Hàng thị nhấp vài hớp trà, trên mặt thoáng ẩn chứa vẻ ưu sầu, nhiều chuyện nếu có người để thương lượng thì tốt rồi.
"Phu nhân có chuyện gì khó xử sao?" Lang Hoa hỏi.
Hàng thị không biết phải nói thế nào: "Ngày hôm nay Thái hậu nương nương truyền ta đi Từ Ninh Cung, khuyên ta đừng quá thương tâm, đợi đến đầu xuân tìm một chỗ an táng A Tịnh cho đàng hoàng, còn nói có một số việc không vội được, một ngày nào đó sẽ được phơi bày."
Hàng thị mím môi một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Lang Hoa: "Lời này rốt cuộc là có ý gì, ta nhất thời không hiểu được, Thái hậu là khuyên ta cứ từ từ lo chuyện của A Tĩnh sao? Hay để cho ta không được lộ ra. Nhưng lão phu nhân nhà chúng ta lại đang bị giữ ở am ni cô..."
Nàng rất sợ sẽ đoán sai ý tứ.
Cố lão thái thái nhíu mày hơi khó xử: "Chuyện này còn phải xem các ngươi có ý gì." Từ gia muốn làm thế nào, người khác không nhúng tay vào được. Hàng thị cũng cảm thấy mình nói những thứ này quá đường đột.
"Là chúng ta chưa nghĩ rõ ràng," Mấy ngày nay Hàng thị bị chuyện trong nhà quấy nhiễu đến tâm thần không yên, tâm trạng có chút suy sụp, "Thế nhưng vụ án A Tịnh, chúng ta nhất định phải làm rõ, dù biến hóa thế nào, đều phải tra tới cùng."
Nghe Hàng thị nói như vậy, trong lòng Cố lão thái thái lại có cảm tình hơn, tuy Từ lão phu nhân rất đáng ghét, nhưng vợ chồng Từ Tùng Nguyên vẫn là người dám làm dám chịu.
Cố lão thái thái gật đầu: "Quyết định rõ ràng là tốt rồi."
Hàng thị đứng lên: "Lão thái thái, lần này ta tới còn muốn biếu ngài chút điểm tâm, nghe nói ngài thích ăn bánh bơ, ta cầm tới nhân bánh đã trộn sẵn, làm một chút biếu ngài cũng coi như thể hiện tâm ý của ta."
Cố lão thái thái vừa muốn cự tuyệt, Lang Hoa bên cạnh lại thấy được vẻ mê man và do dự trong ánh mắt Hàng thị, chẳng biết thế nào nàng thuận miệng nói ngay: "Tổ mẫu, con cũng muốn ăn bánh bơ, Từ phu nhân lại không phải người ngoài. Thừa dịp ngày hôm nay có thời gian, cháu gái sẽ học Từ phu nhân một chút, tương lai cũng có thể tự mình làm cho tổ mẫu ăn." Nghe được lời này Cố lão thái thái không thể làm gì khác hơn là gật đầu: "Vậy làm phiền Từ phu nhân."
Trong lòng Hàng thị vui vẻ không nói được thành lời, đứng lên hành lễ với Cố lão thái thái, sau đó cùng Lang Hoa đi phòng bếp.
Hai người đều buộc tạp dề, đầu bếp nữ bày hết đồ cần dùng lên bàn.
Hàng thị cúi đầu nói: "Ta đã nhào bột rồi, còn một chút làm bột áo," Nói rồi ngẩng đầu, "Ngươi thực sự muốn học sao?"
Lang Hoa gật đầu, có đôi khi nàng cũng cảm thấy rất hứng thú với chuyện xuống bếp.
Hàng thị cười nói, "Ta không thích thêu thùa may vá, không thích chơi cờ, lúc rảnh rỗi chỉ muốn cùng đầu bếp nữ làm một ít món ăn mới."
