Đầu Ngón Tay

Chương 32: Đêm điên cuồng



Văn Già La làm khách, hoàn mỹ thông qua ba vấn đề. Về sau, mọi người hứng thú càng lúc càng tăng vọt, lúc ra khỏi quán bar, đã qua nửa đêm.

Lần này bạn lớp trưởng vẫn còn rất hứng thú, đứng ở bên lề đường vung cánh tay lên một cái: "Đi, chúng ta ăn khuya đi."

Văn Già La bị giữ giữa mọi người đi về phía trước, mà Từ Thời Thê thì chậm rãi rơi lại phía sau.

Đây là một đêm điên cuồng, sự điên rồ nàng nghĩ khác với sự điên rồ của người khác.

Đây là lần thứ mấy? Lần thứ hai hay là lần thứ ba Văn Già La nói vậy. Nàng ở phía sau nhìn, trong mắt dần dần chỉ còn lại có người kia.

Trong quán cà phê giọng nói thất vọng của cô gái kia trước khi rời đi còn ở bên tai, không dám tin cô vẫn không từ bỏ mà vẫn ở gần như vậy, thật là có thể chạm tay đến.

Bây giờ là đi ăn khuya, sau đó thì sao, trở lại lão trạch. Ông nội của em ấy đã trở về, ngày mai mình sẽ thu thập quần áo và đồ dùng hàng ngày về nhà. Tuy là cô gái kia một mực nói đến cường điệu như vậy, nhưng nàng chính là cảm thấy nếu như ngày mai rời đi, liền sẽ cùng cô gái kia thực sự trở nên không có bất kỳ liên quan nào nữa, nghĩ đến đây nàng liền đau lòng đến khó có thể kiềm chế.

Thành trì đã sụp, bụi bẩn đã lắng xuống rồi, không còn tường cao phòng vệ. Nàng hiện tại thế mà nhìn không thấy gì, nghe không được gì, chỉ có thể cảm thụ được nhịp tim mình như trống, tham lam đến như cây mong mưa, như cá chờ nước, mong muốn xông ra khỏi lồng ngực, tung toé ở trong trời đất này.

Văn Già La từng câu trả lời vừa rồi còn nóng ở bên tai, hầu như muốn hòa tan tất cả thần trí. Rõ ràng không hề nghĩ muốn nhiều hơn, dù cho chỉ có khoảng cách giữa hai ngón tay cũng rất tốt. Nhưng bây giờ lại đột ngột nổi lên lòng tham, cản thế nào cũng không dừng nổi.

Những người trước mặt đi đến mức dị thường chậm chạp, trái ngược với thời cao trung, lúc còn là thiếu nam thiếu nữ, ở bên đường chạy giỡn đấm đá.

Phải làm gì mới có thể, phải làm gì, nhưng là, nàng nên làm như thế nào?

Từ Thời Thê vẫn đang giãy giụa, đột nhiên thấy cô gái kia chậm lại bước chân, theo bản năng quay đầu tìm nàng, dường như nghe được nàng đang khẩn thiết đốt cháy khát vọng, bước chân hơi chút lưỡng lự. Có thể Từ Thời Thê mặc cho tâm tư cuồn cuộn như nước, lại vẫn như từng ấy năm tới nay bảo thủ bình tĩnh tự chịu lấy. Cô gái kia nhìn nàng thật sâu, lại không nhận được bất kỳ hồi đáp nào, cô cắn chặt răng, xoay người sang lại, đuổi theo người phía trước.

Nhìn thấy Văn Già La chạy ra xa, một loại sợ hãi to lớn chụp lấy tâm Từ Thời Thê, nàng vội vàng lảo đảo xông lên, thẳng đến khi song song, vai đụng vào vai cô bé, mới chần chờ mà sợ hãi đưa ngón tay ra nhẹ nhàng chạm đến đầu ngón tay cô gái một cái.

Tiếp đó trong nháy mắt, tay ngược lại bỗng nhiên bị nắm lấy.

Hai người đều chậm lại bước chân, đứng ở nơi đó.

