Đậu Nương - Lam Lam Lam Lam Lam Lam Kình

Chương 2



2

Trong phủ Duệ Vương không có nhiều thê thiếp, chỉ có một Duệ Vương phi và hai trắc phi. Họ đều là người có lai lịch. So ra thì ta, một Đậu ngự tỳ, nghe cứ như đùa giỡn vậy.

Nhưng An Cảnh Viễn thích ta nhất.

Vì ta hiền lành ngoan ngoãn, không nói lắm không cằn nhằn, ngoài chàng ra ta không còn chỗ dựa nào khác.

Có khi chàng bận đến tận đêm khuya nhưng vẫn thích đến tiểu viện của ta, ăn một bát tào phớ ta làm, rồi nằm lên đùi ta để ta xoa bóp cái trán đang đau của chàng.

Đôi khi sự mệt mỏi của chàng quá nặng nề, ta nhìn vẻ mặt chàng lại càng thêm lo lắng.

Chàng cũng bắt đầu nói với ta vài câu chuyện phiền lòng, rồi nắm tay ta bảo ta yên tâm.

Thấy ta nghe mà nhíu mày lo lắng, chàng bèn bật cười.

"Nàng cũng không hiểu, ta nói những điều này với nàng làm gì chứ, chỉ khiến nàng lo lắng vô ích cho ta."

Ta ôm cánh tay chàng làm nũng, ra hiệu.

Thiếp không giúp được gì cho chàng thì ít nhất hãy để thiếp lo lắng cho chàng chứ.

Chàng hiểu ý ta, rồi cười nói được.

Có những chuyện chàng không có ai để tâm sự, cũng không thể tâm sự, chỉ có nói cho ta nghe thì chàng mới không lo lắng.

Ta vừa không nói được vừa không biết chữ, hai nha hoàn bên cạnh đều là Duệ Vương phi ban cho. Suốt ngày ta không ra cửa lớn, không qua cửa nhỏ, chỉ ở trong tiểu viện trồng ít hoa cỏ.

Nơi xa nhất ta có thể đi đến cũng chỉ là nhà bếp, làm cho chàng một bát tào phớ hoặc món canh ngọt nào đó.

Đêm tĩnh lặng, trong phòng tràn ngập ánh sáng vàng ấm áp, thỉnh thoảng chỉ có tiếng thanh thúy của thìa chạm vào bát sứ vang lên.

Chàng ăn tào phớ, ta đứng sau lưng chàng, nhẹ nhàng xoa bóp đôi vai căng cứng của chàng.

Cổ chàng cách tay ta chưa đầy nửa tấc.

Chỉ cần ta di chuyển hai tay một chút là có thể b ó p cổ chàng.

Nhưng tiếc thay. Ta nhìn đôi tay mình. Mảnh mai, mềm mại, chỉ cần đẩy nhẹ là có thể thoát thân.

Rồi khoảnh khắc tiếp theo, thị vệ bên ngoài sẽ nhảy vào, một đao ch é m ch ta.

Giá như ta là một nữ tử có sức mạnh phi thường thì tốt biết mấy. Như Dư tẩu trong làng vậy, vạm vỡ, khỏe mạnh, chỉ cần trong một hơi thở là có thể v ặ n g ã y cổ chàng.

"Sao không xoa nữa, nàng mệt rồi à?"

Một câu nói của An Cảnh Viễn khiến ta tỉnh lại. Ta còn chưa kịp tiếp tục thì chàng đã nắm cổ tay ta kéo ta vào lòng.

"Mệt rồi thì nghỉ đi, để ta."

Ta mặc cho chàng đụng chạm, e thẹn quay mặt đi, không để chàng nhìn thấy đôi mắt mình.

3

Dù đêm trước có mệt mỏi đến đâu, sáng hôm sau ta vẫn phải dậy sớm.

