Đầu Ngón Tay

Chương 31: Trần ai tức lạc định



Bụi trần sắp lắng đọng

Ông nội em đã trở về -- những lời này, kỳ thực cả một ngày, Từ Thời Thê đều chưa nghĩ ra. Đầu óc nàng tiến vào một thời kỳ hỗn loạn chưa từng có, đã trực tiếp khiến nàng cầm nhầm rượu, thu sai tiền.

Vương Viện đem nàng mất hồn mất vía thu vào trong mắt, lòng liền suy nghĩ nữ nhi nhất định là đã xảy ra chuyện gì. Không biết có phải là đã thích bạn trai nhưng còn chưa xác định cho nên chưa cùng trong nhà nhắc tới. Như thế liên miên nghĩ, bà cũng đã có kế hoạch tìm số của bạn học thân cận nhất của nữ nhi để hỏi bóng hỏi gió một cái.

Lúc chạng vạng tối Văn Già La xuất hiện, tuy là buổi sáng cô bỏ Từ Thời Thê lại trong quán cà phê.

Đến cửa tiệm, Văn Già La đem thùng hạt dưa Điếu tiến vào. Vương Viện thấy cô thật cao hứng, bởi vì gần đây không thấy cô xuất hiện. Cô cũng coi như cùng con gái mình gần gũi, cho nên Vương Viện liền thừa cơ đem cô kéo sang một bên.

"Già La, nữ nhi nhà ta đang yêu đương phải không?"

Thanh âm của bà không tính lớn, bất quá Văn Già La vừa tiến đến vẫn là nghe lọt, cả người tựa như có điện chạy qua, tai Từ Thời Thê chú ý động tĩnh bên này. Tim Từ Thời Thê lập tức không chịu yên phận điên cuồng nhảy lên, nàng thật cảm giác mình sắp phát bệnh tim rồi. Vấn đề như vậy hỏi ai không hỏi, cố tình vừa lúc hỏi ngay Văn Già La. Trên mặt nàng bắt đầu bốc hỏa, tránh đi ánh mắt, nhưng vẫn là dựng lỗ tai lên.

"Cháu không biết đâu a... "

Giọng cô gái cũng không tính là thấp, thế nhưng thực sự có chút lãnh đạm.

Từ Thời Thê nơi đó giật mình, trong lòng cười nhạo. Đúng rồi, dù xem như các nàng ở bên nhau, có đi ra ngoài, ai sẽ cho hai người là quan hệ tình nhân, nếu là đụng phải câu hỏi như vậy, tránh không được là trả lời thế sao.

Trong chốc lát Văn Già La bị Vương Viện cho qua, cô đi tới trước quầy, chỉ nghiêng người gõ bàn một cái: "Đi thôi."

Từ Thời Thê không hề động, chỉ nhìn cô.

Văn Già La chậm rãi xoay người lại: "Chị hy vọng em vừa rồi trả lời thế nào?"

Từ Thời Thê mắt lập tức liền ướt, nàng thấp giọng nói: "Tối nay bạn học bọn chị tụ hội, đợi lát nữa Bảo Hoa tới đón chị, em đi đi. "

Văn Già La trầm mặc một chút: "Kỳ thực lời này chị của em tới nói cũng giống nhau, bất quá ngày đó bởi vì là em mang chị về, cho nên em nghĩ hay là em nói cho rồi." Cô nhìn cô gái chỉ biết cúi thấp đầu trong quầy, "Ông nội em đã trở về, cho nên buổi tối chị không cần lại đọc sách cho bà nội nữa. Mấy ngày nữa em sẽ cùng ông bà về quê ăn tết, chúng ta... sẽ rất lâu không gặp."

Thì ra, dưới câu "Ông nội em đã trở về", chính là nàng phải rời khỏi lão trạch, bây giờ là thời khắc phân ly rồi. Từ Thời Thê chợt ngẩng đầu, vẫn như cũ cắn răng không lên tiếng.

Văn Già La tựa hồ cười cười: "Chị mạnh mẽ hơn em... ".

Nói xong, cô liền đi.

Văn Bảo Hoa chẳng bao lâu cũng tới. Nay lão gia tử đã trở về, nàng vốn là không nên ra ngoài. Bất quá ông nội trở lại một cái liền dính vào bên cạnh bà nội, chỉ biết trách cứ bà nội không có chiếu cố tốt mình, tại sao ông vừa đi tựa như liền gầy rất nhiều. Bà nội mặc ông oán giận, sau đó cười hề hề tự mình xuống bếp làm mấy món ăn. Lão phu thê cảm giác thoạt nhìn thực sự tốt, hoàn toàn không để ý đến ai, cho nên nàng liền đi tụ tập.