Nói đến đây, trên mặt Hàng thị có chút đắc ý: "Loại bánh bơ này là người bên ngoài không làm được, mặc dù là đầu bếp nữ cũng không làm được ngon như ta." "Ngươi biết làm cái gì?" Hàng thị nhìn qua, "Trước kia có từng xuống bếp không?"
Lang Hoa nhìn Hàng thị thuần thục nhào bột, để nhiều hay ít nước dùng nhiều hay ít bột bà ấy đều không cần nhìn kỹ, nhưng lại có thể làm rất tốt.
Lang Hoa nói: "Ta đã từng nấu mì sợi, cũng đã làm bánh hoa quế, ta còn có một hộp nhỏ hoa quế tự ngâm nữa."
Lang Hoa thoạt nhìn rất chăm chú, lại làm Hàng thị buồn cười: "Lát nữa cho ta nếm thử, xem ngươi làm thế nào."
Hai người nói đến đây liền cười rộ lên.
Tình cảnh trước mắt, làm cho Lang Hoa chợt hoảng hốt, luôn cảm thấy giống như đã từng quen biết, nàng gần như không nhịn được muốn lấy hạt châu quấn trên băng bịt đầu Hàng thị xuống.
"Làm sao vậy?" Hàng thị nhìn vẻ mặt Lang Hoa khác thường không khỏi hỏi ra lời.
Lang Hoa giống như ở trong mộng mới tỉnh: "Ta chỉ nghĩ nếu phu nhân không mang khăn đội đầu, vấn tóc cao lên chắc sẽ xinh đẹp hơn."
Lang Hoa lại vô tình nói giống với lão gia, mặt của Hàng thị ửng đỏ: "Ta quay về sẽ thử xem sao."
Bánh bơ vào nồi, mùi hương lập tức bốc lên bốn phía.
Nhìn nụ cười ấm áp trên mặt Hàng thị, Lang Hoa nói: "Ý Thái hậu chính là muốn Từ gia chờ một chút, đến đầu xuân, rất nhiều chuyện sẽ có kết quả."
Hàng thị quay đầu lại.
Lang Hoa thẫm nghĩ, Thái hậu nói như vậy chắc là bởi vì Triệu thị trong lãnh cung, hẳn là Triệu thị mang thai như dự đoán của nàng.
Hàng thị có chút ưu sầu: "Vậy chúng ta... Hắn là phải nghịch ý Thái hậu nương nương rồi." Sau khi trở về từ hành cung, trong tộc Từ thị liền sai người đến hỏi. Phu thê Từ Sĩ Nguyên cũng nhiều lần đến cửa hỏi thăm tình hình, đây đều là chuyện nhỏ, nhưng quan trọng là lão gia và nàng đều nghĩ mình nợ A Tịnh.
Mặc dù nàng nói cho lão gia nghe mấy lời của Thái hậu, nhưng trong lòng lại đã có đáp án, hẳn là lão gia sẽ không tiếp tục trì hoãn nữa.
Lang Hoa nói: "Nếu như là người khác chắc sẽ phải lo lắng, nhưng Từ đại nhân thì không cần, bởi vì Từ đại nhân ở trên triều đình đã lâu, mọi người cũng đã sớm biết được tính tình Từ đại nhân. Lần này nếu như Từ đại nhân có gì thay đổi, ngược lại sẽ làm người khác thấy kỳ lạ."
Nghe được lời này mắt Hàng thị sáng lên, ý Lang Hoa là, lão gia vẫn nên tiếp tục chính trực.
"Hơn nữa, ngài cũng dễ nói năng với trong tộc Từ gia. Lúc này Từ lão phu nhân không ở nhà, một tay ngài nắm giữ việc bếp núc, hiện tại chính là thời điểm lập uy. Ngài không thương lượng với bất cứ kẻ nào đã quyết định, sẽ càng khiến người ta kính phục, không ai có thể nhân cơ hội nhúng tay vào."
