Chủng Hân Dung vừa cúp điện thoại xong thì kịp thời phản ứng. Tiếng kêu của động vật khi nãy không phải là tiếng của con gái bà sao?
"Lão Cố! Lão Cố!" Bà đẩy đẩy ông chồng đang nằm ngủ ngáy bên cạnh. Sau khi ông mơ mơ màng màng tỉnh lại, Chủng Hân Dung mới tiếp tục nói: "Hình như Thanh Thanh vừa mới gọi điện..."
Cố Hướng Đông cực kỳ buồn ngủ, trở mình rồi hàm hồ nói: "Chắc là đúng rồi, mặc kệ nó..."
Chủng Hân Dung nghe những lời đó bèn véo tai ông rồi gằn giọng nói: "Em nói, đó là con gái chúng ta! "
Nếu không có việc gì cấp bách, sao con bé lại gọi điện vào lúc hơn ba giờ sáng cơ chứ?
Không khí yên lặng trong hai giây, sau đó Cố Hướng Đông lập tức ngồi bật dậy. Ông ngoáy ngoáy tai để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm rồi kinh ngạc hỏi: "Em chắc không?"
Chủng Hân Dung gật đầu: "Chắc đến tám, chín phần."
Lúc đầu bà cũng không nhận ra nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì chỉ có cô con gái có thể biến thành động vật của bà mới làm ra hành động như vậy.
"Gọi lại hỏi xem." Cố Hướng Đông dụi mắt.
Chủng Hân Dung gật đầu, tìm thấy lịch sử cuộc gọi trên điện thoại của mình và nhanh chóng gọi lại.
Trong lúc đó, Cố Hướng Đông ngáp một cái rồi hỏi: "Bây giờ Thanh Thanh đang biến thành con gì?"
"Em không biết." Chủng Hân Dung lắc lắc đầu, bĩu bĩu môi nói: "Em nghe không hiểu là loài gì, chỉ nghe được trong điện thoại có vài tiếng "ngao, ngao, ngao"."
Sau khi nghĩ lại, Chủng Hân Dung nói chắc chắn: "Cảm giác giống như tiếng kêu của con lợn sữa mà em thấy ở nhà chị em. "
Cố Hướng Đông kinh ngạc, trong lòng hơi khó tiếp nhận: "... Không phải chứ."
Biến thành chó, mèo hay cá vàng đều được. Nhưng mà biến thành heo... nói thế nào cũng hơi khó chấp nhận.
Tuy nhiên để đề phòng lời vợ nói là sự thật, Cố Hướng Đông cũng âm thầm chuẩn bị tâm lý.
Ở một nơi khác.
Cố Vân Thanh đàng hoàng ngồi xổm trên nắp bồn cầu, nhìn chằm chằm vào điện thoại trước mặt.
Không ngoài dự đoán, hai phút sau điện thoại lập tức sáng lên.
Chủng Hân Dung cũng không vòng vo mà trực tiếp hỏi thẳng: "Nếu là Thanh Thanh thì kêu hai tiếng."
Cố Vân Thanh: "..."
Từ khi nào mà nhận người thân còn cần có mật mã thế?
Thấy đầu dây bên kia im lặng, Chủng Hân Dung cảm thấy rằng dự đoán của mình chắc chắn đã đúng gần chắc chắn. Nhưng vì hành vi gọi điện về nhà vào giữa đêm quấy nhiễu giấc ngủ của bà, Chủng Hân Dung nhất quyết không thể tha cho cô.
"Nếu không nói gì thì tôi dập máy đây!"
Từ "nói" được nhấn mạnh khiến Cố Vân Thanh nghiến răng.
Bây giờ cô đang là một con cáo làm sao mà nói được.
Không còn cách nào khác, Cố Vân Thanh chỉ có thể nhanh chóng kêu lên mong rằng có thể qua được ải này.
Nghe thấy âm thanh này, Chủng Hân Dung đã an lòng. Dừng lại một lúc bà mới lạnh lùng nói: "Có việc thì kêu ba tiếng. Nếu không có thì im miệng."
... Quên mất mẹ cô có tính cáu kỉnh khi vừa dậy.
Cố Vân Thanh gãi mũi, đầu óc cô chợt tỉnh táo.
Nhẹ giọng kêu ba tiếng, Cố Vân Thanh chờ đợi sự quyết định của Chủng Hân Dung.
Miễn cưỡng nhẫn nại, Chủng Hân Dung hỏi: "Bây giờ con đang là con gì? Là heo sữa nhỏ à? Nếu không đúng thì kêu hai tiếng."
Nếu như thật sự là heo sữa, bà sẽ không nói nhiều mà trực tiếp cúp điện thoại. Mặc dù nuôi heo làm thú cưng rất đáng yêu nhưng bà tuyệt đối chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một đứa con gái biến thành heo.