Cuối cùng đã đến rồi, chỉ là tưởng tượng cô rời khỏi liền không tiếp thụ nổi, sao lại có thể thích như thế? Từ Thời Thê rơi vào trong tròng mắt cô gái, lại lần nữa im lặng đấu tranh.

Có người quay đầu, thấy hai nàng nắm tay đứng đó, không nói gì, bởi vì thấy cách mọi người rất xa, liền nâng tay lên vẫy các nàng: "Thập Thất, Văn muội muội, hai người làm sao vậy, nhanh lên một chút a!"

Từ Thời Thê vẫn như cũ không thay đổi ánh mắt, khóa chặt Văn Già La, dường như rất sợ cô chạy mất.

Mà cô gái kia thì chậm rãi quay đầu, cười cười mà trả lời: "Chị ấy đi hơi mệt, em dìu chị ấy chút."

Nếu như có thể, Từ Thời Thê tin tưởng Văn Già La nguyện ý đi mua một chai keo siêu dính, không bao giờ cho nàng cơ hội buông tay.

Đuổi theo phía trước, đầu ngón tay tương cận, bất quá 0,01 giây, nhanh hơn cả thay đổi ý nghĩ, vỡ tan hết thảy vũ trang, kỳ thực nàng sớm đã sa cơ lỡ vận rồi.

Tay bị cô gái nắm thật chặt, các nàng không có chờ đến bữa ăn khuya sau nữa, đi được nửa đường liền tìm một cái cớ đi trước. Văn Già La đầu tiên là kéo Từ Thời Thê đi được một đoạn ngắn, sau đó phát hiện người bên cạnh lại có lẽ như đã bị sự thật này chấn động đến không cách nào tự gánh vác, chỉ kém không có bước đều bước mà đi thôi.

Cứ như vậy cách xa xa chào hỏi, cũng không để ý mọi người gọi, Văn Già La lôi kéo người quay đầu đi tìm xe của mình.

Ngồi xuống trong xe, tay vừa mới tách ra lại chồng lên nhau, trong đôi mắt của Văn Già La rốt cuộc không còn cách nào che dấu ngây ngất được nữa. Kỳ thực cô đã sẵn sàng để chiến đấu một trận chiến trường kỳ, bởi vì không có ai so với cô hiểu rõ hơn tâm lý của người này. Chỉ là không nghĩ tới đối phương nhanh như vậy liền tự phá đi tường thành, đứng ở bên cạnh cô.

Quan tâm cùng nhớ mong một người rồi sẽ được nhìn ra, chỉ bất quá cô cho rằng còn phải chờ điều này chồng chất thành núi, cao đến thắng được hết tất cả băn khoăn chắn lối. Nhưng là cô có lẽ đánh giá thấp vị trí của mình ở trong lòng người này. Mà đây thật là cảm giác quá tuyệt vời, để cho cô thấy có dũng khí không gì địch nổi.

"Chị quyết định muốn yêu em sao?"

Từ Thời Thê lòng tràn đầy chua xót, rưng rưng gật đầu. Ngay cả thích đều chưa từng nói qua nữa, lại trực tiếp đòi cơ hội yêu, nàng cảm giác mình chịu quá nhiều dày vò, nhưng chưa từng nghĩ đến cô gái kia cũng tuyệt vọng đứng ở bên cạnh nàng. Còn may, nàng đúng lúc bắt được cái tay này, tuy là chỉ biết đạt được một hướng đường gian nan, nhưng có người trước mắt này ở cạnh, lại có chỗ nào không thể xông đi?

Đã không thể quay đầu rồi, nàng cũng, không muốn quay đầu lại.

Trên đường trở về lão trạch, người đang lái xe Văn Già La có đến vài lần cũng không nhịn được, tay phải đưa về phía chỗ ngồi bên cạnh nơi cái tay quy củ đặt trên đầu gối kia, mỗi lần lúc sắp đụng tới lại vội vàng cảnh giác mà rụt về, sau đó ra sức mà thở.

