Mẫn Giang Thần nghe nói Lang Hoa muốn tới, trên mặt hiện lên nụ cười theo thói quen: "Mau phân phó, dặn bếp ngày mai làm bánh bột đậu Lang Hoa thích ăn, còn phải chuẩn bị đủ bộ dụng cụ pha trà và chén đũa của Lang Hoa."
Trên mặt Diêu ma ma hiện lên nụ cười: "Tiểu thư đối xử với Cố Đại tiểu thư thực sự quá tốt."
Mẫn Giang Thần thất thần nghĩ: "Chẳng phải nàng ấy cũng đối với ta như vậy sao, nghe nói ta tới, sẽ chuẩn bị trà lài, đổi hết bộ ấm chén trong phòng thành bộ lò gốm. Mỗi lần ta qua, bộ lò gốm và dụng cụ nấu trà kia mới được mở ra, hơn nữa đường mực vẫn đều đặn như vậy, nhất định là bình thường Lang Hoa dùng trà dưỡng. Nàng ấy biết ta thích gì, cho tới bây giờ cũng sẽ không chậm trễ. Bộ dụng cụ nấu trà kia chúng ta dùng cũng là nàng đưa từ Trấn Giang đến Hàng Châu rồi lại mang tới kinh thành." "Những thứ này nhìn chỉ là việc nhỏ, thật ra…. Đều phải làm rất lâu rồi mới có thể thành như bây giờ."
Nói đến đây, trong lòng Mẫn Giang Thần đau xót, không khỏi lại nghĩ tới Lục Anh, nước mắt gần như muốn tràn mi.
"Tiểu thư," Diêu ma ma thấy thế bước lên phía trước an ủi, "Ngài thật đúng là mệnh khổ, vốn việc này không có quan hệ gì với ngài, sao ngài không bỏ xuống được chứ? Cái này cũng không bỏ xuống được, cái kia cũng không bỏ được, cuối cùng chịu khổ chính là ngài. Phu nhân vội vã mang ngài quay về Hàng Châu cũng là vì tốt cho ngài, ngài cũng không thể vĩnh viễn đều kẹp giữa hai người Cố Đại tiểu thư và Lục Tam gia."
Một lát sau Mẫn Giang Thần mới gật đầu: "Ta biết... Bây giờ thế này thôi, chờ trở lại Hàng Châu, ta sẽ bỏ qua hết mọi chuyện."
Diêu ma ma muốn nói lại thôi, tiểu thư thực sự có thể bỏ được sao? "Một lần cuối cùng." A Thần nhẹ giọng nói.
Nàng sẽ giúp Lục Anh một lần cuối cùng, sau đó sẽ tự buông tay.
...
Lang Hoa ngồi ở bên cạnh Cố lão thái thái vừa bắt đầu pha trà, Cố lão thái thái tỉnh lại trong cảm giác ấm áp, mở mắt thấy khuôn mặt tươi cười của Lang Hoa.
"Tổ mẫu, người đã tỉnh rồi."
Lang Hoa và A Quỳnh tiến lên cùng đỡ Cố lão thái thái tựa vào gối.
Cố lão thái thái gật đầu: "Người đã già không còn dùng được, mới vừa rồi còn đang nói chuyện, chẳng mấy chốc đã ngủ rồi, ta ngủ bao lâu?"
Lang Hoa cười nói: "Chỉ mới một khắc1
đồng hồ thôi ạ."
1
Một khắc: mười lăm phút.
Cố lão thái thái thở dài: "Mùa đông đến rồi, toàn thân đều khó chịu."
Lang Hoa bưng trà cho Cố lão thái thái trơn họng, Cố lão thái thái nhấp hai cái nói: "Diệp lão phu nhân không đến à, lúc ở Hàng Châu, nàng luôn chăm sóc con mọi nơi." Tình cảnh Diệp gia hiện tại rất xấu hổ.
Hoàng hậu vốn không có con, Thái hậu định đưa nữ nhi Diệp gia tiến cung, thế nhưng Diệp lão phu nhân là một người thông minh, từ đầu đến cuối không chấp nhận chuyện này. Chỉ sợ tiếp xúc nhiều cùng Từ Ninh Cung, liền trốn trong trạch viện ở kinh thành, mặc kệ bên ngoài ồn ào thế nào cũng đều cố gắng không ló đầu ra.
Nàng cũng đưa bái thϊếp cho Diệp gia, muốn đi bái phỏng Diệp lão phu nhân, nhưng đều bị cự tuyệt. Diệp lão phu nhân không muốn qua lại cùng nàng, chắc chắn là sợ Thái hậu biết được quan hệ giữa nàng và Diệp gia, sai nàng đi vào Diệp gia đưa tin.
Quan hệ của họ như gần như xa thế, lại là chuyện tốt đối với cả hai bên.
Diệp lão phu nhân sống đến tuổi này đã sớm nhìn rõ mấy chuyện tranh quyền đoạt lợi thế này, không chuyện gì qua nổi mắt bà.
Theo lý thuyết, với bản lĩnh của Diệp lão phu nhân hẳn là rất dễ dàng xử lý những thứ này, nhưng vì sao kiếp trước tiểu thư Diệp gia vẫn tiến cung làm quý phi chứ?
"Lang Hoa, con đang nghĩ gì?" Cố lão phu nhân kéo tay Lang Hoa.
Lang Hoa cười: "Tổ mẫu nhắc tới Diệp gia, cháu gái hơi suy nghĩ một chút."