Mỗi ngày vào giờ Thìn ta phải đi thỉnh an Duệ Vương phi, đây là quy củ trong phủ không thể phá vỡ.

Nhưng thật ra chỉ có ta là không thể thôi.

Tiêu trắc phi có cha là Thượng thư Lại bộ chống lưng, bình thường đến thỉnh an cũng chỉ ngồi một lát rồi đi, ngay cả trà cũng chẳng uống.

Từ khi mang thai thì nàng ta dứt khoát không đến nữa, Vương phi cũng miễn thỉnh an cho nàng ta.

Hoắc trắc phi xuất thân từ gia đình võ tướng, lại vô dục vô cầu với Duệ Vương.

Nàng ấy lấy cớ cơ thể không khỏe để không đến thỉnh an, Vương phi cũng không truy cứu.

Ta không có nhà mẹ đẻ vững chãi làm hậu thuẫn, việc ta có thể sống sót trong phủ này phải hoàn toàn nhờ cậy vào một mình Duệ Vương.

Vậy nên dù Vương phi chỉ toàn lặp đi lặp lại toàn những điều trong Nữ Tắc, Nữ Giới, Nữ Huấn, dù cơ thể không được khỏe, ta vẫn phải ngồi ngay ngắn ở cuối bàn, cung kính lắng nghe.

Vương phi cũng không đến nỗi khắc nghiệt, đôi khi còn chuẩn bị chút điểm tâm trái cây cho ta.

Nhưng hôm nay lại là dưa hấu, ta cố gắng tỏ ra tự nhiên cho vào miệng nhưng vẫn không nhịn được mà nôn ra.

Điều này khiến sắc mặt Vương phi không vui, thế là nàng ta lại mắng ta thêm nửa canh giờ nữa.

Đến khi cho ta rời đi đã là cuối giờ Tỵ.

Về đến tiểu viện, ta ngơ ngẩn một lúc rồi mới đứng dậy tưới nước cho hoa cỏ trong vườn.

Tuy có hai a hoàn nhưng ta không bao giờ nhờ người khác chăm sóc hoa cỏ thay mình.

Thời tiết rất nóng, những cây cỏ thấp như rêu ở chân tường cũng đã nở ra những bông hoa trắng nhỏ bằng hạt vừng, ẩn mình trong đám hoa um tùm, không chút thu hút.

Nhổ cỏ dại xong, vài cánh hoa trắng rơi vào tay áo ta.

Khi ta thức dậy sau giấc ngủ trưa, tiểu đồng bên cạnh Duệ Vương đến thông báo.

"Đậu ngự tỳ, Vương gia nói hôm nay mệt mỏi lắm, muốn uống canh ngọt người nấu."

Ta gật đầu hiểu rõ, ra hiệu cho a hoàn Liên Tâm thưởng tiền.

Tiểu đồng nhận được tiền thưởng, nụ cười tươi hơn mấy phần.

Vì ta thường đến làm tào phớ nên rất thân thiết với mọi người trong bếp, trong bếp còn dành riêng cho ta một chỗ.

Nấu tuyết nhĩ phải để lửa nhỏ hầm kỹ mới đặc quánh như keo được, còn phải đề phòng nó bị trào ra ngoài.

Ta ngồi trước bếp trông chừng, nhìn ngọn lửa nhảy múa đến ngơ ngẩn.

Nhà bếp nóng bức, a hoàn Thủy Bình đứng bên cạnh quạt cho ta, thoảng qua mũi có mùi thơm nhẹ.

Lại đợi thêm hơn nửa canh giờ nữa, Thủy Bình múc canh tuyết nhĩ bách hợp hạt sen ta nấu xong. Ta rắc một chút hoa quế để tăng hương thơm, cẩn thận đặt vào hộp thức ăn đậy nắp kỹ, mang về đặt trên bếp nhỏ hâm nóng.