Cái này so với ngôn ngữ còn muốn nóng bỏng hơn nhiều, hành động làm cho Từ Thời Thê cũng không nhịn được có chút khẩn trương, trên mặt dần dần nóng lên. Khi một lần nữa liếc thấy cái tay kia động tĩnh nàng vội vàng gấp rút nói một câu "em lo lái xe đi". Văn Già La tay lơ lửng giữa không trung dừng lại, rồi nhanh như tia chớp dứt khoát quyết vọt qua, cầm tay nàng một chút, thực hiện được rồi mới thấy mỹ mãn mà buông ra, chuyên tâm lái xe.

Từ Thời Thê bị cô làm cho mặt càng đỏ tới mang tai, mới chỉ lộ ra tí xíu động tác mập mờ này, lại để cho nàng phía sau lưng đều tê dại, cả người như phút cuối trước khi thăng thiên. Nàng thấy Văn Già La khóe miệng đều vểnh lên, cũng không có cách nào giận, chỉ cắn răng, sau đó cũng không nhịn được mỉm cười.

Chỉ là như vậy thôi, mà cũng đã chứa không ít vui sướng. Hơi thở ngọt ngào đã che lấp tất cả, hộp pandora mở ra, thả ra tựa hồ chỉ còn lại tuyệt vời ái tình.

Lúc về tới lão trạch, xung quanh yên ắng. Sau khi đậu xe xong, Văn Già La cùng Từ Thời Thê chậm rãi bước đi.

Vừa rồi các nàng còn rất nóng vội, nhưng bây giờ vô cùng ăn ý mà hành sự thong thả.

Thông hướng nhà chính trên đường đều có đèn, tỏa ra bóng hai người nắm tay sóng vai, lúc đi qua đường đá cuội, Từ Thời Thê càng thêm thật cẩn thận, giờ phút này quá mức tốt đẹp, nàng không muốn cái chuyện sái cổ chân làm mất hứng.

Mà rõ ràng Văn Già La đối với nàng đặc điểm thích mang giày cao gót đã nhớ kỹ, hai tay đã là rất tự nhiên nhẹ đỡ nàng. Chỉ là, cô vẫn là không nhịn được thấp giọng hỏi sao không mang giầy cô đưa nàng.

Từ Thời Thê vẫn như nhìn dưới mặt đất như tìm vàng, cười một cái nói: "Không bỏ được a. "

Nắm chặt tay mình, Từ Thời Thê ngẩng đầu, cũng hỏi cô: "Sao không tự mình đem giày cho chị? "

Văn Già La trầm mặc một chút, tựa hồ không muốn nói, nhưng không chịu nổi ánh mắt người kia, đành phải hơi buồn bực trả lời: "Em sợ chị xem như củ khoai nóng, bỏng tay ném ra... càng khiến người ta chịu không nổi."

Từ Thời Thê sửng sốt, trong lòng liền lại đau. Nàng trở tay nắm chặt tay của cô gái:"Em đưa cái gì... chị cũng sẽ không ném đi."

"Thực sự? " Văn Già La quay đầu, trong mắt như có ánh sáng lấp lánh, cô đột nhiên dừng bước, đưa tay vào trong túi đang đeo lục lọi, móc ra cái hộp nhung, "Cho chị."

"Cái gì vậy? " Từ Thời Thê cầm như muốn mở ra nhìn, tuy nhiên lại lập tức phát hiện cái hộp này nhìn rất quen mắt. Đây không phải là lần trước khi các nàng đi shopping em ấy mua đó sao?

"Trở về em đeo cho chị," Văn Già La lại kéo tay nàng, "Không cho phép gỡ xuống."

Từ Thời Thê nắm chặc hộp, để vào trong túi, nàng cười cười, thanh âm rất ôn nhu: "Được"

Hai người kế tiếp liền lại không nói chuyện, một đường yên tĩnh đi đến lầu trên, Từ Thời Thê dứt khoát cởi giày. Tuy lòng bàn chân lạnh như băng, nhưng nàng một chút cũng không cảm thấy lạnh.