Cố Vân Thanh không biết nguy hiểm sắp ập đến nhanh chóng kêu lên hai tiếng. Ngay sau đó cô nghe thấy hai tiếng thở ra nhẹ nhõm của hai người bên kia điện thoại.
"Được rồi, có việc gì thì nói nhanh đi, sáng mai bố con còn phải đến công ty họp." Chủng Hân Dung ngáp một cái, liên tục thúc giục.
"Ngao ngao ngao ngao ngao!" - Trình Dịch tỏ tình với con!
Cố Vân Thanh không kịp thở, "nói" một hơi kể hết mọi việc. Sau khoảng một phút, cuối cùng cô cũng không bị nghẹn chết, khuôn mặt tươi tỉnh.
... Mấy tiếng ngao ngao trong điện thoại là có ý gì? Chủng Hân Dung và Cố Hướng Đông theo bản năng liếc nhìn nhau, cả hai đều có cùng thắc mắc.
Ngay khi hai người họ còn chưa hiểu gì thì lại nghe thấy một tiếng "bụp", điện thoại đã bị cúp.
Chủng Hân Dung nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động đã tối đen, chậm rãi nói: "... Nó chắc là ngứa đòn rồi."
"Còn không phải à." Cố Hướng Đông yếu ớt nói.
Mặc dù mọi việc như vậy nhưng Chủng Hân Dung bỗng nhiên không ngủ nổi, sự tò mò càng ngày càng lớn: "Không được, tôi phải gọi lại cho nó, phải hỏi cho rõ ràng."
"Từ từ đã." Cố Hướng Đông suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nghĩ ra một việc.
Ngày kia, Trình Dịch vừa nói với ông rằng cậu ta thích con gái ông. Theo tính khí của con gái, trên đời này những việc khiến nó buồn phiền thực sự rất ít.
Việc này chắc cũng nên tính là một trong số ít đó chứ nhỉ?
Nói đến việc này, Chủng Hân Dung ngay lập tức có hứng thú: "Tôi phải hỏi lại."
Lại có một cuộc gọi đến. Cố Vân Thanh đang định đẩy cửa thì móng vuốt lập tức thu lại
Điện thoại kết nối, câu đầu tiên người bên kia nói khiến cô sững sờ.
"Có phải Trình Dịch đã nói gì với con không? Cậu ta tỏ tình rồi à?"
"Ngao ngao ngao!" - Sao mẹ lại biết!
Cố Vân Thanh mắt chữ O mồm chữ A.
Bên này điện thoại dường như cũng cảm nhận được sự kinh ngạc của cô. Chủng Hân Dung cười cười rồi nói: "Nếu đúng là vậy thì mẹ đi ngủ trước đây. Chúc con ngủ ngon."
"Ngao ngao!" Mẹ, mẹ đừng cúp máy. Mẹ còn chưa nói làm sao mà mẹ biết điều đó!
Cố Vân Thanh thở gấp, lập tức muốn mở miệng, nhưng âm thanh máy bận lạnh lùng chặn đứng động tác của cô.
... Mẹ cô chắc chắn gọi cô là để trả thù cô đã gọi điện về lúc nửa đêm.
Bây giờ thì hay rồi, bản thân càng không ngủ nổi.
Cố Vân Thanh nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nào nghĩ ra rốt cuộc sao họ lại biết được việc này.
Việc này không phải chỉ mới xảy ra vài tiếng trước sao?
Giữ nghi vấn trong đầu, mãi đến 5h sáng, khi mà bác Triệu chuẩn bị dậy sai người giúp việc nấu bữa sáng thì Cố Vân Thanh mới mơ màng thiếp đi.
Hai giờ sau, Trình Dịch thức dậy, chuẩn bị rời giường rửa mặt.
Nhìn con cáo lông trắng đang ngủ ở bên cạnh, anh không nhịn được đưa tay ra sờ đầu cô: "7h rồi, dậy ăn sáng thôi."
Cái gì gọi là mua dây buộc mình, cô chính là một ví dụ sinh động điển hình.
Cố Vân Thanh quấn cái đuôi dài lên người, xoay đi hướng khác tiếp tục ngủTrình Dịch nhíu mày, nhớ tới thói quen thường ngày của cô, anh bất đắc dĩ nói: "Cho em ngủ thêm 5 phút nữa, chỉ 5 phút thôi đấy."
Trình Dịch có hơi mong chờ bữa sáng đầu tiên sau khi hai người họ ở bên nhau. Đặc biệt là bây giờ cô không có tay, chỉ có móng vuốt và chỉ có thể để anh bón cho ăn.
Nghĩ đến cảnh đó, tâm trạng của Trình Dịch trở nên vui sướng một cách không thể kiểm soát.
... Như thế có phải không có tình người không?
Cố Vân Thanh duỗi hai cái móng vuốt về phía anh ngụ ý cô còn chưa ngủ được 2 tiếng. Rồi cô làm một cử chỉ cầu xin lòng thương xót mong anh cho cô ngủ thêm một lát.