Ta nghĩ bây giờ vẫn còn sớm, có thể đi ra vườn hoa hái vài cành hoa trắng về. Thế là ta lập tức đổi hướng đi vòng ra hậu hoa viên.

Không ngờ vừa đi đến cửa vườn hoa, đã nghe thấy trong vườn có tiếng ồn ào.

"Đồ tiện tỳ không có đầu óc! Bảo ngươi lấy một đôi giày thêu mà cũng lấy nhầm!"

"Nô tỳ không dám ạ! Giày thêu gấm Thục của chủ tử độc nhất vô nhị, sao nô tỳ dám lấy nhầm chứ!"

"Vậy sao nó lại nhỏ thế! Đi đau ch mất! Tả hữu, tát cái miệng nó cho ta!"

Tiếp theo là những tiếng bạt tai chan chát.

Thì ra là Tiêu trắc phi, Tiêu Như Đường.

4

Bước chân ta dừng lại ở cửa một lát. Ta muốn tránh đi nhưng không ngờ lại bị Tiêu Như Đường quay đầu bắt gặp, vậy nên ta đành phải cứng đầu bước lên.

Tiêu Như Đường rất xinh đẹp, đầy đầu châu ngọc và gấm vóc khắp người nhưng đối với nàng ta cũng chỉ là những thứ để tô điểm cho vẻ đẹp của mình. Dù cho tính tình kiêu ngạo ngang ngược cũng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng ta.

Nàng ta cũng rất coi trọng dung mạo của mình, luôn chăm sóc tỉ mỉ, ăn mặc dùng đồ không có gì không phải là thượng phẩm.

Cho dù là khi mang thai nàng ta đã bồi bổ rất nhiều nhưng khuôn mặt và thân hình cũng chỉ đầy, đặn tròn trịa thêm một chút, trông vẫn rất xinh đẹp.

Ta cúi thấp mày mắt cùng lùi lại hai bước với Thủy Bình, cung kính hành lễ.

Tiêu Như Đường phe phẩy tay trước mũi rồi nhíu mày, mặt đầy vẻ chê bai.

"Toàn mùi khói lửa, làm gì vậy!"

Ta hơi nghiêng đầu ra hiệu, Thủy Bình mở miệng đáp thay ta: "Bẩm Tiêu phi nương nương, ngự tỳ vừa nấu canh ngọt."

"Cái đồ dân hèn kham khổ gì đây, uống cái gì cũng phải tự tay làm."

Tiêu Như Đường đánh giá ta một lượt, hừ lạnh một tiếng rồi sai bảo:

"Đem canh đó lại đây cho ta xem."

Thị vệ phía sau nàng ta tiến lên mấy bước, giật lấy hộp thức ăn trong tay Thủy Bình rồi mở nắp ra, đưa bát canh ngọt cho Tiêu Như Đường xem.

Tiêu Như Đường nhìn canh ngọt, trong mắt toàn là vẻ khinh thường.

"Cái thứ gì đây?"

"Bẩm nương nương, là canh tuyết nhĩ bách hợp hạt sen."

"Đúng là thấp hèn, trong phủ có nhiều tổ yến tơ vàng thế kia mà lại dùng mấy thứ nghèo hèn này!"

Tiêu Như Đường cười khẩy một tiếng, đánh giá ta từ trên xuống dưới, tận dụng hết khả năng châm chọc:

"Nhưng cũng phải thôi, ngươi là một đứa con gái dân đen, làm sao biết được những thứ ngon này. Dù có biết thì trong của hồi môn của ngươi có nổi không?"

Nàng ta như vừa nhớ ra điều gì, kêu lên một tiếng: "Ta quên mất, dù Đậu ngự tỳ có của hồi môn, chắc cũng chỉ đựng được vài cân đậu vàng thôi nhỉ?"

Đám thị vệ a hoàn phía sau nàng ta cũng cười theo.

