Đan Tiêu Vạn Dặm

Chương 16



Bản Convert

Tên truyện: Đan Tiêu Vạn Dặm.
Tác giả: Bạch Giới Tử.
Biên tập: Khuynh Khuynh.
Thể loại: Đam mỹ.
Truyện được đăng tải tại Wattpad “KhuynhKhuynh24” và Wordpress “khuynhkhuynhhn.wordpess.com”, nghiêm cấm sao chép và đăng tải ở nơi khác!
Chương 16: Thị vệ bên cạnh con, tên gì?

Đến Đông chí, Tạ Triều Uyên nhận được thiệp mời từ Định vương phủ, mời y đến thôn trang thưởng rượu, sẵn tiện ở lại hai ngày.

Tạ Triều Uyên ném thiệp qua một bên, Tạ Triều Linh nhặt lên, hỏi y: “Đây là thiệp do chính tay Định thân vương viết sao? Chữ cũng khá đẹp, vị vương gia kia là người thế nào?”

Tạ Triều Uyên giương mắt: “Sao hỏi vấn đề này?”

Tạ Triều Linh ăn ngay nói thật: “Nhìn quen mà, cảm thấy hình như trước kia đã từng gặp rồi.”

Đây là lần thứ hai hắn nói vậy với Tạ Triều Uyên, vừa nói vừa nhìn hai mắt Tạ Triều Uyên, như là đang muốn thử y.

“Vậy á?” Tạ Triều Uyên chậm chạp nhả ra hai chữ, nhưng không nói tiếp.

Vậy á, rồi sao nữa?

Tạ Triều Linh thầm nghĩ, vị điện hạ này thật khiến người ta muốn đánh y, vì thế ho nhẹ một cái: “Điện hạ không muốn nói à?”

“Hoàng thúc là hoàng đệ nhỏ nhất của phụ hoàng, lúc tiên đế băng hà, ông ấy chỉ mới mười lăm liền dẫn binh đến biên giới Tây Cảnh, sau khi ác chiến một trận với Tây Nhung quốc thì bị thương nặng, khó khăn nhặt về một mạng, nhưng đi đứng không được tốt, về kinh liền làm  một vương gia nhàn tản. Đại Lương chúng ta giao chiến với Tây Nhung trăm năm nay, đó là trận chiến ác liệt nhất, Tây Nhung tổn thất hai mươi vạn binh, Đại Lương cũng thiệt hại mười vạn tinh binh, đại tướng tử thương vài người, ông ngoại và hai người cậu của Thái tử ca ca cũng chết trong chiến dịch đó.”

Tạ Triều Uyên nói bâng quơ, nhưng Tạ Triều Linh nhíu mày, bị đôi mắt đen sâu của Tạ Triều Uyên nhìn chăm chú, cảm giác quái dị khó mà bỏ quả được, Tạ Triều Uyên hình như đang ám chỉ gì đó, nhưng trong đầu Tạ Triều Linh thật sự trống rỗng, không suy nghĩ được gì.

Tạ Triều Uyên lại cười như cũ: “Kỳ thật hoàng thúc làm nhàn vương cũng tốt, ông ấy vốn không có dã tâm gì, miễn cho bệ hạ phải nghi kỵ.”

Nhất thời Tạ Triều Linh không biết phải nói gì, Tạ Triều Uyên vỗ mu bàn tay hắn, không tiếp tục đề tài này nữa.

Tới ngay hôm ấy, Tạ Triều Uyên vẫn dẫn theo Tạ Triều Linh, đi đến biệt trang ngoài thành của Định thân vương.
Tạ Phụng Giác đều có gửi thiệp cho cả mấy vị vương gia, quận vương trong kinh thành, người tới không ít. Chỗ ở của Tạ Triều Uyên là một tiểu viện gần hồ nước, chỗ không lớn lắm, những thắng ở yên tĩnh, cách xa chỗ những người khác, Tạ Phụng Giác biết tính nết y không kiên nhẫn ứng phó mấy lễ nghĩa hình thức đó, nên đặc biệt chuẩn bị chỗ này cho y,

Mới vừa nghĩ ngơi, bên Định thân vương đã có người đến truyền lời, mời Tạ Triều Uyên qua đó, nói là rượu và đồ nhắm đã chuẩn bị xong, chỉ chờ có y.

