Đan Tiêu Vạn Dặm

Chương 15



Bản Convert

Tên truyện: Đan Tiêu Vạn Dặm.
Tác giả: Bạch Giới Tử.
Biên tập: Khuynh Khuynh.
Thể loại: Đam mỹ.
Truyện được đăng tải tại Wattpad “KhuynhKhuynh24” và Wordpress “khuynhkhuynhhn.wordpess.com”, nghiêm cấm sao chép và đăng tải ở nơi khác!
Chương 15: Điện hạ, quả thật ta lớn hơn ngài mà.

Vào mỗi tiết sương giáng, hội chùa liên tục suốt ba ngày ở chợ phía nam là sự kiện quan trọng, náo nhiệt không thua hội đèn vào tết Nguyên Tiêu.

Cuối giờ Thìn, xe ngựa phủ Khác vương chạy ra từ cửa phía Đông, đi thẳng về chợ phía nam. Chợ nam nằm ở góc phía nam của kinh thành, chiếm cả hai con phố.

Chỗ này không xa Khác vương phủ, chỉ cần nửa canh giờ đã tới rồi.

Tạ Triều Linh dịch dung đơn giản, đi theo Tạ Triều Uyên đang ăn mặc kiểu con nhà phú hộ, không khiến người khác chú ý.

Hội chùa có chỗ ăn chơi không thiếu, còn có một ít các loại ảo thuật hay múa xiếc, đám đông như mắc cửi. Tạ Triều Linh thấy mới lạ, đôi mắt sáng lấp lánh, lôi Tạ Triều Uyên đến chỗ đông người, vừa nhìn khắp nơi.

Không nghĩ tới trong kinh còn có chỗ náo nhiệt như vậy, trước kia điện hạ có từng tới rồi à?” Tạ Triều Linh nhìn góc đường đang biểu diễn múa lân, thuận miệng hỏi Tạ Triều Uyên.

Tạ Triều Uyên giơ tay đè vai hắn, để hắn đừng rướn người lên trước quá: “Chưa từng tới, nhưng đã nghe nhiều người kể rồi.”

“Vậy điện hạ cũng đâu phải ăn chơi trác táng trong lời đồn đâu.” Tạ Triều Linh cười nói.

Đến một cửa hàng mỹ nghệ, hắn mua cho Tiểu Hoàng một cái lồng chim, kiểu dáng rất độc đóa, Tạ Triều Linh vừa nhìn một cái đã ưng ý, hỏi giá thì lập tức mua.

Khác vương phủ đều cấp bạc cho mỗi người, Tạ Triều Linh tất nhiên không ngoại lệ, tiền bạc mỗi tháng không ít, đó là do Tạ Triều Uyên sai người ấn theo cấp bậc của vương phi mà cung phụng hắn, Tạ Triều Linh tất nhiên không biết chuyện này.

“Lồng chim này hình như lớn hơn cái trong phủ một chút, Tiểu Hoành nghịch ngợm, ở trong này chắc sẽ thoải mái hơn.” Tạ Triều Linh mua đồ xong, cầm trong tay cho Tạ Triều Uyên xem.

Tạ Triều Uyên rũ mắt xuống, nhìn lồng chim kia một cái, không mặn không nhạt nói: “Loại lồng sắt này, nếu ngươi muốn, thợ trong vương phủ có thể làm cho ngươi cả đống, tốt hơn cái này nhiều.”

Tạ Triều Linh buồn cười nói: “Cái này có bán sẵn, thì còn làm làm chi, điện hạ, ngày cả chuyện nhỏ này mà cũng muốn tị nạnh sao?”

Lòng dạ của tiểu điện hạ chắc chỉ bé vừa lỗ kim thôi.

Tạ Triều Uyên chuyển mắt đi, không thèm nói nữa.