Nghe nàng ta luôn miệng bảo mình tiện, câu nào cũng nói mình kham khổ, ta cũng không thấy giận lắm.

Lúc này ta chỉ chú ý đến bát canh ngọt kia. Ta sợ nàng ta làm đổ nên chỉ muốn mau chóng lấy lại. Dù sao đó cũng là tâm huyết cả buổi chiều của ta, ta cũng chẳng để tâm đến sự chế giễu của nàng ta đâu.

Nhưng Tiêu Như Đường thấy ta có vẻ không mấy quan tâm thì như đấm vào bông, lập tức càng thêm tức giận.

Nàng ta bước mấy bước về phía trước khiến mùi phù dung nồng nặc phả vào mặt ta.

"Hừ, ngươi thì có gì ghê gớm chứ! Không phải chỉ biết làm mấy món ăn thô thiển nhà quê thôi sao, dòng cái thứ sinh ra đã là tiện dân!”

"Suốt ngày quyến rũ Vương gia ngủ lại viện của ngươi, mặt mũi nhạt nhẽo thế kia, chắc là toàn dùng thủ đoạn câu dẫn!”

"Vương gia chỉ là ăn chán cao lương mỹ vị, muốn ăn ít rau dại nếm mùi mới lạ, ngươi còn muốn độc chiếm ân sủng, cưỡi lên đầu ta nữa ư?”

"Chẳng lẽ trong canh của ngươi có bỏ thuốc mê gì, mới quyến rũ được Vương gia!"

Nghe câu này, ta vội vàng xua tay ra hiệu rằng ta không có ý đó, càng không có suy nghĩ đó.

"Đừng có múa may với ta, có ai muốn xem đứa câm thối này múa may đâu!"

Ta có hơi gấp gáp nên xua tay nhanh hơn, trong lúc vung vẩy ngón tay đã vô ý chạm vào bộ trâm của Tiêu Như Đường, khiến tua rua vướng vào tóc nàng ta.

Tiêu Như Đường kêu lên một tiếng đau đớn, vừa kinh ngạc vừa giận dữ, nàng ta giật lấy hộp thức ăn của ta rồi ném về phía ta.

Ta không kịp né tránh, một bát canh nóng đổ lên người ta, cánh tay lập tức đỏ ửng vì bỏng.

Ta đau đến mức hít ngược vào một hơi lạnh rồi nhìn bát canh bị phí phạm, mặt đầy vẻ đau lòng tiếc nuối.

Cuối cùng Tiêu Như Đường cũng thấy hả giận được đôi chút, đôi giày thêu đẹp đẽ của nàng ta giẫm lên những thức ăn kia, thấy ta đau lòng thì nàng ta càng làm mạnh hơn.

“Để ta xem xem ngươi còn dám lấy thứ này quyến rũ Vương gia được nữa hay không!"

Những bông bách hợp hạt sen cùng với hoa quế vàng trắng bị giẫm thành bùn ở dưới chân nàng ta, không còn nhận ra hình dạng ban đầu của chúng nữa.

Thấy vẻ mặt thất vọng của ta, Tiêu Như Đường cười lạnh một tiếng, đảo mắt:

"Mấy thứ rẻ tiền này cũng đáng để ngươi đau lòng thế, đúng là không biết Vương gia thích ngươi ở chỗ nào!"

Nghe vậy, ta hít sâu một hơi.

Những ngón tay mảnh mai làm dáng vén mấy sợi tóc rơi bên má, nhẹ nhàng búi ra sau tai, để lộ chiếc cổ thon dài và khuôn mặt thanh tú.

Ta chỉnh trang lại y phục, dải lưng rộng bằng bàn tay thắt ở eo ta nhỏ như cành liễu, chưa đầy một nắm tay.

Ta liếc nhìn khuôn cằm tròn và vóc dáng đầy đặn của nàng ta.

Không cần nói cũng hiểu.