Tạ Triều Uyên chỉ đành phải đồng ý, dặn dò Tạ Triều Linh: “Ngươi muốn ăn cái gì hì nói với người hầy, để bọn họ chuẩn bị cho, thôn tang của hoàng thúc món dân dã gì cũng có, đừng có ngại, hậu viện có có suối nước nóng, ngươi có thể tự đi chơi một mình, ta đi uống rượu với hoàng thúc, sẽ về sớm thôi.”

“Làm gì cũng được à? Có thể ra ngoài dạo không?” Tạ Triều Linh nhếch miệng hỏi.

Tạ Triều Uyên không nói hai lời: “Ngoan đi.”

Tư Lãng vẫy vẫy tay ý bảo y đi nhanh đi.

Đại sảnh yến tiệc vô cùng náo nhiệt, sênh ca nhảy múa, hương rượu bay bốn phía, Tạ Phụng Giác có tiếng chịu chơi, loại tiệc tùng này là thứ y thích nhất, thường hay tổ chức, tuy tuổi y không lớn, nhưng bối phận cao, người đến cổ động trước nay chưa từng thiếu.

Lần này không có người ngoài, người tới đều là dòng tộc Tạ thị, nên không cần nói đến mấy lễ nghi quy củ gì đó, mọi người có thể thoải mái chè chén, tất cả đều vui vẻ.

Tạ Triều Uyên tới muộn một chút, đến chỗ bàn rượu để tiêng cho y mà ngồi xuống, tự phạt ba ly. Tạ Phụng Giác cười nhạo: “Tiểu lục trốn trong phòng làm gì đó, bổn vương phái người qua kêu con ba hồi bốn bận mới chịu tới, không lẽ giống bên ngoài đồn đãi, gần đây con đang kim ốc tàng Kiều, vui đến quên trời quên đất?”

Mọi người trong đại sảnh cười ồ lên, Tạ Triều Uyên nâng chén tiếp: “Hoành thúc đừng giễu cợt con, con tiếp tục phạt rượu là được rồi chứ gì?”
Hai lần rượu qua, không còn ai dám so đo chuyện y tới trễ nữa, tất nhiên, phải trừ Tạ Triều Dung ra.

Tạ Triều Dung ngồi bên trái uống một ly rượu xuống bụng, liếc mắt lại chỗ này, cười nhạo: “Kim ốc tàng Kiều cái gì, chỉ là một thị vệ diện mạo rất bình thường, lão lục còn coi hắn như vàng ngọc, ngươi có tật xấu gì vậy hả? Học theo lão tứ à?”

Tạ Triều Kỳ ngồi bên phải Tạ Triều Uyên, vốn đang tự rót rượu uống không quan tâm ai, nghe lời kia của Tạ Triều Dung, Tạ Triều Uyên vẫn chưa kịp nói gì, Tạ Triều Kỳ đã dằn mạnh ly rượu xuống bàn, khiến mặt bàn bị đập đến run lên, chén dĩa kêu lạch cạch.

Vũ công thấy thế liền ngừng lại, ầm ĩ chỗ Tạ Triều Kỳ quá lớn, mọi người đều nhìn về y, Tạ Triều Kỳ không thèm để ý, vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn Tạ Triều Dung. Tạ Triều Dung khiêu khích nói: “Thì làm sao? Bổn vương nói không đúng à, lão lục còn không phải học theo đệ, coi một tên thị vệ vô danh tiểu tốt như châu như ngọc, mất mặt quá.”

Tạ Phụng Giác ngồi trên chủ vị không khỏi nhíu mày, Tạ Triều Uyên bị điểm danh không mặt không đổi sắc, khóe miệng ngậm cười lo uống rượu của mình, biến bản thân thành người xem diễn.

Tạ Triều Kỳ đứng dậy, cầm theo chén rượu đến chỗ Tạ Triều Dung. Còn chưa đợi mọi người phản ứng kịp, Tạ Triều Kỳ đã đứng trước bàn rượu của Tạ Triều Dung, cầm ly rượu trong tay hắt lên mặt gã.

Tạ Triều Dung sửng sốt, hoàn hồn lại dùng sức lau mặt, bật dậy chửi: “Mẹ nó, ngươi điên rồi hả?”

Đáp lại, Tạ Triều Kỳ chỉ cho gã khuôn mặt lạnh lùng chứa đầy sự căm ghét.