Cố lão thái thái nhìn Cố Lang Hoa chống mặt trên đùi bà đầy vẻ trầm tư đã cảm thấy buồn cười, mấy ngày này hình như toàn thân Lang Hoa đều buông lỏng. Quyết định của bà không sai, để Lang Hoa sớm phân rõ quan hệ với Lục giamới có lợi cho con bé. Đứa bé Lục Anh kia tâm tư thâm trầm, không dễ dàng thành tâm trải lòng với người khác.
Nghĩ tới đây, Cố lão thái thái nói: "Sao A Thần không tới?"
Lang Hoa ngước đôi mắt to trong suốt lên: "Tổ mẫu, ngài biết mà."
Cố lão thái thái thở dài, "A Thần là cô nương tốt, mỗi lần tới trong nhà của chúng ta, tuy rằng không nói nhiều, thế nhưng trong lòng luôn nhớ đến bà già này. Mẫn phu nhân cũng là một người mẫu thân hiền, chắc cũng vì bảo vệ con cái quá tốt nên khiến chúng không hiểu được thói đời, dễ đi nhầm đường."
"Tổ mẫu, ngài nói con nên ngăn cản A Thần, hay là nên mặc kệ không can thiệp đây? Rất nhiều chuyện con nghĩ cũng không biết đúng hay không, nói cho A Thần nghe, chưa chắc A Thần đã hiểu rõ."
Trong chuyện này, nàng nhắc tới thì xấu hổ, A Thần nghe cũng không thoải mái. Trên thực tế, nàng nghĩ công tử Lô gia mà lần trước Mẫn phu nhân nói cũng rất tốt. Năm nay mới hai mươi mốt tuổi, cũng đã nhậm chức ở Đại Lý Tự. Hoàn cảnh gia đình Lô gia tuy bình thường, chỉ là dòng bên, thế nhưng dù sao cũng tốt hơn tình cảnh Lục gia.
Chuyện hôn nhân lại không thể nói rõ đúng hay sai, không thể người khác thấy tốt thì sẽ cứng rắn ép hai người đến với nhau.
"Con đương nhiên không rõ," Cố lão thái thái nói, "Ngay cả ta cũng không biết đúng hay sai, giống như năm đó phụ thân con và Hứa thị, ta vốn thấy hai người rất xứng. Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, cho dù chết ta cũng không tin Hứa thị có thể làm ra chuyện như vậy."
Biết rõ là như thế, Lang Hoa vẫn không bỏ được A Thần, ngẫm lại chuyện A Thần gặp phải kiếp trước, nàng thật hy vọng kiếp này A Thần có thể có được hạnh phúc.
"Tiểu thư, Từ phu nhân tới."
Lúc này tại sao Hàng thị lại đến Cố gia, Cố lão thái thái khẽ ngước mắt lên: "Mời Từ phu nhân đến nhà chính ngồi đi."
Quản sự ma ma đáp.
Lang Hoa hầu hạ Cố lão thái thái mặc quần áo tử tế, bà cháu hai người vào nhà chính.
Hàng thị nhìn thấy hai người lập tức đứng lên hành lễ với Cố lão thái thái.
Cố lão thái thái cười nói: "Sao không cho người báo trước một tiếng, ta còn bảo phòng bếp đi chuẩn bị chút điểm tâm."
Mặt Hàng thị đầy vẻ xấu hổ, nhìn về phía Lang Hoa, "Thật ra ta nên sớm tới cửa cảm tạ Lang Hoa, chỉ là trong nhà... Loạn quá nên không thoát thân được."
Lang Hoa biết, trên dưới Từ gia nhất định đều vội vàng vì vụ án của Từ Như Tịnh, nhất là Từ Tùng Nguyên và Hàng thị. Hai người bọn họ là con trai trưởng dâu trưởng Từ gia, Từ lão phu nhân không ở trong nhà, mọi thứ đều phải tới tay họ thu xếp.
Đây cũng là ý của Thái hậu nương nương, để tránh cho Từ lão phu nhân dính vào.
Cố lão thái thái cười nói: "Từ phu nhân khách sáo quá," nói dừng một chút, "Lão phu nhân về nhà chưa?"
Hàng thị lắc đầu: "Chưa ạ, vẫn đang ở bên trong am ni cô phía ngoài hành cung biệt viện... Đối với bên ngoài chỉ nói lão phu nhân hổ thẹn trong lòng, ở đó cầu phúc cho A Tịnh."
Thật tế là bị giam cầm lại.
Xem ra phải chờ tới khi tra ra manh mối vụ án A Tịnh, trong cung mới có thể thả lão phu nhân về nhà. Cũng không biết bây giờ trong lòng lão phu nhân cảm thấy thế nào.
"Mùa đông khắc nghiệt," Cố lão thái thái nói, "Am ni cô sợ rằng không có địa long, không tránh được phải chịu khổ."
Hàng thị nhịn không được đi quan sát Lang Hoa ngồi ở một bên, mặc váy thường dùng ở nhà, kéo cánh tay Cố lão thái thái ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt điềm tĩnh, nhìn tự tại lại tùy ý.
Đây là điểm Cẩn Du chưa từng có.
Dù ở đâu, Cẩn Du cũng đều ra vẻ đoan trang tiểu thư nhà quan, hạn chế nói cười, làm ra dáng vẻ già đời thành thục.
Hai đứa trẻ này sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, trong lòng nàng không khỏi thở dài, đúng là Cố gia dạy bảo tốt.