Đại Náo Từ 1960

Chương 486: Chính truyện 166. Đắng tuyệt



Chính truyện 166. Đắng tuyệt

- Đây là một loại trà mới, mời chàng nếm thử!

Nhìn tách trà hương thơm ngào ngạt Giang Bình An hít hít vài hơi: Đây vẫn là mùi hương đặc trưng của Minh thụ, uống ngụm đầu: Đắng nghét, đắng như lúc tỏ tình bị từ chối, đắng từ tâm đắng ra.

Giang Bình An vẻ mặt đau khổ, hắn ngậm ngụm trà cố chờ cái hậu ngọt ngào, nhưng chờ mãi, chờ mãi chỉ thấy đắng lòng...

Giang Bình An thất vọng nuốt xuống ngụm trà từ từ, mãi khi xuống đến dạ dày, cái đắng vẫn dai dẳng, nó không cam lòng chỉ dừng lại khoang miệng mà xộc thẳng lên đầu, đắng cả đầu óc...

Thế rồi điều kỳ lạ đã xảy ra, sau khi đắng miệng, đắng tâm, đắng lòng... thì Giang Bình An chợt thanh tĩnh lạ thường, thanh tĩnh như một mặt hồ mùa thu không chút gợn sóng.

Hắn tấm tắc: - Trà ngon... đắng tuyệt mà thanh tĩnh cũng tuyệt!

Mộc Minh Ái sung sướng, tâm huyết của mình được người khác nhìn nhận quá sung sướng, được ý trung nhân thích và nhìn nhận lại càng sung sướng.

- Chàng hãy uống hết đi!

- Ách...

Khen cho đã miệng, giờ nhìn tách trà còn lại hai ngụm, Giang Bình An nuốt nước miếng cái ực... không phải vì thèm mà vì "ớn ăn"...

Nhưng nam nhi chi trí, nhiêu đây xi nhê gì, hắn gồng người nổi cả gân xanh, trân mình hớp thêm một ngụm nhưng trên mặt lại ráng nở nụ cười như xuân về hoa nở.

Mộc Minh Ái nhìn thấy tất cả, vừa buồn cười vừa thấy thương người ta quá, sao bỗng dưng nàng hối hận làm ra ly trà đặc biệt này quá... nó không chỉ đắng một cách đơn giản mà là đắng theo 3 cấp độ:

Ngụm đầu tiên là đắng cấp độ 3

Ngụm thứ hai là cấp 6

Ngụm thứ ba là cấp 9.

"Không biết uống xong ngụm thứ ba, chàng có nổi giận mà từ mặt ta luôn hay không?"

Giang Bình An không biết Mộc Minh Ái đang hối hận, hắn đang dùng hết công lực để chống lại sức công phá của ngụm trà thứ hai:

"Trời ơi... cứu tui! Có người muốn đắng c·hết tui đây mà! Lần này đắng tê tái, đắng tận tâm hồn, ta cảm giác mỗi lỗ chân lông đều đắng, ôi đắng quá, khổ quá... Minh Ái muốn g·iết ta ah!"



Giang Bình An hai mắt nhắm nghiền ra vẻ đang thưởng thức, nhưng mí mắt co giật liên hồi, cả người xuất hạn mồ hôi như vừa xông hơi... Mộc Minh Ái nhìn thấy, đau lòng cực kỳ nhưng không giúp gì được.

Khổ tận cam lai: không có!

Khổ trước sướng sau: có!

Cơn đắng xộc vào linh hồn xong, nó bắt đầu phát huy hiệu quả kỳ lạ, cả người Giang Bình An ngũ giác trở nên thông thấu cực kỳ, thất tình lục dục dẹp hết.

Nỗi đau mất vợ con bạn bè: lắng dịu.

Nỗi hận Sohie bị diệt tộc: tạm lắng.

Nỗi buồn Bình An vũ trụ tan vỡ: đã qua.