Kỳ thực mỗi tháng tụ hội đều là thay phiên làm chủ. Địa điểm ăn uống là bất định, chỉ là sau khi ăn xong chương trình ăn chơi đã định trước mà thôi.

Lúc Từ Thời Thê ngồi vào trong xe gương mặt mệt mỏi rã rời, Văn Bảo Hoa cùng nàng nói mấy câu nàng cũng chỉ là ngắn ngủi ứng đáp. Văn Bảo Hoa rốt cục phát hiện sự khác thường của nàng, nghiêng đầu lại nhìn nàng, lại duỗi tay sờ trán của nàng: "Thập Thất, làm sao vậy, không thoải mái sao?"

Từ Thời Thê đầu hơi lệch ra, tránh đi tay Văn Bảo Hoa.

... Nếu như ngồi kế bên tài xế là người càng trọng yếu, mới có thể càng cẩn thận lái xe...

"Cậu hảo hảo lái xe đi." Từ Thời Thê chống đầu, thấp giọng nói.

Văn Bảo Hoa khì khì cười: "Cậu quả nhiên là bị Già La lây bệnh sao, nó cũng không thích nhất thấy người lái xe không chuyên tâm. "

Cái tên đó giống như kim châm đâm Từ Thời Thê một cái, nàng lắc đầu, quay qua mỉm cười: "Chúng ta hôm nay đi đâu ăn, buổi tối cậu cũng muốn theo chúng tớ cùng nhau điên sao?"

"Sao có thể." Văn Bảo Hoa lắc đầu, "Tớ chỉ cùng các cậu ăn cơm thôi, hoạt động buổi tối sẽ không tham gia đâu. Dù sao ghế đã đặt rồi, tớ không đi cũng vậy thôi."

"À," Từ Thời Thê rũ mắt xuống, nhìn bụng của nàng. Tuy là đã mang thai, nhưng bởi vì mấy tháng đầu, hơn nữa lại là mùa đông mặc áo khoác ngoài, Văn Bảo Hoa thoạt nhìn còn chẳng giống như là phụ nữ có thai. "Bảo Hoa, mang thai cảm giác thế nào?"

"A, " Văn Bảo Hoa nhíu nhíu mày, "Nói thật, rất không thích ứng. Khẩu vị không biết sao thay đổi, thân thể cũng không giống là của mình. Cũng may biến hóa là từng chút qua ngày, hiện tại tỉnh ngủ sẽ không liền muốn xoay người nằm sấp trên giường." Nàng đột nhiên hé miệng cười, "Bất quá ngẫm lại bảo bảo ở bên trong, chẳng mấy chốc sẽ bước vào cõi đời này, đã cảm thấy mọi thứ chính là tốt đẹp. Nói tóm lại, nữ nhân không phải đột nhiên liền làm mẹ, mười tháng mang thai còn là một quá trình rất dài. " Nàng lại tựa như có thâm ý liếc mắt nhìn Từ Thời Thê đang ngẩn người nghe, "Làm sao vậy? "

Từ Thời Thê lắc đầu: "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy cậu bây giờ...," nàng nhìn từ trên xuống dưới cô gái đang lái xe, "Rất đẹp. "

"Đó là đương nhiên, " Văn Bảo Hoa cười đến càng thêm xán lạn, "Tớ chính là đang thực hiện thiên chức phụ nữ mà."

"... Nhất định phải đi con đường này sao?" Từ Thời Thê quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Văn Bảo Hoa dừng một chút: "Thập Thất, muốn đi con đường thế nào, kỳ thực chỉ cần nội tâm cậu biết cùng kiên trì là được rồi. Tớ lại không phải là tấm gương gì, cậu có nhân sinh của cậu."

"Tớ biết." Từ Thời Thê lãnh đạm nói.

"Đúng rồi, ông nội tớ đã trở về." Văn Bảo Hoa đột nhiên nghĩ tới chuyện này, bất quá không đợi nàng nói xong, Từ Thời Thê nói tiếp lời.

"Buổi tối trở về thì tớ thu dọn đồ đạc."

"Làm gì?" Văn Bảo Hoa ôn ôn nhu nhu trừng mắt liếc nàng, "Tớ có đuổi cậu đi sao? "

"Không phải, là nhớ nhà." Từ Thời Thê trả lời càng thêm nhạt.