Quả nhiên người trong nhà cũng đã ngủ rồi, lúc đi ngang qua phòng Từ Thời Thê, Văn Già La chỉ là dừng một chút bước chân, cực thấp nói tiếng chờ cô, liền lại đi về phía trước.

Từ Thời Thê cứng ngắc đứng ở trước cửa phòng nhìn cô vào phòng, đầu óc có chút trống rỗng. Môi nàng hơi khô, liền khẽ liếm liếm, sau đó như bị sét đánh mà phát hiện động tác của mình lại có chút sắc tình ý vị, nhất thời ngay cả da đầu cũng tê dại đi.

Hung hăng lắc đầu, Từ Thời Thê vào phòng, rõ ràng hôm qua tắm rồi, nhưng bây giờ lại toàn thân khô nóng đến muốn cởi ra gấp. Nàng cầm quần áo mới vừa mở ra một chút cửa, liền nghe được cửa bên cạnh cũng có động tĩnh, nàng khẩn trương không nhúc nhích, sau đó nghe được tiếng bước chân rất nhỏ đi xa dần.

Hít thở nặng nề vài cái, Từ Thời Thê trấn an trái tim trong ngực sắp nhảy ra ngoài, bắt buộc chính mình lẳng lặng chờ đợi.

Lúc này, thời gian có vẻ trôi qua rất lâu, nhưng lúc tiếng bước chân dừng ở trước cửa, Từ Thời Thê lại cảm thấy quá nhanh, nhanh đến nàng còn không kịp suy nghĩ muốn dùng biểu tình gì đi mở cửa.

Cửa nhưng là bị đẩy ra, hiển nhiên Văn Già La đã thấy khe cửa lộ ra ánh sáng.

Từ Thời Thê lấy chân giữ cửa, thấy tóc còn ướt, cô gái kia toàn thân còn có ươn ướt hơi nước, thanh âm thấp gần như lẩm bẩm: "Không được, sẽ bị phát hiện."

"Điều hòa trong phòng em ngày hôm qua hỏng rồi." Văn Già La cười cười.

Từ Thời Thê giật mình, nghe ý của cô vậy mọi người đều biết cô tối hôm qua liền ở trong phòng mình qua đêm? Nàng dùng sức để cho mình trấn định lại. Nghĩ đến nếu như không phải mình biết nguyên nhân bên trong, thì hai cô gái ngủ chung một chỗ, cũng không phải là cái chuyện quái dị gì a!.

Trong hành lang không có gió vẫn lạnh, mà bước tới phía trước một bước liền ấm áp như mùa xuân, nhưng Văn Già La vẫn an tĩnh thẳng tắp đứng đó, lại không có đẩy cửa, chỉ là nhìn nàng, chờ đợi.

Mở cửa ra, Từ Thời Thê ánh mắt phức tạp.

"Không sao đâu, từ từ đến." Văn Già La sau khi đi vào, khẽ đẩy nàng một cái, "Đi thôi, đừng để bị lạnh. "

Lúc đứng trước gương cởϊ qυầи áo, Từ Thời Thê chậm rãi đánh giá thân thể mình, hai chân sát vào nhau, eo nhỏ, lại hướng lên trên, nàng cũng sẽ không tự ti.Trước ngực kỳ thực nàng đã có dây chuyền, là năm hai mươi tuổi ba mẹ tặng nàng lễ vật, trang sức bạch kim, mặt dây chuyền là một miếng ngọc màu đen rong biển ở giữa nạm một viên trân châu trắng.

Lễ vật nhưng thật ra là chính nàng chọn, tựa như nàng có nói qua, chỉ có ở trong vỏ trai tối tăm không ánh mặt trời, trân châu mới có thể đạt tới hoàn mỹ. Mà đối với ba mẹ nàng mà nói, nàng chính là viên ngọc quý trên tay.

Hướng về phía gương, quan sát viên trân châu một lúc lâu, nàng không gỡ nó xuống, mà là vặn van nước bắt đầu tắm.

Thời điểm về đến phòng, dưới ánh đèn, Văn Già La đã ngồi qùy ở trên giường, trước người đặt chiếc hộp nhung đã được mở ra.

