Ngày hôm ấy có một chiếc kiệu nhỏ nâng ta vào phủ Duệ Vương, biến ta trở thành thiếp của chàng.
Nghe đâu người ngoài đều đồn thổi rằng ta có số mệnh tốt.
Một người câm bán tào phớ ở cổng thành thế mà leo được đến bên người Vương gia, đây chẳng phải là giàu sang phú quý người người mơ ước mà chẳng có được đó sao.
Chỉ có mỗi Ngô tẩu là không nói như vậy.
Nàng nói số mệnh ta không tốt, đường đường là cô nương trong sạch lại lội vào vũng nước đục này.
Ta biết rõ.
Bởi vì đời trước, ta đã ch.e.t ở trong phủ Duệ Vương.
1
Thế nhưng khi Duệ Vương hỏi ta có bằng lòng vào phủ hay không, ta vẫn gật đầu.
Chàng là huynh đệ ruột của Hoàng thượng, sau khi Hoàng thượng đăng cơ lập tức phong chàng làm Duệ Vương, vinh sủng chưa từng vơi cạn.
Mà ta chỉ là một bé gái mồ côi không cha không mẹ, bày sạp hàng tào phớ ở cổng thành kiếm sống qua ngày.
Ngày ngày vất vả mỏi mệt cũng không phải vấn đề gì to tát nhưng ta lại không thể nói, mỗi khi bị ức hiếp cũng chỉ có thể ép buộc bản thân chịu đựng.
Hôm ấy chúng ta gặp nhau đã là đêm khuya. Khi đó ta đang muốn dọn dẹp hàng quán thì bị mấy tên côn đồ uống say đùa giỡn khinh nhục.
“Ư…” Ta không thể nói, đến tiếng cầu cứu cũng không phát ra được, chỉ đành gian nan trốn tránh.
Đang lúc cấp bách nghiêng trái né phải, đúng lúc này Duệ Vương mang binh diệt thổ phỉ trở về.
“Các ngươi đang làm gì vậy!”
Chàng trông thấy tình cảnh này, quát một tiếng như thét ra lệnh, mà một lệnh này đã giải vây giúp ta.
Nhìn mấy tên côn đồ vô lại bị xử lý, cảm kích từ tận đáy lòng không thể diễn tả thành lời, chỉ biết dùng cử chỉ mời bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát.
Ban đầu Duệ Vương từ chối nhưng trông thấy ta chẳng thể thốt nên lời, suốt ruột đến mức nước mắt cũng muốn chảy ra, lúc này chàng mới đồng ý.
Sau khi kê lại chiếc ghế dài một lần nữa, ta vội vàng lau nước mắt rồi bưng tào phớ đến cho họ.
Tào phớ trắng mịn nóng hổi bốc hơi nghi ngút, chan thêm nước sốt mặn ngọt, rắc thêm chút hẹ xanh và dầu ớt đỏ thẫm. Trong đêm xuân se lạnh, hương thơm của đồ ăn len lỏi qua khứu giác khiến bụng dạ cồn cào không thôi.
Nhóm binh sĩ cầm chén sứ thô ăn ngấu ăn nghiến. Duệ Vương cầm muỗng gẩy gẩy vài cái, ăn được hai miếng đã buông chén.
Ta khẽ bước tới phía trước, đặt một chén tào phớ mới ở trước bàn của chàng.