Tạ Triều Dung thở phì phò, nắm tay lại muốn đánh Tạ Triều Kỳ, nhưng uống rượu quá nhiều nên có hơi chếnh choáng, Tạ Triều Kỳ nghiêng mình qua liền tránh được, khiến gã ngã xuống đất, khiến bàn rượu bị ngã tung tóe, chén dĩa thức ăn rơi đầy đất.

“Điện hạ.” Tỳ nữ phía sau Tạ Triều Dung la lên, ba chân nốn cẳng vội đến đỡ hã dậy.

Tạ Triều Kỳ từ trên cao nhìn xuống Tạ Triều Dung đang ngã bò dưới đất, không đứng lên nổi, hận ý trong mắt không thèm che giấu.

“Đủ rồi, đang làm cái gì vậy hả. Tốt xấu gì cũng là huynh đệ trong nhà, mấy đứa làm ra nông nổi này coi được không? Muốn quậy thì đừng quậy chỗ bổn vương.”
Rốt cuộc Tạ Phụng Giác cũng lên tiếng can ngăn, những người còn lại cũng ồn ào khuyên giải, Tạ Triều Kỳ rũ mắt không hé răng, chờ Tạ Triều Dung được người đỡ về thay quần áo, y mới bình tĩnh thưa với Tạ Phụng Giác: “Xin lỗi đã làm hoàng thúc mất hứng, cơ thể con không thoải mái, xin về nghỉ trước.”

Tạ Triều Kỳ lập tức rời đi, Tạ Phụng Giác không nói gì nữa, lại cùng mọi người uống rượu.

Tạ Triều Uyên thu tầm nhìn lại, gắp một đũa thức ăn cho vào miệng.

Lúc hoàng hôn đã buông xuống, Tạ Triều Linh buông sách trong tay, xoa bóp cánh tay của mình.

Đã nói là sẽ về sớm mà, vậy mà giờ không thấy bóng dáng đâu. Tiểu điện hạ tuy rằng rất phiền, nhưng cả buổi không thấy y, bên cạnh chỉ có mấy hạ nhân không dám thở mạnh, cũng quá chán rồi.

Vương Tiến thấy được Tạ Triều Linh không vui, bèn hỏi hắn: “Lang quân có muốn thả diều không? Bọn Lục Phù vừa mới làm mấy con diều, chúng ta có thể thả trong viện.”

Tạ Triều Linh vươn eo đứng dậy, chơi thì chơi, còn đỡ hơn không có gì làm.

Mấy tỳ nữ kia quả thực đang thả diều bên ngoài, thấy Tạ Triều Linh thì định thu dây, bị Tạ Triều Linh ngăn cản: “Các ngươi thả tiếp đi, ta nhìn một chút.”

Tạ Triều Linh đứng dưới hiên ngẩng đầu nhìn, mấy cánh diều phấp phới giữa ánh chiều tà, màu sắc tươi sáng dưới ánh nắng.

Vương Tiến cẩn thận nhìn, thấy hắn đang nhìn diều nhưng chẳng có gì là vui vẻ, bèn hỏi: “Lang quân có muốn tự mình thả không?”

Tạ Triều Linh bâng quơ gật đầu.

Tỳ nữ đem dây diều trong tay cho hắn, nhỏ giọng chỉ hắn cách làm sao thu dây thả dây, cái này không khó, nhưng muốn điều khiển theo ý thích, thì phải biết khống chế sức và góc độ, cái này thì không dễ chút nào.

Dây chiều thít chặt tay, Tạ Triều Linh thấy có chút khó chịu. Gió chiều hơi lớn, hắn muốn cho con diều trong tay bay cao hơn một chút, nên vô ý mà nới lỏng dây.

Tỳ nữ hoảng sợ kêu lên, trơ mắt nhìn dây tuột mất, con diều bay ra khỏi viện.

Tạ Triều Linh nhú mày, Vương Tiến nhanh chóng gọi người đi nhặt, liền nghe Tạ Triều Linh nói: “Ta tự mình đi.”

“Điện hạ nói ngài không được...”

Vương Tiến chưa nói xong, Tạ Triều Linh liền đảo mắt nhìn hắn, khi đối diện với cặp mắt đen láy kia, tất cả mấy lời khác đều kẹt cứng trong cổ họng.

Dù hắn mất trí nhớ, bị Tạ Triều Uyên vây kín trong sân viện nhỏ hẹp thì hắn vẫn là vị trữ quân Đông cung kia, một ánh mắt cũng đủ khiến lòng người run sợ.

Vương Tiến cúi đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng, không dám cản trở nữa.