"Qua đây." Văn Già La vẫy tay.

Từ Thời Thê xoay người khóa trái cửa, mới đi qua.

Hai người mặt đối mặt ngồi quỳ, Văn Già La ý bảo Từ Thời Thê nghiêng người về trước, Từ Thời Thê liền thực sự nghiêng nghiêng phía trước.

Viên trân châu kia cứ như vậy đung đưa, tôn lên nó là một mảng da thịt trắng nõn, còn có, đối với nàng mà nói vẫn là cấm địa nữ nhân hương.

Văn Già La nín thở trong khoảnh khắc, có lẽ là viên trân châu kia làm cô hoa mắt, khiến cô trong chốc lát không cách nào suy nghĩ. Trước mắt lộ một chút cảnh xuân giống như quả táo trong vườn địa đàng kia tản ra mùi thơm mê người. Cô ngẩng đầu, thấy cô gái cùng là sau khi tắm, nhịn không được đưa tay khẽ chạm trên cổ người kia, chậm rãi vuốt ve.

Từ Thời Thê rũ mắt, thấp giọng nói: "Dây chuyền này, là ba mẹ chị tặng."

Trong lòng sợi kiều diễm nhất thời tiêu tán, đáy mắt Văn Già La có chút khổ sở.

"Em giúp chị trước lấy xuống, " Từ Thời Thê hơi hơi lệch qua một bên đầu, gò má dưới ngọn đèn, mềm mại đáng yêu đến có thể khiến người chết đuối trong đó, "Rồi đeo... Em tặng chị..."

Trên cổ cái tay kia, đột nhiên không có chuyển động; người phía trước, cũng mất tiếng. Từ Thời Thê đã là lấy hết dũng khí nói như vậy, nhưng bây giờ có chút luống cuống, trong đầu của nàng nháy mắt vạch qua ý niệm là cô gái kia đại khái muốn thay đổi chủ ý, mặc dù không biết là vì sao, nhưng cô đại khái không muốn tặng món đồ kia cho nàng rồi. Vẫn như thế hơi sợ hãi nghĩ, đột nhiên một cỗ mạnh mẽ hướng tới, nàng trong nháy mắt bị đẩy ngã lăn trên giường, suýt nữa mắt đầy sao chớp.

"Từ Thời Thê, em yêu chị." Văn Già La cả người phủ xuống ở trên người nàng, môi dán trên tai của nàng, nghiền nghiền tựa như hôn nhẹ, nói, "Em yêu chị."

Từ Thời Thê nằm ngửa, nhìn đèn treo thủy tinh trên trần nhà chiếu sáng. Nàng đưa tay ôm cô gái trên người, khóe mắt nước mắt chậm rãi chảy xuống.

Trúc trắc hôn lên, đem mỗi một giọt lệ nàng chảy ra đều mút hút sạch sẻ. Văn Già La hai tay chống thân mình, lại kéo nàng ngồi dậy.

Hết sức trịnh trọng, cô giúp Từ Thời Thê cởi xuống dây chuyền trân châu, thay vào chính là dây lụa màu đỏ với mặt ngọc hình phật thủ.

"Nghe nói đây là tay chiêu tài, bất quá chị có thể đem nó tưởng tượng thành tay của em, bất luận thời gian nào cũng đều ở bên chị." Văn Già La nói, lần nữa gần kề nàng, cúi đầu khẽ hôn da thịt bên dưới ngọc phật thủ, sau đó ngồi thẳng lên, đi tìm nơi đã từng thưởng thức qua, cũng không bị chủ nhân phát hiện_ đôi môi kia.

Ngọt ngào mà thương cảm hôn, Từ Thời Thê nhắm mắt lại, khẽ run, mặc cho đầu óc hỗn độn. Đôi môi mỏng kia mang theo nhiệt độ chính mình khó có thể tưởng tượng, mới lạ khiêu khích cùng rơi xuống thăm dò so với ngày hè càng mát lạnh hơn.

Hòa vào nhau, đó là tư vị tốt đẹp nhất thế gian này. 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.