"Aaaa." Cố Vân Thanh mở miệng, dáng vẻ chờ đợi được cho ăn.
Thấy cảnh này, bác Triệu không thể không mềm lòng.
Sau khi múc một muỗng cháo thịt nạc, bác Triệu còn thổi phù phù, xác định không còn nóng mới đưa tới trước mặt Cố Vân Thanh.
Không do dự, Cố Van Thanh một phát ngậm hết cả cái thìa. Khi cô nhả ra, cháo trên thìa đã hết sạch.
Con vật đáng yêu như vậy không biết sao Trình Dịch lại có nó.
Hiếm khi bản thân lại vi phạm đạo đức nghề nghiệp như vậy, bác Triệu không nhịn được thầm oán trách.
Nhìn cảnh trước mặt, giây tiếp theo chiếc thìa bạc nhỏ trong tay Trình Dịch đã bị bẻ cong.
Có sát khí!
Cố Vân Thanh rụt cổ, sau đó cảnh giác nhìn xung quanh. Nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Trình Dịch, cô chợt nhớ ra một việc.
Bây giờ hình như cô đang yêu đương với Trình Dịch.
Trong lòng thở dài, Cố Vân Thanh miễn cưỡng đẩy món cháo thịt nạc do bác Triệu đưa tới rồi quay lại bên cạnh Trình Dịch.
Sờ sờ đầu con cáo lông trắng trước mặt, cảm nhận được những sợi lông chạm vào tay, Trình Dịch mới vui vẻ cong cong môi.
Trong cảnh tượng vô cùng hỗn loạn này, Cố Vân Thanh đã hoàn thành bữa sáng.
Thời tiết vào tháng 10 đã trở nên mát mẻ hơn. Nhiệt độ của mặt trời buổi sáng vừa phải, rất thích hợp để tắm nắng.
Vỗ mông, Cố vân Thanh đứng dậy và nhảy khỏi bàn.
Làm động vật cũng tốt, không cần phải làm việc nhà hay rửa bát.
Nhìn Trình Dịch đang làm việc trong bếp, Cố Vân Thanh cảm thán lần thứ 32.
Ợ một cái, cô rất tự giác đi ra sân. Bởi vì nhìn thấy Quýt ta đầu tiên nên cô mặt dày nhích lại gần nó.
Quýt liếc nhìn cô một cái sau đó dùng lực ở hai chân sau nhảy lên bộ phận bên ngoài máy lạnh ở tầng hai của biệt thự.
Cố Vân Thanh: "..."
Cô bị ghét bỏ sao?
Hậm hực vẫy vẫy móng vuốt, Cố Vân Thanh lại la liếm đến gần con chó Berger đang hóng máng dưới bóng cây.
"Ngao ngao ngao." Lục Lộ, cùng nhau ngủ đi.
Cố Vân Thanh cọ cọ vào cổ nó, có thể hình dung ra một dáng vẻ nịnh nọt.
Lục Lộ cau mày thật chặt, nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu trước khi miễn cưỡng di chuyển tránh ra một chút.
Đêm qua cô ấy không nói tiếng nào cứ đi là đi. Mặc dù rất gần gũi thân thiết nhưng trên mặt Lục Lộ không lộ ra chút sơ hở nào. Nó chỉ nằm lặng lẽ ở đó, ánh mắt giống như đang bố thí.
Quả nhiên, chó cũng chó this chó that. Chó nghiệp vụ chuyên nghiệp cả người đầy có khí thế.
Cố Vân Thanh gạt móng vuốt ở bên cạnh của Lục Lộ ra, sau đó tiếp tục đi vào ổ.
Bộ lông với cảm giác mềm mại cùng với mùi sữa tắm hương cam. Cứ như vậy, Cố Vân Thanh nhanh chóng ngủ thiếp đi trong bầu không khí này.
Lục Lộ cúi đầu nhìn xuống thì thấy con cáo trắng đang ngủ thành hình chữ X trong lòng mình.
Khịt khịt mũi, nó nhẹ nhàng liếm đầu cáo ta.
"Hừ hừ..." Đừng nghịch.
Cố Vân Thanh thậm chí còn không thèm tỉnh lại chỉ duỗi chân lấy móng vuốt che đầu.
"Ôi, nó trông dễ thương đến nỗi ở đâu cũng được chào đón." Quách Bác Viễn vừa ngồi trên ghế xem laptop vừa chú ý động tĩnh ở bên này.