Nhìn dáng vẻ của con cáo lông trắng trước mặt, Trình Dịch cuối cùng cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn.
"Tối qua em không ngủ ngon à?" Trình Dịch lo lắng hỏi.
Cố Vân Thanh miễn cưỡng mở mắt, gật đầu bừa bãi.
Dừng lại một lúc, Trình Dịch dường như đã thỏa hiệp nói: "Xuống dưới ăn sáng đã. Ăn xong anh lại bế em lên ngủ tiếp."
Bộ não bị đơ của cô hơi hoạt động một chút, dang hai chân trước ra.
Trình Dịch nhìn dáng vẻ lười biếng của cô, mím môi, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: "Đi thôi."
"Hừ hừ."
Tiếng hừ hừ phát ra từ mũi, đến cả mắt Cố Vân Thanh cũng lười mở ra.
Ngay khi rời khỏi phòng,Trình Dịch tình cờ gặp bác Triệu đi ngược lại muốn lên đánh thức mình dậy.
Bởi vì đêm qua tâm trạng thay đổi thất thường nên bây giờ suy nghĩ của Trình Dịch hơi chậm chạp. Sau khi nhìn thấy ánh mắt kỳ lại của bác Triệu khi thấy thứ trong lòng mình, anh mới đột nhiên phản ứng.
Không cho Trình Dịch cơ hội, bác Triệu hắng giọng hỏi: "Tối qua... cháu có ngủ với con cáo Bắc Cực này sao?"
Khóe miệng Trình Dịch co giật nhưng anh vẫn thành thật gật đầu: "Vâng ạ. "
"Haiz..." Tiếng thở dài thật sâu. Bác Triệu không giấu diếm mà đưa ra quan điểm của mình: "Cụ Trình vẫn luôn mong rằng sẽ có người cùng cháu đi hết quãng đời này. "
Trình Dịch:"... "
Anh có thể nói là anh tìm được người đó rồi hay không. Hơn nữa buổi gặp mặt đầu tiên cũng đã vượt qua rồi.
Nhìn Cố Vân Thanh vẫn đang ngủ ngon lành không hề biết gì về hoàn cảnh của bản thân. Trình dịch không biết bản thân đang tức hay không nữa.
Yếu ớt xua xua tay, Trình Dịch chậm rãi nói: "... Cháu xuống nhà ăn sáng trước. Chuyện này để sau nói tiếp."
Đợi Cố vân Thanh trở lại hình người, anh sẽ bảo cô giải thích rõ ràng với bác Triệu!
Nhìn thấy thái độ lảng tránh của Trình Dịch, lòng bác Triệu lại càng nặng trĩu.
Trên bàn ăn, nhìn Trình Dịch bón từng thìa cho con cáo lông trắng ăn sáng. Dáng vẻ kiên nhẫn và sự nuông chiều trên khuôn mặt suýt nữa làm mù mắt người khác.
Có một số việc, một số cảm xúc muốn giấu cũng không thể giấu. Trình Dịch đã cố gắng che giấu hết mức có thể, nhưng cảm xúc của anh vẫn bị lộ ra ngoài.
"Ông chủ... có chuyện gì thế ạ?" Quách Bác Viễn nhỏ giọng hỏi.
Nhìn cứ như... Đang yêu rồi.
Bác Triệu liếc nhìn anh ta, cau mày nói: "Ăn sáng đi, đừng hỏi linh tinh."
Rốt cuộc thì vẫn là đứa trẻ mình nhìn thấy từ nhỏ đến lớn. Mặc dù hiện tại đã biến thành một tật xấu nhưng trong lòng bác Triệu vẫn không muốn bất cứ ai dùng ánh mắt khác thường nhìn Trình Dịch.
Quách Bác Viễn sờ sờ mũi, lập tức im lặng.
Có thể khiến bác Triệu luôn rộng lượng tức giận, chuyện này xem ra không thể xem nhẹ. Vì tiền lương của bản thân, tốt nhất đừng nên gặng hỏi.
Nhìn thấy cảnh này, Trình Dịch không những không thấy được an ủi mà ngược lại trong lòng còn hơi xót xa.
"Ngao!"Anh làm gì thế!
Cố Vân Thanh ôm đầu, hung hăng nhìn chằm chằm vào bàn tay của Trình Dịch và chiếc thìa nhỏ trên tay anh.
Bác Triệu có chút không thể tiếp tục nhìn nữa. Trong mắt ông, đây là do sau khi bị ông phát hiện bí mật, Trình Dịch không có chỗ phát tiết nên mới ra tay với con cáo lông trắng này.
Ôm lấy Cố Vân Thanh, bác Triệu lườm trình Dịch rồi quay sang nhẹ nhàng nói với cô: "Đến đây, ta bón cho mi."