"Ngươi!" Tiêu Như Đường trợn tròn đôi mắt hạnh: "Có phải ngươi đang nói ta béo không? Ngươi dám nói ta béo!"

Ta giơ tay ra.

Ta có nói gì đâu.

Thấy nàng ta tức giận đến mức mất hết lý trí, xông lên định xé rách đồ ta, a hoàn thị vệ vội vàng ngăn cản.

Cãi nhau vài câu không sao nhưng nếu đánh nhau thì cho dù người bị thương là ta hay là nàng ta, họ đều sẽ bị phạt.

Hơn nữa nàng ta còn đang mang thai.

Nhân lúc ồn ào hỗn loạn, ta dẫn Thủy Bình trốn đi.

5

Canh bị đổ rồi, bây giờ có làm lại cũng không kịp.

Huống chi cũng không cần làm nữa.

Tiêu Như Đường khóc lóc không ngừng, An Cảnh Viễn vừa về không đến tiểu viện của ta mà đi thẳng đến chỗ ở của Tiêu Như Đường.

Ta biết chuyện này.

Nên ta đã mặc nguyên y phục, đi ngủ từ trước.

Chỉ là không hiểu sao ta cứ ngủ không yên.

Có lẽ vì buổi chiều nhìn bếp lửa lâu quá, có lẽ vì tay bị bỏng vẫn còn đau nên ta đã mơ thấy một cơn ác mộng.

Một biển lửa thiêu đỏ cả bầu trời đêm.

Cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, ta tỉnh dậy thấy trong phòng vẫn tối đen rồi mới từ từ ngồi dậy thở hổn hển để bình tĩnh lại.

Trong khung cảnh mờ mịt, ta thấy bên giường có một bóng đen.

Một đôi mắt lạnh lẽo trong đêm đen lấp lánh ánh sáng.

Đôi mắt ấy đang nhìn chằm chằm vào ta.

Trong khoảnh khắc như suýt hồn bay phách lạc, ta nghiến răng vừa liên tục lùi về góc giường, vừa không quên chộp lấy gối ném mạnh về phía bóng đen đó.

Bóng đen bắt lấy cái gối bằng một tay rồi ôm lấy ta.

"Đậu Nương, đừng sợ, là ta đây."

Nghe thấy trong phòng có tiếng động, Liên Tâm trực đêm vội thắp đèn lên.

Căn phòng sáng lên chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt hoảng sợ của ta, cũng chiếu rọi đôi mắt đa tình dịu dàng của An Cảnh Viễn.

Giống như ánh mắt lạnh lẽo vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.

Chàng ôm lấy cơ thể cứng đờ của ta, dịu dàng vỗ về an ủi.

"Nàng mơ thấy ác mộng à?"

Ta vẫn chưa hoàn hồn nên gật đầu xong lại lắc đầu.

"Không nằm mơ thấy ác mộng thì sao lại sợ ra nông nỗi này?"

An Cảnh Viễn cười: "Hay là nàng đang sợ ta sẽ phạt nàng vì chuyện chiều nay?”

Chàng dùng một ngón tay nâng mặt ta lên, nhìn chằm chằm vào mắt ta.

"Ta không biết nàng Đậu còn có bản lĩnh lớn như vậy, có thể chọc cho Tiêu trắc phi động thai đấy."

Ta chỉ vào hộp thức ăn trên bàn, làm động tác té đổ, tay nhanh như chớp ra hiệu mách lẻo.

"Chỉ vì nàng ta đổ canh nàng nấu sao?"

Ta chỉ vào bát, rồi lại chỉ vào chàng.

"Là vì nấu cho ta?"

Đôi mắt của ta lập tức đỏ hoe rồi rơi lệ.

An Cảnh Viễn thấy ta khóc, vội vàng ôm ta an ủi.

"Thôi được rồi, nàng đừng khóc nữa, đều là lỗi của ta."

Ta đưa bàn tay bị bỏng ra, ngấn lệ nhìn chàng.