Lời này để chỉ con chó Berger cao ngạo họ đang nhìn thấy. Trừ con gái của tổng giám đốc Vinh Ngu thì con cáo này là sinh vật thứ hai mà nó gần gũi.
Quả thật là đáng mừng.
Quách Bác Viễn nghĩ đến việc mình đã tắm cho nó nhiều lần như thế cũng không nhận được tí ưu ái nào mà đau lòng.
Trình Dịch từ trong nhà đi ra, nhìn thấy trợ lý của mình nhìn chằm chằm vào con cáo trắng, miệng lẩm bẩm không biết đang nói cái gì.
Nhướng mày, Trình Dịch hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Biết rằng hiện tại con cáo trắng này là bảo vật trong lòng ông chủ, Quách Bác Viễn không chút nghĩ ngợi mở miệng khen: "Tôi đang nghĩ, đây là con cáo Bắc Cực đáng yêu nhất trên thế giới. "
"Sao có thể chứ." Sau khi nói ra câu này một cách chắc chắn, Trình Dịch ngồi xuống, nhìn về phía một chó một cáo đang nằm dưới gốc cây: "Nhưng mà anh đừng nhìn nó nhiều quá, cũng không được trêu chọc nó."Nghĩ một lúc anh nói thêm: "Công việc quan trọng."
Cảm thấy trong lời của ông chủ có ẩn ý nhưng nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra. Quách Bác Viễn gật đầu nói: "Vâng ạ."
Cho dù ông chủ có ý gì, anh ta trước giờ đều không nghi ngờ mà đồng ý.
Quả nhiên sau khi anh ta nói hai từ đó, Trình Dịch đã tha cho anh ta rồi quay đầu tập trung vào cáo ta.
Mặc dù bây giờ Cố vân Thanh đang là một con cáo Bắc Cực, nhưng trong mắt anh mỗi động tác của cô đều biến thành dáng vẻ của con người. Mỗi khi Trình Dịch nhìn thấy một cảnh tượng, anh đều không dặn được lòng mà nghĩ, nếu như hiện giờ cô ấy là người thì thật tốt.
Nhìn ánh mắt không tồi của ông chủ khi nhìn con cáo trắng, trong mắt loe lóe sự kích động giống như đang tính toán điều gì, lông tơ sau lưng Quách Bác Viễn đều dựng ngược hết cả lên.
Ông chủ chắc là không có sở thích nào đặc biệt đấy chứ...
Nhìn chằm chằm một con cái rồi nhíu mày, bật cười, trong thế nào cũng thật kỳ quái.
"Anh xử lý mọi việc nhanh vậy sao?" Trình Dịch nhíu mày.
Mặc dù không phải là người quản lý chuyên nghiệp nhưng cho dù đó là tầm nhìn khi nhận được thông báo hay nắm bắt hướng đi trong tương lai, Quách Bác Viễn đều đã trù bị mọi thứ.
Hiện tại những thông báo của anh cũng không ít, đa phần đều do Quách Bác Viễn xử lý. Quảng cáo và kịch bản đều do Quách Bác Viễn xem qua trước, sau khi lựa chọn mới đưa cho anh.
Đừng nghĩ chỉ cần sàng lọc, thực ra khối lượng công việc và độ khó của công việc không hề nhỏ. Vì vậy tốc độ của anh ta hôm nay thực sự khiến Trình Dịch ngạc nhiên.
Quách Bác Viễn cười gượng nói: "... Ở đây chói quá không nhìn rõ chữ trên màn hình, tôi đi vào phòng khách làm."
"Ừ." Trình Dịch thuận miệng đồng ý.
Nhanh chóng đi vào biệt thự, nhìn thấy bác Triệu đang chuẩn bị dọn dẹp, biểu cảm của Quách Bác Viễn có phần hoang mang, không nhịn được khẽ nói.
"Cháu luôn cảm thấy có chút không đúng."
Đặt cây chổi xuống, bác Triệu bình tĩnh hỏi: "Không đúng chỗ nào?"
Tuyệt đối đừng giống như mình nghĩ.
Quách Bác Viễn không hề biết suy nghĩ trong lòng bác Triệu, do dự một lát rồi nói tiếp: "Ông chủ có phải đối xử với những động vật đó tốt quá mức rồi không ạ?"
Trước đây là Lục Lộ, bây giờ là Tiểu Bạch. Anh mơ hồ cảm thấy rằng ông chủ dường như coi chó Berger và cáo Bắc Cực là con người.