Giang Bình An kinh dị, chuyện trà đắng thì không còn gì bàn cãi, nó đắng vô địch, nó đắng xưng đế... nhưng hiệu quả thần kỳ này thật là ghê gớm, chỉ mới hai ngụm trà mà thất tình lục dục đều diệt, ngũ giác trở nên mạnh mẽ, cảm ứng tất cả bên ngoài tăng cao một hai lần...

Giang Bình An chuyển sầu sang vui, hắn nhìn ngụm trà thứ ba tràn đầy chờ mong, còn Mộc Minh Ái thì lại muốn trốn vào tiểu vũ trụ của nàng một thời gian để tránh mặt hắn!

Giang Bình An hâm hở thích thú uống vào ngụm trà thứ ba, hắn không tin trên đời này có thứ gì có thể đắng hơn ngụm trà thứ hai vừa rồi!

Nhưng uống xong, ngậm trong miệng hắn mới biết trời cao đất dày là gì, nếu như hồi nãy đắng làm ngũ giác thông thấu thì lần này cái đắng đã vượt qua ngưỡng chịu đựng của hắn, nhưng hắn không ngất xỉu được thế nên... ngũ giác dần dần biến mất

Không sờ thấy gì

Không nghe thấy gì

Không nhìn thấy gì

Không ngửi thấy gì

Không nếm thấy gì, không cảm thấy đắng nữa!

Cảnh vật xung quanh biến mất, đại não theo cơ chế tự bảo vệ đã từ chối tiếp nhận mọi thông tin từ tai, mắt, mũi, họng, làn da...

Giang Bình An thấy cả thế giới chỉ còn lại chính mình, nhưng ngụm trà thứ nhất làm hắn tâm như tĩnh thủy nên không suy nghĩ được gì, ngụm trà thứ hai lại làm hắn diệt hết thất tình lục dục nên không còn đau buồn hay ham muốn vọng động.



Sau đó điều kỳ diệu lại một lần đến với Giang Bình An, lúc này hắn đang trong trạng thái:

Tâm tĩnh

Thất tình lục dục diệt

Ngũ giác phong bế

Và rồi lục giác xuất hiện. Đây chính là tục truyền giác quan thứ sáu.

Giang Bình An đã nhờ nó mà cảm ứng được rất nhiều lần nguy hiểm, ví dụ gần đây nhất chính là tấm thiệp mời màu đỏ của Hắc Mãng Chi Chủ.

Nhưng những lần đó giác quan thứ sáu chỉ thoáng hiện để nhắc nhở hắn thôi, còn lần này giác quan thứ sáu thực sự hiện thân, nó rõ rành rành giống ngũ giác khác, Giang Bình An có thể dùng nó cảm giác được mọi vật, ví dụ như Mộc Minh Ái trước mặt.

Nếu dùng tay để sờ nàng (xúc giác) thì chắc sẽ hiện lên chữ đẹp.

Nếu dùng mắt để nhìn (thị giác): đẹp.

Dùng mũi (khứu giác): thơm, quyến rũ

Dùng tai (thính giác): giọng nói êm tai, tim đập hữu lực

Dùng lưỡi (vị giác): Ặc... cái này bỏ qua ha!

Dùng hồn nhãn: xem cái thông thấu từ trong ra ngoài, từng lỗ chân lông, từng sợi tóc mai, từng không gian thứ nguyên che giấu...

Thế nhưng dùng lục giác (giác quan thứ sáu) lại cho ra kết quả hoàn toàn khác: Nó giúp Giang Bình An "nhìn" thấy rõ ràng Mộc Minh Ái "yêu" hắn, có hảo cảm vô biên với hắn, hết lòng khăng khăng theo hắn.

5 giây thoáng qua, hiệu quả kỳ diệu của ngụm trà thứ ba kết thúc.

Giang Bình An lưu luyến cảm giác ngọt ngào khi dùng lục giác "nhìn" Mộc Minh Ái.