Văn Bảo Hoa cười cười: "Gần đây cảm ơn cậu. "

Địa điểm ăn cơm là một nhà hàng Hàn quốc, Từ Thời Thê nguyên là gần đây khẩu vị không tốt, nhìn từng đĩa nhỏ đồ ăn trong miệng càng thêm vô vị.

Nhìn lướt qua, bạn học nam từng tỏ tình với nàng cũng tới, lúc cùng nàng chào hỏi, tất cả mọi người dùng khóe mắt liếc qua nhìn xem. Nhưng việc này cũng không là gì, Từ Thời Thê không đặt ở trong lòng, nên cũng không thành sự.

Trên bàn cơm không ai uống nhiều rượu,tất cả mọi người tự giác giữ lại chút sức chờ đến tối, chỉ là Văn Bảo Hoa được Hạ Bang tới đón, đi vào không thể tránh khỏi bị rót vài chén rượu. Cũng may rượu Hàn quốc thực sự không nặng lắm, Hạ Bang uống mặt không biến sắc tâm không loạn, lôi kéo kiều thê bỏ chạy mất.

Mọi người cũng rút lui theo.

Vào quán bar quen thuộc, Từ Thời Thê bỏ mọi người qua một bên rồi một mình đến trước quầy ba gọi một ly rượu. Nơi đây nàng tới rất nhiều lần, nhưng là hôm nay lại có chút cảm giác không giống lắm. Trong quán rượu sinh ý luôn luôn đều rất tốt, lúc này đã có rất nhiều người, có một chút chen chúc thở không thông. Nàng ngẩng đầu nhấc tay cầm ly lên nhìn, mới phát hiện phía trên quán bar đèn treo lớn giống như có có dây leo dài, mảnh khảnh quấn lấy, một chùm đỏ tươi, như là Mạn Đà La treo ngược. Nhìn một hồi trong lòng cũng có chút hoang vu bi thương, nàng uống một ngụm rượu, lên lầu.

Trong phòng đã rất náo nhiệt, mỗi người đều hướng về phía nàng cười, phải đem nàng kéo đến bên người, bầu không khí thân thiết quen thuộc.

Quả nhiên quan hệ đồng học vẫn là đơn thuần tốt đẹp nhất. Cái gì cũng không cần nghĩ, Từ Thời Thê không khách khí chút nào ngồi xuống giữa các nàng, rượu tới miệng đầy, ly tới ly cạn.

Từ Thời Thê cố nhiên là một người rất dễ làm cho người khác thấy thân thiết, thế nhưng nàng cũng chưa từng ở trước mặt mọi chơi đến cởi mở như vậy qua, thời điểm ném súc sắc động tác thật lưu loát, thua uống rượu cũng rất sảng khoái.

Bất quá, coi như tất cả mọi người chỉ thấy nàng hào sảng cho rằng tâm tình tốt, lại như cũ vẫn có một người có thể ngửi thấy được khí tức trái ngược ở bên dưới cái vẻ ngoài này.

Từ Thời Thê lại thua tiếp, rượu còn chưa có đưa tới bên mép, đã bị người đoạt đi: "Tớ thay cậu ấy uống. "

Trong tiếng ồn ào, nam nhân nói lời kia nâng cốc một hơi uống hết, sau đó để ly xuống cuốn tay áo lên ngồi bên cạnh nàng: "Tớ tới."

"Ai cho cậu tới." Từ Thời Thê khẽ la lên muốn cướp lại ly rượu, nhưng tên con trai kia đã bắt lại tay nàng, ánh mắt kiên định, "Cậu uống nữa sẽ say đó. "

Từ Thời Thê lập tức liền thanh tỉnh. Nàng rút tay ra, muốn từ ghế salon bò đi ra ngoài, lại bất đắc dĩ hai người đem nàng kẹp ở giữa. Giãy dụa vài cái nàng thở phì phò lại không động đậy nổi. Mệt chết đi, cả người đều rất mệt.

Đã không có ai hát tiếp, có lẽ nguyên nhân là nhanh bước sang năm mới, tâm tình của mọi người đều đặc biệt thả lỏng. Từ Thời Thê đang ở trong một đám âm thanh hỗn loạn, đột nhiên nghe được giọng cô gái kia.