Tạ Triều Linh chuyển mắt khỏi cửa hàng, phía trước có một sạp đồ chơi bằng đường, bên cạnh có mấy đứa trẻ đang vây quanh, thỉnh thoảng phát ra âm thanh ngạc nhiên vui vẻ. Tạ Triều Linh động lòng, kéo Tạ Triều Uyên qua.

“Đồ chơi làm bằng đường kia. Mua cho ngài một cái.” Tạ Triều Linh cười nhìn Tạ Triều Uyên.

Tạ Triều Uyên nhìn hắn, xụ mặt không nói lời nào. Tạ Triều Linh tặc lưỡi: “Còn tranh giành tình cảm với một con chim, điện hạ mấy tuổi rồi?”

Tạ Triều Uyên vẫn làm mặt dỗi, không nói câu nào. Tạ Triều Linh coi như y muốn, sau khi đám trẻ con kia đi rồi, bèn nói với ông chủ: “Bọn ta muốn hai cây.”

Ông lão cười hỏi bọn họ: “Tiểu lang quân muốn hình gì?”

Tạ Triều Linh thuận miệng nói: “Y là thỏ, ta là hổ, làm hai con này đi.”

Tạ Triều Uyên liếc hắn, lòng nặng trĩu, không hé răng. Ngày sinh Thái tử ca ca là mười lăm tháng giêng năm Canh Dần, thiên hạ đều biết.

Toàn bộ sự chú ý của Tạ Triều Linh đều tập trung trên tay ông lão, vẫn chưa ý thức được mình vừa nói cái gì.

Một bé thỏ đồ chơi được nắn rất nhanh, bước cuối cùng là gắn que tre vào, ông lão cười ha hả hỏi Tạ Triều Uyên: “Vị tiểu lang quân này tự mình gắn đi.”

Tạ Triều Uyên lạnh nhạt bảo Tạ Triều Linh: “Ngươi giúp ta.”

Tạ Triều Linh cười thò lại gần, thổi nhẹ một hơi vào ống dài, sau đó nhìn con thỏ nhỏ hoàn thành.

“Tặng ngài.”

Đồ chơi bằng đường được đưa tới trước mặt Tạ Triều Uyên, hắn trầm mặc không nhận, Tạ Triều Linh dứt khoác kéo tay hắn: “Cầm đi.”

Tạ Triều Uyên nhìn con thỏ đường chằm chằm, trước sau vẫn im lặng. Tạ Triều Linh nhịn cười, rõ ràng là một bé sói, lại cầm tinh con thỏ, nếu Tạ Triều Uyên dịu ngoan đáng yêu như thỏ thì tốt biết bao nhiêu.

Đáng tiếc.

Một cái kẹo khác cũng nhanh chóng làm xong, sau khi Tạ Triều Uyên thổi cứng xong liền đưa cho Tạ Triều Linh: “Đi thôi, đi đằng trước coi có gì hay không?”

Tạ Triều Linh xoay xoay cây kẹo trong tay, lại nhìn món đồ chơi bằng đường một chốc, mới bất giác nhận ra, sao hắn nhớ được cầm tinh của mình là hổ vậy?

“Điện hạ, vậy là ta lớn hơn ngài thật đó.”
Tạ Triều Linh đuổi kịp Tạ Triều Uyên, nói.

Tạ Triều Uyên “ừ”một tiếng, Thái tử ca ca lớn hơn y chưa tới hai tuổi, bọn họ vốn nên là huynh đệ thân thiết khắng khít, tiếc rằng y sinh ra tâm tư đê tiện, chỉ muốn độc chiếm Thái tử ca ca.

Y không quan tâm đúng sai, chỉ cần Tạ Triều Linh là của y.

Vẫn không thể thành công chọc cười tiểu điện hạ, Tạ Triều Linh có chút nhục chí, hắn còn muốn nói chút chuyện, đằng trước trước có một người hình như là thị vệ đi đến, chào hỏi với Tạ Triều Uyên, nói Định vương đang uống trà ở trà lâu đối diện, mời Tạ Triều Uyên lên nói chuyện.

