi lạnh, trong miệng la thất thanh đầy bất lực: "Mau tăng tốc đi! Đạp chân ga lên hết cỡ, nó sắp đuổi kịp rồi!"
Kẻ lái xe máy cũng có chút khẩn trương, tay cầm lái đã mướt cả mồ hôi.
Chung quy tốc độ của chó rồi cũng kém hơn tốc độ cao nhất của xe máy, vậy nên cho dù Cố Vân Thanh có lao như điên nhưng cũng chỉ cố gắng theo được một chốc. Lúc sau cảm giác bị tóm trên cổ cô dần dần rõ ràng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn tàn đời.
Nhưng Cố Vân Thanh còn chưa kịp nghĩ cách, một gã đàn ông khác một mình lái xe máy đuổi theo sau, trên tay gã còn cầm thanh gậy to chừng bàn tay. Chẳng đợi Cố Vân Thanh kịp né, gã lập tức giơ tay ngay phía sau, rồi giáng mạnh xuống đầu cô.
Cơn đau nhức kịch liệt khiến Cố Vân Thanh không thể giãy giụa, hai chân trước mềm oặt và ngã xấp xuống. Do tốc độ xe máy rất nhanh, nên lập tức đá vụn trên đường đất cứa vào bụng và tứ chi của cô, thậm chí còn đâm cả vào thịt, máu chảy đầm đìa.
Chạy thêm hai ba trăm mét nữa, thấy Cố Vân Thanh hoàn toàn nằm im, hai chiếc xe máy mới ngừng lại. Gã thứ nhất ngồi trên xe trước tiên là cẩn thận nắm dây thừng, phát hiện cả người con Berger đã nhũn như bông, gã lau mồ hôi trên trán, "Thằng ba này, mau lôi nó nhốt vào lồng sắt."
"Cẩn thận một chút, đừng có giết chết nó, còn người muốn nó đấy!"
Vì câu nói này, lúc Cố Vân Thanh tỉnh lại, phát hiện mình vẫn còn sống.
Cố gắng hé mắt, cô nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh nhưng chưa được hai giây đã lại bất tỉnh. Cứ thế, lúc chúng hô dừng, tới chỗ ở của ba gã, trong đầu cô cứ ong ong từng hồi.
Sắc trời u ám, có lẽ là là vì sắp được món hời, nên ba tên canh gác cửa lồng sắt nhốt Cố Vân Thanh đi vào trong sân, rồi bắt đầu đánh chén.
"Mày nói xem lần này mình được ít hay nhiều?"
"Chí ít cũng phải được cỡ con số này, con chó này thực sự đáng giá."
"Chậc chậc, thật sự éo hiểu mấy thằng có tiền đấy nghĩ gì. Nói mồm chi nhiều tiền chỉ để mua một con chó, có thể làm cái đếch gì."
......
Nghe tiếng xì xào to nhỏ trong phòng, Cố Vân Thanh lại ngửi mùi máu tanh nồng trên người mình, không khỏi nhếch mép.
Hôm nay sen phải quay cả ngày, mãi đến 10 giờ tối mới xong. Đợi đến lúc phát hiện không thấy cô, lại mất thêm nhiều thời gian nữa. Thế nên, vì chính mạng sống của bản thân, bây giờ cô phải tự cứu lấy mình.
Hiện giờ hai mắt Cố Vân Thanh vẫn hoa, đầu cũng choáng váng, nhưng ý thức của cô vẫn rất tỉnh táo.
Nghĩ đến có lần ba cô từng nói, có vẻ Trình Diên lại muốn gây phiền phức cho cô. Nếu đúng là Trình Diên, vậy thì đợi đến khi rơi vào tay hắn, chắc chắn cô sẽ mất mạng.
Lần trước cảnh tượng trong biệt thự ở Tinh Nguyệt Loan vẫn còn rõ ràng trước mắt. Cố Vân Thanh không thể không nghĩ nhiều.
Nếu, nếu cô là một con Husky thì tốt... Nhìn thanh sắt nhỏ trước mặt, lần đầu tiên Cố Vân Thanh cười khổ ngẫm nghĩ.
Cô nuốt nước bọt, há mồm, cắn thanh lồng sắt. Đước trước ranh giới sống còn, trải nghiệm thêm tý cảm giác nữa cũng chẳng thấm vào đâu.
Khi tới đây, Cố Vân Thanh đã chú ý, nhà của ba tên này là một ngôi nhà trệt cũ nằm trong nội thành. Nơi đây tiền thuê thấp, nhiều người phức tạp. Nói ngắn gọn là một nơi an ninh hỗn loạn. Chỉ cần cô có thể thuận lợi trốn thoát ra ngoài, tùy tiện chui vào một cái ngõ nhỏ nào đó, bọn chúng chưa chắc đã tìm được cô. Sau đó hai ba ngày, hẳn là Trình Dịch có thể tìm tới đây.
Vậy nên muốn thực hiện được kế hoạch phải mở được cái lồng sắt này.