Chàng nâng tay ta lên, đôi mày kiếm hơi nhíu: "Là bị bỏng chiều nay sao? Sao nàng không nói câu nào cho ta hay?”

Ta mím môi.

Nói?

Ta nói kiểu gì đây?

Chàng có vẻ hơi ngượng: "Nàng có thể bảo mấy a hoàn gọi ngự y đến xem cho nàng mà."

Thấy ta ấm ức nhìn chàng chằm chằm, An Cảnh Viễn mới nhớ ra, ngự y đều bị Tiêu Như Đường gọi đi an thai cả rồi.

Bầu không khí càng ngượng ngùng hơn.

6

Thuốc trị bỏng nhanh chóng được mang tới, An Cảnh Viễn đích thân thoa thuốc giúp ta.

"Nàng biết đấy, Tiêu trắc phi là con gái của Tiêu Thượng thư, khó tránh khỏi được nuông chiều có phần ngây thơ kiêu ngạo. Nhưng dù gì nàng ấy cũng không có ác ý, lần này cũng chỉ là tai nạn, huống chi nàng ấy còn đang mang thai. Nàng hãy nhường nhịn nàng ấy nhiều hơn chút."

Ta nhìn chàng bôi thuốc mỡ giúp ta, lặng lẽ rơi lệ.

"Ta để nàng ấy an tâm dưỡng thai trong viện, nàng ấy sẽ không đến gây phiền phức cho nàng nữa. Nếu ở trong phủ thấy buồn chán, nàng cũng có thể dẫn mấy đứa a hoàn ra ngoài phủ dạo chơi."

Vừa dứt lời An Cảnh Viễn ho vài tiếng, ta vội vàng đứng dậy rót nước cho chàng, vừa nhìn chàng uống nước, vừa nhẹ nhàng xoa lưng cho chàng.

Ta hoàn toàn không để ý đến sự ủy khuất và vết bỏng của mình, mặt đầy vẻ lo lắng cho chàng.

An Cảnh Viễn thấy ta lo lắng như vậy, vẻ mặt thả lỏng đi đôi chút: "Nàng không giận nữa chứ?"

Ta ra hiệu hỏi có muốn gọi ngự y đến bắt mạch khám bệnh không.

"Không cần lo lắng, chỉ là gần đây ta thấy hơi khó chịu thôi."

Ta nhìn chàng, nước mắt trên mặt vẫn chưa lau.

Ánh đèn lung linh, An Cảnh Viễn ngồi ngược sáng nên không thấy rõ vẻ mặt chàng.

"Đậu Nương, con đường ta phải đi sau này không thể thiếu sự giúp đỡ của Tiêu Thượng thư. Ta biết nàng ấm ức nhưng nàng hãy ngoan hơn chút, nhẫn nhịn một chút được không?"

Có những lời ta không muốn nghe nhưng chỉ có thể im lặng nghe.

Ta nuốt nước mắt ngược vào trong, ngoan ngoãn gật đầu.

"Ta biết mà, nàng Đậu của ta là hiểu chuyện nhất."

Ta cúi người dịu dàng dựa vào lòng chàng.

Chàng hôn lên tai ta, khẽ nói bên tai ta.

"Nàng thích chữ ‘Thục’ không?"

Ta mở to đôi mắt ngây thơ nhìn chàng, bối rối gật đầu.

An Cảnh Viễn lại rất hài lòng.

"Ta sẽ để dành nó cho nàng."

Sau khi thổi tắt đèn, ánh trăng sáng chiếu vào trong phòng.

Qua tấm rèm giường đang lay động, ta nhìn bình hoa trên kệ bên cạnh giường.

Trong bình cắm những bông hoa dành dành trắng tươi, hoa to và trắng, hương dành dành nồng nàn thấm đầy cả căn phòng.

Ta nhắm mắt lại. 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.