"Chơi gì đó, hăng say như thế? "

Nàng nghiêng đầu qua chỗ đó, nhìn thấy Văn Già La đứng ở bên cửa. Nét mặt của cô nhất quán thanh đạm, dường như câu nói vừa rồi không phải phát ra từ miệng cô, bất quá Từ Thời Thê nghĩ mình sẽ không nghe lầm. Chỉ là cô sao lại tới đây, phía sau cô còn có nhân viên bưng khay theo, bên trong mấy chai rượu chát cùng một ít đồ ăn vặt.

Cô gái kia phảng phất không nhìn thấy nàng, thẳng hướng đám người kia đi tới: "Chị của em nói nàng mang thai không thể tới, cho nên liền để cho em tới bắt chuyện đại gia." Cô bảo phục vụ khui rượu đỏ, "Hảo hảo chơi a. "

Tất cả mọi người đem ly không duỗi tới, rượu này tới rất đúng lúc.

Cô gái từng ly từng ly rót rượu, nhanh lúc chuyển tới ly Từ Thời Thê, nàng đột nhiên phát hiện trong tay mình không có cái ly nào, vì vậy vội vàng cúi đầu nhốn nháo tìm trên mặt bàn, nhưng khi cái ly được đưa ra, người nọ đã đem rượu bỏ qua vị trí của nàng rồi.

"Tớ cho cậu chút." Người con trai bên cạnh nói đưa cái ly lại gần. Từ Thời Thê trong chốc lát còn chưa phản ứng kịp, trong ly liền đã có một tầng hồng nhạt dưới đáy. Nàng quay đầu, nhìn thấy cô gái kia cầm theo chai rượu rũ mắt đang nhìn chằm chằm hai cái miệng ly đang kề vào nhau, trong lòng vô hình luống cuống, vội vàng đem cái ly dời đi: "Cảm tạ."

Văn Già La ngược lại rót xong rượu liền thuận thế ngồi xuống, Từ Thời Thê lúc này mới phát hiện cô liền ngồi cạnh mình, vai kề vai, chân tựa chân, càng thêm cực kỳ chen chúc.

"Chúng ta chơi tiếp trò lúc nãy mọi người đang chơi đi!" Văn Già La đem con súc sắc trên mặt bàn quét ra, đem chai rượu hết vừa rồi đặt nằm xuống, ngón tay đặt trên đó.

"Có thể a," có bạn học nam lên tiếng trả lời, phảng phất cũng rất có hứng thú, "Bất quá hôm nay em là khách, phải chịu bị khiêu chiến."

Văn Già La mím môi một cái: "Khiêu chiến thế nào?"

Lại có người rất ăn ý nói: "Văn Dục lần đầu tiên theo chúng ta lúc chơi đùa cũng là như thế này, bình rượu xoay tròn, mặc kệ chỉ đến ai, đều có quyền hỏi em ba vấn đề, em buộc phải trả lời, chúng ta sẽ gặp Bảo Hoa kiểm chứng. "

"Em có nghe nói," Văn Già La đáp rất tùy ý, "Có thể a, nếu như mọi người có hứng thú hỏi chuyện của em như thế."

Loại này hứng thú đương nhiên là có, thì nhìn nàng gầy thành như vậy nghe nói cũng là có nguyên nhân. Ai mà không bát quái, coi như là Từ Thời Thê trước đây không phải cũng tò mò qua sao.

Trong khoảng thời gian ngắn sự chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn tới trên người cô gái. Từ Thời Thê khẽ nghiêng đầu thấy cô ung dung ngồi giữa một đám người không thể nói là quen biết lắm, giữa chân mày vô cùng phóng khoáng.

Thân thể rõ ràng gầy như vậy, lại tuyệt không bị chôn vùi giữa mọi người.

Bình rượu được Văn Già La xoay tròn, Từ Thời Thê đem thân thể tận lực lùi về phía sau, hy vọng có thể ngay cả chân cũng thu lên sau đó cùng biến mất. Nhưng là bên người có một bàn tay đặt ở phía sau bên sườn của nàng, nàng quay đầu, thấy cô gái kia đã thay đổi kiểu tư thế. Chân dài gác lên nhau, thân thể tự nhiên nghiêng về phía sau, tay xa xa chống lấy giống như sợ sẽ ngã xuống, kỳ thực cả người thoạt nhìn càng thoải mái hơn.

Từ Thời Thê chợt ngồi thẳng tắp lên, con mắt nhìn chằm chằm miệng chai rượu kia, trong lòng thầm niệm đừng chỉ vào tôi đừng chỉ vào tôi.