Nếu đúng như vậy thì có lẽ tâm lý xảy ra vấn đề.
Sau khi Quách Bác Viễn nói xong, ánh mắt sắc lẹm của bác Triệu dọa anh ta hết hồn.
"Trong lúc ăn sáng không phải bác đã nói rồi sao? Điều không nên hỏi thì đừng hỏi!"
Nhìn vẻ mặt khá nghiêm trọng của bác Triệu, trong lòng Quách Bác Viễn hơi bối rối."Chúng ta được cậu Trình bỏ tiền ra thuê. Có một số điều phải suy nghĩ kỹ trước khi nói."
Nói xong, bác Triệu tiếp tục dọn dẹp, để lại Quách Bác Viễn đứng tại chỗ ngây người.
Nghĩ đến mức lương hàng năm bảy con số của mình, Quách Bác Viễn chậm rãi thở dài một cái.
Cho dù đó là ơn chỉ bảo hay mức lương hào phóng, chỉ một cái cũng đủ để im lặng.
Không biết nói thế nào, Quách Bác Viễn nhìn bác Triệu đang đi tới đi lui lấy đồ, không nhịn được nói: "... Chúng ta có thể nghĩ ra một cách nào đó không?"
Biết ý anh ta, bác Triệu dừng lại nhìn anh ta và hỏi: "Đồ lúc trước cậu Trình bảo cháu tìm đã thấy chưa?"
"Cái gì cơ ạ?" Nhất thời Quách bác Viễn không phản ứng kịp.
Thấy anh ta thực sự không nhớ, bác Triệu không thể không nhắc: "Thầy bói gì đó mà cậu Trình bảo cháu tìm, đã tìm thấy chưa?"
Quách Bác Viễn lắc đầu: "Sau đó ông chủ không hỏi đến nữa nên cháu không tìm."
Bác Triệu nghe vậy, nói: "Vậy thì hãy nhanh chóng đi tìm đi. Cô Cố vô duyên vô cơ bị bệnh, tất cả những phương pháp khoa học đều không chữa được vậy thì thử một ít tâm linh."
Lỡ như có ích thì sao?
Trong mắt bác Triệu, cô là cô gái đầu tiên Trình Dịch thích. Có cô ở đây những sở thích kỳ lạ của Trình Dịch có lẽ sẽ từ từ biến mất.
Nhưng trước hết Cố Vân Thanh phải tỉnh dậy đã.
Sau khi nghe ý kiến của bác Triệu, Quách Bác Viễn nhanh chóng nói: "Cháu sẽ đi tìm xem sao."
Trong hoàn cảnh hiện tại cũng chỉ có thể biết mọi thứ đã vô vọng nhưng cứ thử xem sao.
Ở phía bên này, Cố Vân Thanh và Trình Dịch không hề hay biết.
Hai người họ, một người thì ngủ, một người ngồi không xa ngắm nhìn, bầu không khí khá hài hòa.
Mãi đến giữa trưa, Cố Vân Thanh mới từ từ thức dậy.
Đầu tiên là vươn vai, sau đó cô mới chậm rãi chui ra từ trong lòng Lục Lộ.
Cơ thể nhỏ nhắn tuyệt ghê, như bây giờ chẳng hạn.
Vừa dang chân ra, Cố vân Thanh đã bị Trình Dịch ôm lấy: "Đi thôi, đến giờ ăn trưa rồi."
Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Cuộc sống như vậy thật là hư hỏng.
Khi đang vui tới mức quên trời quên đất, Cố Vân Thanh bỗng nhiên nghĩ ra một vấn đề, thân xác của cô đang ở đâu?
Chắc chắn không phải ở biệt thự Tinh Nguyệt Loan. Lục Lộ và Quýt đều ở đây, không lý nào Trình Dịch lại vứt cơ thể của mình ở đâu đó.
Do dự một lúc, Cố Vân Thanh bắt đầu khoa chân múa tay: "Ngao ngao ngao?"
Anh thấy người của em không? Bây giờ nó đang ở đâu nói cho em biết đi.
Đoán tới đoán lui 10 phút Trình Dịch mới thấy được chút manh mối. Dừng lại một lúc anh thì thầm nói: "Em đang hỏi về thân thể mình à?"
Cố Vân Thanh vội vàng gật đầu.
"Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Dật Phu." Trình Dịch thực sự "ngưỡng mộ" sự chậm chạp của cô, đến bây giờ mới nhớ ra hỏi vấn đề này.