Tạ Triều Uyên ngẩng đầu nhìn lên, trên lầu hai của trà lâu có người đang tựa vào lan can gỗ, chính là hoàng thúc của y, Định thân vương. Ông nhìn y ý bảo: “Tiểu lục ơi, lên đây đi.”

Tạ Triều Uyên dẫn Tạ Triều Linh lên lầu.

Khi ngồi xuống, Tạ Phụng Giác liếc mắt đánh giá Tạ Triều Linh một cái, còn Tạ Triều Uyên bây giờ mới chịu cười, nói với Tạ Phụng Giác: “Hoàng thúc đừng để ý tới hắn, con để hắn ngồi cạnh uống trà ăn điểm tâm là được rồi.”

Định vương không để bụng: “Tùy con.”

Vị Định vương gia này là hoàng đệ nhỏ nhất của Càn Minh đế, còn chưa tới ba mươi, thời trẻ cùng từng dẫn binh ở biên cảnh, tuy nhiên bị trọng thương trên chiến trường, cửu tử nhất sinh trở về từ quỷ môn quan, chỉ miễn cưỡng giữ được mạng sống, nhưng lại đi đứng không tốt nữa. Không những thế, nghe nói trên trận chiến ấy khiến y bị bệnh kín, không thể có con nối dõi, vậy nên đến nay vẫn chưa thành hôn, thế nên Càn Minh đế mới phá lệ mà dung túng y, từ đó trong kinh có một nhàn vương phú quy, Tạ Phụng Giác mỗi ngày sống vô cùng thảnh thơi.

“Sao hôm nay hoàng thúc có hứng như vậy, cũng tới hội chùa à?” Tạ Triều Uyên rót trà cho Tạ Phụng Giác, hỏi.

Trong số những đứa con của Càn Minh đế, thân thiết nhất với Tạ Phụng Giác nhất là Tạ Triều Uyên, chỉ đơn giản do tính tình hai người giống nhau, chuyện ăn chơi nhậu nhẹt rất lành nghề.

Tạ Phụng Giác thuận miệng hỏi: “Đúng lúc đi ngang đây thôi, nên vào nhìn một chút, hai ngày trước bệ hạ nói với ta chuyện hôn sự của mấy đứa, chỉ có không đề cập tới con, con cũng mười sáu mười bảy rồi, bệ hạ không gấp, nhưng con cũng không có ý gì sao?”

Tạ Triều Uyên cười nói: “Hoàng thúc đến giờ còn chưa thành thân, sao lại nhọc lòng hôn sự của cháu chứ?”

Tạ Phụng Giác lắc đầu: “Ta khác con mà.”

“Khác gì chứ?”
Tạ Phụng Giác không muốn nhiều lời, cười nhắc chuyện khác: “Tháng sau tới thôn trang của ta uống rượu đi, còn mấy vò tượu ngon tồn đã lâu, cũng tới lúc khui rồi, cho con nếm thử đầu tiền.”

Tạ Triều Uyên sao cũng được: “Nếu hoàng thúc có rượu ngon, con tất nhiên sẽ tới.”

Tạ Phụng Giác cười bất đắc dĩ: “Mời con tới uống rượu mà thằng nhóc con còn làm bộ làm tịch, yên tâm, khẳng định rượu ngon.”

Tạ Triều Uyên lập tức đồng ý: “Được, tới lúc đó nhất định đi.”

Trong khi hai người họ nói chuyện, Tạ Triều Linh ở bên cạnh tự nhiên uống trà ăn bánh, thỉnh thoảng nhìn một chút, ánh mắt xẹt qua vai Tạ Triều Uyên, rơi trên khuôn mặt Tạ Phụng Giác. Vị này là Định vương à, hắn thấy hơi quen, những vẫn như trước kia, không có chút manh mối nào.