Xin nói rõ cái "ngọt ngào" này hoàn toàn không phải là hậu vị của ngụm trà mà chỉ là cảm giác khi nhìn thấy người... yêu mình.

Tin rằng nếu dùng lục giác "nhìn" kẻ thù chắc chắn chỉ cảm thấy đắng cay bùng nổ chứ không ngọt ngào chút nào.



Mộc Minh Ái hồi hộp, nàng nhón chân chờ Giang Bình An mở mắt, nếu hắn tức giận chửi bới thì nàng sẽ trốn ngay vào tiểu vũ trụ tị nạn...

Vài giây thưởng thức ngụm trà thứ ba trôi qua, mí mắt của Giang Bình An mở ra, cả người hắn như được gột rửa sạch sẽ bụi trần, trở nên sáng sủa thông thấu, hắn chưa kịp khen trà thì đã nhìn thấy tư thế chuẩn bị bỏ chạy của Mộc Minh Ái nên nín cười không được:

- Nàng định làm gì vậy? Bỏ chạy à? Bỏ chạy được không? Dù phải đuổi theo thiên sơn vạn thủy hay vượt qua trăm ngàn tiểu vũ trụ ta cũng phải bắt nàng cho bằng được...

- ???

- ... để nói một câu: Cảm ơn nàng đã ái ta!

- Òa... hu hu... hic hic hic...

Mộc Minh Ái căng thẳng tột bậc, cảm xúc thăng trầm qua câu nói của Giang Bình An, đến cuối cùng câu cảm ơn kia đã làm cảm xúc của nàng bộc phát không kiềm chế được, phải nhào vào ôm hắn và bật khóc, khóc tức tưởi có, khóc hạnh phúc có, khóc cho thỏa nỗi lòng cũng có.

Giang Bình An được tách trà gột rửa, giờ hắn thông thấu như một khối pha lê, tuy tâm vẫn nát vụn không thể yêu ai nữa nhưng vẫn giúp hắn bình thản tự nhiên đối xử tốt với những người quan tâm hắn, yêu hắn.

Hắn bình tĩnh ôm lại nàng, vuốt ve an ủi mỹ nhân.

Lạy trời, may mà ngũ giác đã quay trở lại, xúc giác từ tay hắn đã cảm nhận lại được, hắn thấy mình ôm mỹ nhân mà như ôm một đoàn bông gòn mềm mại ấm áp.

Giây phút này thời gian như ngừng trôi, không hiểu sao tác dụng trà đã hết mà lục giác của hắn vẫn còn, nó giúp hắn và người đẹp giao hòa cảm xúc, cả hai đều cảm nhận ngọt ngào vô biên, Mộc Minh Ái vùi gương mặt ướt đẫm nước mắt vào ngực của hắn và lẩm bẩm:

- Đây là cảm giác ái một người sao?

- Phải, ái luôn ngọt ngào như vậy!

- Sao trong tiểu thuyết nói nó cay đắng chua chát, lại có khi mặn mòi đầy xác thịt?

- Đó chỉ là phụ gia, ngọt ngào mới là vị chính. Vì tìm kiếm ngọt ngào mà người ta phải nếm trải tất cả vị khác để tìm ra nó. Có người may mắn vừa tìm đã gặp, có người xui xẻo tìm cả đời không gặp nên họ mới lầm tưởng ái là cay đắng chua chát mặn lè...

- Vậy ta là người may mắn sao?

- Phải, nàng là người vừa may mắn nhưng cũng vừa bất hạnh

- ???

- May mắn là ái lần đầu đã nếm được ngọt ngào. Còn bất hạnh là gặp phải một kẻ bị vỡ nát tâm như ta...

Một ngón tay ngọc lập tức che kín môi không cho Giang Bình An nói tiếp... không gian xung quanh chỉ còn lại tiếng gió thổi qua kẽ lá xào xạc cùng với tiếng hai trái tim đang đập...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.