Tạ Triều Linh ra khỏi cửa lớn.

Con diều đã không còn bóng dáng, Tạ Triều Linh đi tìm cả đường, nhân tiện quan sát mọi nơi.

Vương Tiến hãi hùng khiếp vía đi theo sau lưng hắn, không ngừng năn nỉ hắn đi về, nhưng Tạ Triều Linh mắt điếc tai ngơ. May mà lớp dịch dung trên mặt hắn hồi sáng con chưa lau đi, không kiến người khác chú ý.

Cuối cùng bọn họ tìm được con diều đang bị mắc trên một nhành cây thạch nam.

Vương Tiến thở phào, nhanh chóng sai người leo lên lấy xuống, Tạ Triều Linh im lặng đứng bên cạnh, ánh mắt hướng về đình đài thủy tạ ở phía sau, cho nên khi sau lưng vang lên một giọng nói: “Các người là người trong phủ nào, đang làm gì ở đây?”

Tạ Triều Linh xoay người, là Định vương đã gặp qua một lần tại hội chùa ở thành Nam.

Vương Tiến thấy người đến thì hoảng hồn, mấy người đi theo nhanh chóng quỳ xuống, run rẩy thỉnh an: “Gặp, gặp qua Định vương điện hạ.”

Bấy giờ Tạ Triều Linh mới sực tỉnh, hình như mình nên thỉnh an thì phải, nhưng hắn ở trước mặt Tạ Triều Uyên chưa bao giờ làm chuyện này, nhất thời không biết nên chắp tay hay là khom lưng.

Tạ Phụng Giác nhìn qua đám người vì kinh hoảng quá độ mà hành cả đại lễ, lại nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tạ Triều Linh.

“Bổn vương đã gặp ngươi, là người bên cạnh A Uyên.” Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt Tạ Triều Linh, ánh mắt mang theo tìm tòi đánh giá.

Tạ Triều Linh đang định mở miệng, sau lưng vang lên tiếng của Tạ Triều Uyên: “Hoàng thúc!”

Tạ Triều Uyên đi lên phía trước, im lặng che Tạ Triều Linh sau lưng mình, cười hỏi Tạ Phụng Giác: “Không phải hoàng thúc đi về thay quần áo rồi sao, sao còn ở đây?”

Tạ Phụng Giác đảo mắt nhìn y, thuận miệng nói: “Người của con không biết ở chỗ này làm gì, một đám cứ nhấp nha nhấp nhổm.”

Vương Tiến quỳ rạp trên đất, lập cập thỉnh tội: “Nô tỳ, bọn nô tỳ tới đây nhặt diều, là con diều đang mắc trên cây kia, điện hạ thứ tội.”

Tạ Triều Uyên nói: “Hoàng thúc đừng chấp nhặt với bọn chúng, đều là đám không hiểu quy củ.”

“Người hầu hạ bên cạnh không thể cứ ăn nói không chừng mực như vậy.” Tạ Phụng Giác cười cười, không nhiều lời nữa: “Nếu vậy thì con mang người về đi, bổn vương đâu thể dạy dỗ thay con được.”

Tạ Triều Uyên nghe giáo huấn, cáo từ rời đi.

Say khi xoay người, bỗng nhiên Tạ Phụng Giác nói: “Tiểu Lục, lần trước quên hỏi con, thì vệ bên cạnh con, tên là gì?”

Tạ Triều Uyên dừng chân trầm, giọng đáp; “Hắn không có tên, con đặt cho hắn tên là Lâm Lang, không đáng quan tâm đâu thúc.”

“Lâm Lang.” Tạ Phụng Giác đọc một lần, nói: “Tên hay đấy!”

Tạ Triều Uyên gật đầu, dẫn người về.

Vừa vào cửa, Vương Tiến cùng đám người liên can đã tự giác quỳ xuống thỉnh tội.

Tạ Triều Uyên một câu cũng không nói, chỉ nhìn Tạ Triều Linh.

Tạ Triều Linh bó tay, nghĩ một chút, cảm thấy vẫn không nên cãi nhau: “Điện hạ, nếu giận ta không nghe lời mà chạy ra ngoài, mang phiền toái cho ngài, vậy cứ phạt ta đi.”

Truyện được đăng tải tại Wattpad “KhuynhKhuynh24” và Wordpress “khuynhkhuynhhn.wordpess.com”, nghiêm cấm sao chép và đăng tải ở nơi khác!
23/05/2021.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.