Tạ Triều Linh rũ mắt, rốt cuộc là sao vậy?

Lúc sau vậy Tạ Phụng Giác có việc nên đi trước, chân y không tiện lắm, nên cần dùng xe lăn, lúc này mới có nội thị tiến vào, đẩy y ra ngài. Tạ Triều Linh lúc này mới chú ý tới chỗ khác người của vị vương gia này.
Sự kinh ngạc lướt qua trong mắt, nhưng không lên iếng.

Hắn biết Tạ Triều Uyên không muốn người khác quá chú ý đến mình, thế nên không nhiều lời trước mặt người khác.

Xe lăn lướt qua người Tạ Triều Linh cũng không dừng lại, Tạ Phụng Giác ngiêng người một cái nhìn hắn, chạm phải ánh mắt Tạ Triều Linh. Khi Tạ Triều Linh nhìn qua, Tạ Phụng Giác đã thu hồi tầm mắt, lập tức rời đi.

Cảm giác kỳ quái trong lòng Tạ Triều Linh càng lúc càng mạnh, Tạ Triều Uyên ngồi bên cạnh hỏi hắn: “Lâm Lang đang nghĩ cái gì vậy?”

Tạ Triều Linh hoàn hồn, bóp một hạt đậu phộng cho vào miệng: “Không có gì.”

Thấy Tạ Triều Uyên vẫn còn nhìn mình, hắn lại bóc một hạt, nói với Tạ Triều Uyên: “Điện hạ, há miệng.”

Nuốt đậu phộng vào miệng, Tạ Triều Uyên nhai chậm rãi rồi nuốt vào, nhìn Tạ Triều Linh nói: “Đừng nghĩ nhiều, yên tâm ở bên cạnh bổn vương là được.”

Tạ Triều Linh không còn lời nào để nói, tiếp tục dùng điểm tâm.

Ngồi không bao lâu, người bên ngoài tiến vào bẩm báo, nói có Trương lang quân tới, thấy diện hạ ở đây, nên muốn vào thỉnh an.

Tạ Triều Uyên ra lệnh: “Để hắn vào đi.”

Sau khi hồi kinh, đã có một thời gian rồi Tạ Triều Uyên chưa gặp lại thằng nhóc này. Trương Thiếu Dương trơ mặt đi vào thỉnh an Tạ Triều Uyên, thấy Tạ Triều Linh ngồi cùng bàn với y còn sửng sốt một chốc, trong lòng thầm nói phải được sủng ái cỡ nào đây, nhưng ngoài miệng không dám nghị luận nửa câu.

“Người cũng tới dạo hội chua à?” Tạ Triều Uyên thuận miệng hỏi gã.

Trương Thiếu Dương cười làm lành: “Điện hạ biết thần chỉ thích chỗ ăn chơi đàng điếm, nào thích mấy chỗ phật môn này đâu, tại khi nãy dưới lầu nhìn thấy thuộc hạ của điện hạ, nên mới đoán ngài đang ở đây, nên mới muốn đến thỉnh an.”

Hắn làm mặt quỷ hỏi Tạ Triều Uyên: “Điện hạ, ngài có còn cần người hầu hạ không?”

“Không cần, mấy người đó người tự để mình dùng đi.” Tạ Triều Uyên nhanh chóng từ chối gã.

Tạ Triều Linh để đậu phộng đã lột xong đặt vào cái dĩa trước mặt Tạ Triều Uyên, nghe lời này, mắt cũng không thèm chớp.

Trương Thiếu Dương nhất thời khờ luôn, đánh giá người đang được điện hạ sủng ái này, vậy mà khiến điện hạ không cần những người khác nữa, lạ ghê!

Tạ Triều Linh không để ý tới cái này thật mà, dù sao khi Tạ Triều Uyên thu những người này cũng không dẫn vào Tích Nhạc đường. Tuy nói rằng hắn không ghen, nhưng nếu Tạ Triều Uyên quả thật dám sủng hạnh người khác, vậy hắn, sẽ không thèm để ý đến y nữa.