Cũng may loại này xác suất thực sự khó có, miệng chai kia cuối cùng nhắm ngay một bạn học nữ cách đó hai người.

Bên người tựa hồ có tiếng "Sách " nho nhỏ, dường như rất đáng tiếc. Từ Thời Thê không biết nó đang tiếc cái gì, cũng không dám đoán, chỉ biết mình đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

"Nha, tôi thật may mắn." Bạn học nữ kia cầm bình rượu, gõ một chút cái bàn. " Văn muội muội, chị có thể hỏi. " cô dừng một chút, mới nói, "Nói một câu danh ngôn em thích nhất."

Tất cả mọi người đều ngã ngửa, nhao nhao bò dậy chỉ trích nàng có hướng đến ngật nhân chủy nhuyễn* muốn đả mã hổ nhãn**.

(* Ý đại khái là đã ăn của người khác thì lúc cần phải nói tốt cho họ. ** Cố ý giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo)

Mà ở giữa một đám đang lên án công khai, Văn Già La khẽ mỉm cười một cái, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Ta đem chính mình giấu giữa nơi trần thế này, rồi sau đó tìm thấy người. "

Mọi người sửng sốt, chị bạn học hiển nhiên rất hài lòng đáp án này. Mỗi người tính cách đều không giống nhau, nhìn người thích loại danh ngôn gì cũng sẽ có thể nói lên tính tình, tín ngưỡng của người đó, đây có lẽ là lý do tại sao các bạn cùng lớp và những người khác nhất định sẽ có cái vấn đề này!. Cô giơ giơ ngón cái: "Ồ, triết lý nha. Bất quá là tự nghĩ ra a!? "

Văn Già La sờ sờ lỗ tai: "Điều này rất trọng yếu sao." Cô mỉm cười, "Cái này cơ bản chưa tính là vấn đề a!, không bằng hỏi chút phương diện tình cảm? "

"Làm sao có thể theo ý em được." Chị bạn học khinh thường phất phất tay, nhìn chằm chằm cô lại gõ bàn một cái, hỏi: "Có người thích sao? "

Mọi người lại té xỉu.

"Có." Văn Già La đáp lại càng thêm thống khoái, "Em có một người, muốn được ở cùng cả đời. Thế nhưng, nếu như người đó yêu cầu, em cũng nguyện ý dùng một đời bảo vệ nguyện vọng của người ấy."

Chị bạn học sờ cằm một cái, có chút buồn bực. Cô cũng không hỏi đến tỉ mỉ như thế, làm sao Văn gia tam tiểu thư này không giống như là trả lời vấn đề, mà càng giống như là đang thề hẹn. Cô thoáng có điểm hứng thú, liền thừa thắng truy kích: "Nghe dường như người kia cũng còn chưa biết vậy, nếu như bây giờ người này ở trước mặt em, em sẽ đối với hắn nói cái gì?"

Lần này Văn Già La trầm mặc. Hơi thở của mọi người đều theo ánh sáng nhấp nháy trong mắt cô. Cô rốt cục ngồi thẳng dậy, hai tay khép lại trên đầu gối, đầu gối lại chạm vào chân cô gái bên cạnh kia, nhẹ giống như ở giữa còn có một chút xíu khoảng cách. Thanh âm của cô kiên định như đêm đó: "Ta đang ở bên cạnh người, người có nguyện ý chạm vào ta."

Quá... thâm tình rồi,chị bạn học đầu tiên nổi lên một thân da gà, cô la lên rồi vỗ tay, cơ hồ nước mắt ào ào: "Em như vậy quá ủy khuất, em chính là đi nói rõ a!, dù sống hay chết cũng phải biết rõ nha."

Mọi người cũng nhao nhao dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn vào vẻ mặt đạm nhiên của cô gái. Thảo nào không gầy như vậy, ai chấp niệm quá sâu luôn là tương đối bị khổ.

Không ủy khuất." Văn Già La nói, "Trước đây nói một chút sẽ cảm thấy là chuyện rất ủy khuất, kỳ thực thật sự có yêu làm dưỡng chất, nếu duyên phận bén rễ nảy mầm, vậy cho dù trưởng thành một cây bị xiêu vẹo, nó cũng sẽ tự vặn vẹo để cân bằng."

Một đêm này, Văn Già La mang theo khí chất u buồn thi nhân hoàn toàn chinh phục đám bạn học của Từ Thời Thê, mà bản thân Từ Thời Thê, thì chỉ nghe được trong lòng "Oanh " một tiếng, một đám bụi đất tung bay.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.