Đây là một mũi tên trúng hai đích.
Lang Hoa nói: "Ngài xử trí công bằng, người bên ngoài muốn nói nữa cũng không được gì, rất nhiều chuyện có thể giải quyết dễ dàng."
Một hài tử nho nhỏ, lại nói lý lẽ rõ ràng như vậy.
Hàng thị chợt thấy xấu hổ, những chuyện lo lắng trong lòng cũng theo đó giải quyết dễ dàng, nhất thời buông lỏng không ít.
Lang Hoa nói tiếp: "Thái hậu nương nương nói như vậy, ngài cũng đừng nói lại với người khác, chỉ coi là ngài nghe không hiểu." Thái hậu còn không tiết lộ với bất kỳ ai chuyện Triệu thị, bằng không với chức vị của phụ thân đã sớm nghe được đôi câu vài lời rồi.
Cho nên, mấy tin tức này càng không nên truyền đi từ miệng Từ phu nhân.
Hàng thị sững sờ nhìn Lang Hoa, Cố Đại tiểu thư thật thông minh, từ lúc ở kinh thành gặp được Cố Đại tiểu thư, Cố Đại tiểu thư luôn giúp bà giải vây, không biết như vậy có coi là duyên phận không.
"Phu nhân, nhân bánh hẳn là chín rồi?" Lang Hoa cúi đầu nhìn sang.
"Ngươi đừng động, cẩn thận nóng." Hàng thị vươn tay ngăn cản Lang Hoa.
Hai người cười rồi bận bịu trong trù phòng.
...
Từ Sĩ Nguyên về đến nhà ngoài ý muốn gặp được Từ tam thái thái.
Từ Sĩ Nguyên nhíu mày: "Đại tẩu không có gọi bà về nhà bàn chuyện sao?"
Từ tam thái thái ngớ người lắc đầu, sáng sớm hôm nay trước khi lão gia rời nhà có nói cho bà ta biết, nếu như đại tẩu cho hạ nhân gọi bà ta quay về Từ gia, bà ta liền đi qua.
Tuy bà ta không biết nguyên nhân nhưng đã sai chuẩn bị xong xe ngựa, có điều nguyên một ngày đêm lại không có chút tin tức nào.
Từ Sĩ Nguyên nhíu mày, hiện tại không phải trong cung cũng đã có động tĩnh rồi sao? Thái hậu cho truyền Hàng thị đến Từ Ninh Cung, sẽ phải tiết lộ vài điều. Bên cạnh Hàng thị không có ai để bàn bạc thương lượng, việc này lại có liên quan đến A Tịnh, sẽ phải bàn bạc biện pháp với họ chứ.
Từ Sĩ Nguyên nhíu mày, sai người đi hỏi thăm tin tức.
Rất nhanh ông ta đã biết chuyện Hàng thị đi Cố gia.
Có phải lại là Cố Lang Hoa cố vấn cho bà ta không?
Từ Sĩ Nguyên chắp tay đằng sau đi tới trước cửa sổ.
Mấy chuyện gần đây, ông ta đã tận lực sắp đặt như vậy, nhưng luôn có người đứng giữa làm khó dễ.
Ông ta muốn dùng Phương gia đối phó Cố gia, Phương gia lại bị bắt lại, Lục lão thái gia thiệt mạng.
Hiện tại Cố Lang Hoa còn đưa tay vào Từ gia.
Nếu như những thứ này đều là do Cố Lang Hoa an bài, như vậy Cố Lang Hoa thực sự rất thông minh.
Nếu là giống như Trình Di nói, Cố Lang Hoa và Bùi Khởi Đường có tình cảm với nhau, tương lai hai người ở bên nhau, vậy thì thực sự rất bất lợi với công tử.
Ông ta phải nghĩ cách, đâm thủng tờ giấy này, để cho Bùi gia và Cố gia không dám có ý kết thân.