Đánh Rớt Quang Hoàn Vai Chính

Chương 45: Thế giới thứ tư



Cố Khả Hi nhìn vào menu, không khỏi tấm tắc, ầm thầm liếc mắt nhìn xem người đối diện. Chắc hẳn Lạc Lung đang cảm thấy lo lắng đi, bởi vì món ăn rẻ nhất trong nhà hàng này cùng đến vài trăm nhân dân tệ, đắt nhất cũng phải tính bằng bốn con số không.

" Tiểu Lung, mình sẽ không khách khí đâu. " Nhìn ra được một tia hoảng thần đến từ Lạc Lung, Cố Khả Hi sâu sắc cười cười. Hắn gọi phục vụ, điểm những món đồ ăn có giá đắt nhất trong nhà hàng. Còn Lạc Lung, thật lâu sau mới gọi một món rẻ nhất.

Đồ ăn được mang lên, Cố Khả Hi ưu nhã thưởng thức đồ ăn. Phong thái có phần quý tộc này chiếm không ít ánh nhìn của vài người. Cố Khả Hi mỹ lệ cười cười, nhai chậm nuốt kỹ động tác khiến người trầm trồ.

Bạch Trần Tinh như hoá hổ đói lâu năm, vồ đầu vào đĩa thức ăn ăn lấy ăn để. Hoàn toàn trái ngược với Cố Khả Hi. Cố Khả Hi nghe được không ít những lời bàn tán của những vị khách ngồi gần bàn. Tất cả, đều là tốt đẹp nói về hắn và xem xét khinh thường Lạc Lung. Hắn cũng cảm thấy, Lạc Lung không xứng làm bạn của hắn.

" Phục vụ, tính tiền. " Cố Khả Hi giải quyết xong cuối cùng một miếng thức ăn. Hắn mảnh Khanh ngón tay gảy gảy kêu gọi nam phục vụ đứng gần. Vô ý thức ban phát mỵ lực ra khắp nơi.

" Mình còn chưa ăn xong a. Cậu gấp gáp làm cái gì. " Lấp đầy cái bụng đói sau, Bạch Trần Tinh động tác gắp thức ăn mới biến chậm lại.

" Hoá đơn của ngài. " Cố Khả Hi liếc mắt ra hiệu, nam phục phụ đặt hoá đơn trước mặt Bạch Trần Tinh, chuyên nghiệp nụ cười vẫn ở trên môi. " Ngài muốn dùng thẻ, vẫn là tiền mặt?! "

" Thẻ đi. " Cố Khả Hi nhìn còn cường chống Lạc Lung, chờ đợi xem kịch vui biểu tình. Bạch Trần Tinh từ túi xách cùng túi quần lục lọi một chút, mới lấy ra được một cái thẻ ngân hàng có chút cũ kỹ.

Nam phục vụ nhận lấy thẻ, quét máy. " Số dư trong thể không đủ, thưa ngài. " Nam phục vụ hơi chút bực bội nhìn thiếu niên. Nhà hàng bọn họ thuộc hàng năm sao, vào nơi này không giàu sang cũng phú quý. Chưa từng gặp trường hợp như lúc này. Sỉ diện làm gì đâu?! Đã không có tiền cũng đừng đến, nghèo cũng không phải là một cái tội. Tội là đã nghèo còn thích trở thành người giàu.

" … Làm, làm sao bây giờ?! Tôi, chỉ có cái thể này mà thôi. " Thiếu niên thần sắc hoảng sợ, ấp a ấp úng nhìn nam phục vụ. Bạch Trần Tinh đưa mắt cầu cứu nhìn Cố Khả Hi, nhưng chỉ nhận lại được ánh mắt thờ ơ từ hắn.

" Tiểu Lung a, nếu cậu không có tiền, chúng ta không cần đến nơi này. Cậu khăng khăng muốn vào, giờ thì hay rồi. Không có tiền trả! Tiểu Lung, tớ cũng không có tiền a. " Cố Khả Hi nhún vai, ý bảo hắn cũng không có cách nào. Là Lạc Lung tự mình chuốc lấy, quan hệ gì đến hắn đâu?!

Tiếng cười nhạo liên tục vang lên, Cố Khả Hi cực kỳ hưởng thụ nhìn Lạc Lung bị mọi người miệt thị. " Đúng đó, nên biết thân biết phận một chút. Nơi này không phải kẻ tầm thường như ngươi có thể tiến vào. " Một vị khách nhân không khách khí cười to.

" Ta sẽ trả tiền cho ngươi. Chỉ cần, ngươi đi theo ta?! " Một vị trung niên khách nhân gian xảo cười cười. Từ khi Bạch Trần Tinh bước vào, hắn ánh mắt đã luôn dừng trên người thiếu niên. Dung nhan kia quả là cực phẩm, đè ở dưới thân thảo phạt có phải hay không cực kỳ mê người?!

" Tiểu Lung a, cậu từ từ mà giải quyết đi nhé. " Cố Khả Hi đứng lên, khi tiếp tục nán lại lâu. Hắn cũng không tin Lạc Lung có thể thoát khỏi nơi này. Trừ khi hắn có thể trả tiền đâu. Cố Khả Hi vỗ vỗ vai Bạch Trần Tinh, sung sướng thì thầm vài tai hắn. " Bảo trọng. "

" Tiên sinh, nếu ngài không trả tiền. Chúng tôi sẽ báo cảnh sát. " Nam phục vụ lạnh nhạt lên tiếng.

" Xì. " Bạch Trần Tinh cười khuẩy một cái, ngồi trở lại ghế. Hắn trước mặt bao nhiêu ngươi rút ra một cái thẻ đen, ném trên bàn. " Tính tiền! "

Cố Khả Hi chưa đi xa, nhìn thấy cái thẻ đen này sửng sốt một cái. " Tiểu Lung, cậu lúc đầu vì sao không lấy nó ra?! " Thẻ đen a, Lạc Lung thủ đoạn như thế nào mới có được một chiếc thẻ đen?! Sau lưng hắn, có kim chủ bao nuôi?! Lạc Lung a Lạc Lung, không ngờ đến a.

" Ta không làm như vậy làm sao biết được bộ mặt thật của ngươi nha? " Bạch Trần Tinh một tay chống má, một tay lấy một lọn tóc nghịch ngợm. Quả thực, thiếu niên không cần quá làm gì cũng đủ mọi người mở to hai mắt nhìn hắn.

“…Ngươi nói tầm bậy gì đó?! Ta thì làm sao?!..” Cố Khả Hi nội tâm bất an nói. Thầm mắng Lạc trăm ngàn lần. Lạc Lung gài bẫy hắn?! Hay cho một cái Lạc Lung.

" Uổng công tình bạn bao nhiêu năm của chúng ta. Người vì ta không trả nổi bữa ăn mà bỏ mặc chạy lấy người a. " Nguyên chủ rời đi Lạc gia, đều không động vào Lạc gia tiền. Toàn bộ đều là do hắn tự tay kiếm lấy, ít thì không thể tránh khỏi. Thẻ đen này là Lạc mẫu thân cho hắn. Hắn cũng không rõ trong thẻ có bao nhiêu tiền. Nhưng trả một bữa ăn là dư giả.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.