Tạ Triều Uyên hỏi chuyện khác: “Gần đây bên ngoài có chuyện gì thú vị không?”

Trương Thiếu Dương người này giao du đủ mọi thành phần trong xã hội, đều là người nghe ngóng đươc nhiều tin tức, vô cùng nhanh. Tạ Triều Uyên hỏi vậy, hắn nhanh chóng ra vẻ thần bí mà nói: “Thật ra có một chuyện, thần đang muốn nói với điện hạ.”

Trương Thiếu Dương nhìn Tạ Triều Uyên một cái, Tạ Triều Uyên nói: “Có chuyện nói thẳng, đừng ngại.”

Nghe Tạ Triều Uyên nói vậy, Trương Thiếu Dương không dám kỳ kèo nữa, đem tất cả mọi chuyện nói rõ mồn một với Tạ Triều Uyên: “Thần nghe người ta nói, có người nắm quyền cho quân lính cho vay nặng lãi bên ngoài, lợi nhuận kết xù, những người vay qua tay bọn chúng chỉ còn hai bàn tay trắng, những người nghèo bị chúng cướp đoạt chẳng còn lại gì, nhưng chẳng ai dám báo quan, cho nên việc này tới nay cũng chưa làm lớn ra.”

Tạ Triều Uyên nhướng mày: “Là binh sĩ ở đâu?”

Thấy Tạ Triều Uyên hình như có hứng thú, Trương Thiếu Dương chân chó nói: “Đông Sơn doanh.”

“Người chắc không?”

“Nếu không có tin tức chính xác, sao thần dám nói với điện hạ, điện hạ cũng biết mà, thần luôn nhận được mấy tin không ra ngoài ánh sáng được như vậy đó. Cho nên việc này là chính xác.” Trương Thiếu Dương ra sức khẳng định.

Sau khi Trương Thiếu Dương đi, Tạ Triều Linh rót trà vào cái ly sắp cạn của Tạ Triều Uyên, nhỏ giọng hỏi hắn: “Điện hạ đang mưu tính chuyện xấu gì à?”

Khóe miệng Tạ Triều Uyên cong lên: “Bổn vương nói nhe, Lâm Lang cũng coi trọng ta quá rồi, tuy bổn vương đã vào triều, nhưng chỉ là kẻ làm nền thôi, sau lưng không có chống lưng, bổn vương có thể nảy ra ý đồ gì được, bất quá chỉ có thể xem cá ăn cá thôi.”

Y nói vừa thật vừa giả, Tạ Triều Linh làm biếng đoán, dứt khoát không thèm hỏi nữa.

“Điện hạ cuối cùng cũng cười.” Không phải cái nụ cười khách sáo khi ở trước mặt Định Vương, cuối cùng thì tiểu điện hạ cũng không làm mặt dỗi với mình nữa.

Tạ Triều Uyên giương tay xoa mặt hắn, không nói gì.

“Vị Định vương vừa rồi, ta cảm thấy rất quen, có phải trước đây đã từng gặp không?” Tạ Triều Linh bỗng nhiên nói.

Bàn tay đang vuốt ve gò má hắn ngưng một chốc: “Bổn vương không biết.”
Sau đó liền dắt hắn đứng dậy: “Đi thôi, nếu tới rồi thì đừng ngồi một chỗ mãi, chúng ta tiếp tục đi dạo.”

Truyện được đăng tải tại Wattpad “KhuynhKhuynh24” và Wordpress “khuynhkhuynhhn.wordpess.com”, nghiêm cấm sao chép và đăng tải ở nơi khác.
10/5/2021.
-----------------------------------------
Dịch lại về rồi, mọi người ngoài hạn chế đi học làm đi thì hạn chế ra chỗ đông người nha, an toàn là trên hết nè ╰(*°▽°*)╯

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.