"… Ngươi nói cái gì vậy? Ta không vậy muốn đi tìm người giúp chúng ta sao?! " Cố Khả Hi thu lại hoảng hốt. Hắn dùng hai năm trong nghành giải trí diễn xuất, tỏ ra bình tĩnh nhất có thể nói chuyện với Bạch Trần Tinh. Có trời mới biết, hắn hận không thể ngay lập tức lao đến xé miệng Lạc Lung ra. Lạc Lung giám gài bẫy hắn? Ai cho hắn cái lá gan này. Lạc Lung nếu khôn ngoan một chút, không cần xé rách mặt với hắn. Nhưng Cố Khả Hi đã đánh giá quá cao người bạn " thân " này rồi.
" Là một đi không quay trở về sao?! " Các khách quan được xem một trò khôi hài như vậy. Nhưng ai đã từng vì Cố Khả Hi mà cảm thấy tiếc nuối đột nhiên trên má nóng rát. Vậy ra, bọn họ cũng chỉ là công cụ được Cố Khả Hi lợi dụng mà thôi. Bọn họ cũng vì thiếu niên mà cảm thấy đáng thương.
" Cũng không sao cả. Ta cũng không cần ngươi nữa. " Thiếu niên ánh mắt trở nên ảm đạm, bởi vì giận dữ cùng tiếc nuối sao? " Ta và ngươi, từ bây giờ trở đi không còn là bạn thân nữa. "
"…Được, đây chính là ngươi nói. " Cố Khả Hi tức giận run người, gằn từng chữ nhìn Bạch Trần Tinh, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Lạc Lung đứng trước mặt nhiều người như vậy tuyên bố, hắn đã không muốn cứu rỗi mối quan hệ này nữa rồi. Cố Khả Hi nở nụ cười lạnh lẽo, tốt thôi. Hắn cũng sẽ không có người bạn như hắn. Lạc Lung, ngươi đừng có hối hận!
Cố Khả Hi tức tối rời đi. Riêng Bạch Trần Tinh ở lại tiếp tục ăn uống. Hắn gọi thêm vài món ăn. Một mình một bàn vui sướng giải quyết món ăn. Cố Khả Hi muốn thanh toán hắn còn ăn chưa có nó. Cố Khả Hi mánh khóe hắn còn nhìn không ra sao.
" Đó không phải là Cố Khả Hi sao?! Không ngờ cậu ta lại là loại người như vậy đó. " Nam nhân đẩy đẩy gọng kính, vừa được ăn dưa ăn no cả bụng. Ai ngờ ôn tồn, ưu nhã mềm mại như tiểu bạch thỏ như Cố Khả Hi, có thể vì bạn không thể trả nổi một bữa ăn mà bỏ chạy lấy người. Nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ làm như thiếu niên kia. Hình tượng của Cố Khả Hi trước công chúng với bản chất thật của hắn quá khác biệt.
" Ta cũng không ngờ. " Phùng Quân Vũ thưởng thức rượu vang đỏ thượng hạng trong tay. Đáp lời với người đại diện Triệu Tiếu An. Quả thật quá mức trùng hợp, nếu không còn sẽ không được nhìn thấy một màn như vậy. Thiếu niên cũng không giống vẻ ngoài vô hại của hắn.
" Tỷ sẽ đầu tư bộ phim đó. " Tối đến, khi Lạc gia bốn người quây quần ở bên nhau, Bạch Trần Tinh uống một ngụm nước suýt chút nữa thì sặc. Hắn liếc nhìn Lạc tỷ. Hắn đi đóng phim Lạc Tự Anh cũng biết sao?! Quả thực tin tức linh thông a.
" Tỷ, không cần phải như vậy đâu. " Bạch Trần Tinh lắc đầu. Hắn biết Lạc tỷ rất có tiền sao. Nhưng mà không cần Lạc tỷ rót vốn cho Quách đạo thì hắn ở trường phim vẫn rất tốt. Sẽ không bị bạc đãi và bắt nạt đâu.
" Tiểu bảo bối a. Tỷ tỷ con nói đúng đó. " Lạc mẫu thân rất cho là đúng hai tay tán thành. Bảo bối của Lạc gia dù ở nơi nào đều phải ở điều kiện tốt nhất, dùng đồ tốt nhất sao. Nàng sao có thể nhẫn tâm để bảo bối chịu khổ được. Nàng không hiểu đóng phim ảnh này đó, nhưng cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Trong quá trình đóng phim diễn viên cũng sẽ gặp không ít nguy hiễm, hoặc là bị thương, hoặc là khí hậu không thích hợp mà bị bệnh.
" …Được, được rồi. " Bạch Trần Tinh muốn từ chối nữa cũng không được. Hắn sẽ tiếp thu ý tốt của Lạc tỷ vậy.
Lạc tỷ nói là làm. Nàng cho trợ lý liên hệ với Quách đạo. Nàng muốn đầu tư, điều kiện duy nhất làm hắn hảo hảo chiếu cố đến nàng đệ đệ. Nếu đệ đệ nàng mất một cọng tóc, nàng sẽ không để Quách đạo yên thân đâu.
Quách Tuấn buồn ngủ biến mất không thấy. Vừa vui vừa lo lắng. Buồn vì tự hỏi, đệ đệ của Lạc tổng là vị nào? Trong đoàn phim có người nào họ Lạc sao? Quách Tuấn nhớ nhớ một hồi…Hình như, là có!
" Tiểu Lung, ta mang ngươi đi giới thiệu với mọi người. " Lạc tỷ tìm cho Bạch Trần Tinh một vị cá nhân trợ lý, nàng sẽ giúp hắn sắp xếp công việc hàng ngày, cũng như chỗ ở và các bữa ăn. Đến trường phim, Quách đạo khoác vai thiếu niên, kéo hắn đi khắp nơi.
" Vị này ngươi còn có nhớ?! Là Phùng ảnh đế đó. Mời được hắn ta tốn rất nhiều công phu. Hắn là nam chính Thần Quân." Thiếu niên nhìn cao gần 190 cm nam nhân. Trong lòng thốt lên. Người này cũng quá cao đi. Hắn nhịn nam nhân mỏi cổ quá à.
" Vị này là nữ chính, nàng gọi Hà Na Na. " Hà Na Na che miệng mỉm cười. Nhìn thiếu niên khuynh thành hoa nhường nguyệt thẹn dung nhan tiểu thiếu niên. Luôn tự hào nhan sắc là nàng đều cảm thấy ghen tị.
" Tiểu đệ đệ, rất vui được gặp ngươi. " Ừm, tay cũng rất mềm nữa. Bạch Trần Tinh da gà nổi run lên. Hắn bị nữ nhân xàm sở! A a a!!
" Cố Khả Hi, à Cố Khả Hi với người là bạn bè mà. Không cần ta phải giới thiệu. " Quách đạo chợt nhớ ra gì đó, cười cười.