Vị sắt bị rỉ tràn trong khoang miệng cô, Cố Vân Thanh nhắm mắt lại. Vừa cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong phòng, vừa cố gắng gặm lồng sắt.
Ngay sau đó, trong phòng bỗng im bặt, rồi tiếp đến có tiếng mở cửa.
Cố Vân Thanh mau chóng thả miệng, sau đó nằm xuống dưới, làm bộ vẫn chưa tỉnh lại. Người tới chính là gã hôm nay đã dùng gậy gỗ đánh cô. Chỉ cần ngửi mùi trên người đối phương, Cố Vân Thanh có thể nhận ra được.
Cao Chính uống nhiều rượu, ban đầu định ra sân đi tiểu. Nhưng nhìn thấy con Berger bọn chúng mang về chiều nay vẫn nằm im không nhúc nhích, hệt như đã chết. Gã không thèm nghĩ, đá một cước vào lồng sắt.
"Két" một tiếng, khắp sân đều là tiếng lồng sắt ma sát với mặt đất.
Nếu vẫn giữ im lặng, nói không chừng tên này sẽ mở lồng sắt ra?
Cố Vân Thanh hy vọng vậy, càng thêm bình tĩnh.
Đúng như cô nghĩ, Cao Chính vốn cũng muốn mở lồng sắt ra xem, nhưng trong chớp mắt khi y móc chìa khoá ra. Trong đầu y bất chợt nhớ ra chuyện chiều nay.
Trên đùi thằng ba vẫn còn vết thương chảy máu bị chó cắn, y không muốn dẫm vào vết xe đổ của thằng ba.
Nghĩ đến đây, Cao Chính cất chìa khoá đi, sau đó cởi thắt lưng của mình.
Tuy rằng muốn bảo đảm con Berger này còn sống, nhưng làm nhục nó thì có thể, trả thù lại nỗi sợ hãi ban chiều.
Ngay lúc thằng cha Cao Chính sắp móc của quý của hắn ra, cửa lại bật mở. Lúc này, người tiến vào chính là tay lúc chiều đã cột cổ cô.
Tên này mặt quắt tai dai, trông mặt mũi gã đáng ghê tởm, nhìn cái là biết ngay không phải người tốt.
Gã nhìn bộ dạng Cao Chính lập tức hiểu y tính làm gì, mắt loé qua ý chê, gã nói: "Đây là con chó mà người ta muốn, cho nó khắm mùi nước đái của mày đi giao dịch. Chúng ta còn lấy được tiền à?!"
Đến lúc đó nhỡ đâu đối phương đổi ý thì chẳng phải bọn chúng công cốc hay sao?
Cao Chính nghe thế bèn nghĩ một lát, sau đó bực bội tìm chỗ khác trong sân để giải quyết.
Nghe hai người nói vậy, Cố Vân Thanh càng thêm chắc chắn là Trình Diên phái bọn họ tới. Nếu không còn có ai dám mạo diểm đến tận nơi Trình Dịch đóng phim để bắt chó.
Nên cô tuyệt đối, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết!
Nghĩ đến đây, đầu cô cứ như vỡ ra, cực kì khó chịu. Cái màu đen bao trùm trước mắt cũng trở thành từng luồng ánh sáng. Trên người hiện lên cảm giác mơ hồ bị lôi kéo, dường như có một luồng sức mạnh nào đó nuốt chửng lấy linh hồn cô.
Không được! Không thể vào lúc này được!
Cố Vân Thanh cắn răng, chờ hai tên kia đi, mau chóng gặm lồng sắt. Giờ cô đã bất chấp nhiều đến thế, cuối cùng, hai bên mép cô sắp bị cọ sát đến chảy máu.
Trời dần tảng sáng, tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống.
Cố Vân Thanh nhìn lồng sắt chỉ còn chút nữa thôi là gặm gãy, lại cảm nhận ba tên kia đã lục đục rời giường. Cái phẫn uất không cam lòng của cô cao như ngọn núi.
"Cao Chính, mau lấy gậy gộc lại đây!" Cuối cùng thì mới sáng sớm, một tiếng rống giận dữ phá tan bầu không khí.
Từng cái gậy giáng xuống qua khe lồng, không ngừng đập vào người Cố Vấn Thanh, như đang trêu đùa cũng hệt như đang dạy dỗ. Cuối cùng, một tiếng sau cô không trụ nổi nữa, lại rơi vào hôn mê.
Bên kia.
Lúc 10 giờ tối, Trình Dịch từ địa điểm đóng phim trở lại đoàn làm phim, thay xong trang phục diễn, anh bèn đi tìm chó nhà mình.
Mấy nay trời càng nóng, chó ta không chịu được nóng, luôn thích nằm bên bụi cỏ. Ngủ một cái hết ngày, đến buổi tối mới cùng nhau ăn được bữa khuya.
Anh sợ làm thế không tốt cho sức khoẻ cô, cố ngăn vài lần. Muốn cô duy trì chế độ ăn uống đúng giờ, nhưng đều không được.
Đến nơi quen thuộc, lại không thấy hình bóng quen thuộc. Trình Dịch mày không khỏi nhíu lại.