11giờ rưỡi tối, Triệu Ngọc nằm trên giường mình, cả người hắn đều mệt rã rời.
Từ sáng đến tối, chạy đi chạy lại suốt cả ngày, khiến hắn cảm thấy hoàn toàn kiệt sức. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn chưa bao giờ biết rằng cảnh sát điều tra án lại cực khổ như thế.
Mỗi một manh mối, mỗi một nhân chứng, mỗi một thông tin đều phải điều tra tới điều tra lui, mổ xẻ một cách kĩ càng. Có lúc rõ ràng biết, có lẽ mình đang làm việc công cốc, nhưng lại không thể không cắn răng làm tiếp. Vì điểm mấu chốt để phá án thường sẽ nằm ở những chỗ khó mà phát hiện ra.
Chiều hôm nay, lúc đi ra từ Cục Cảnh sát, mục tiêu điều tra quan trọng nhất của Triệu Ngọc và Lý Bối Ni chính là cô gái đạt được hạng 10 trong cuộc thi piano năm đó. Tổng hợp các manh mối lại cho thấy, người này khả nghi nhất.
Tuy nhiên, lúc hai người tìm đến nhà cô ta thì lại càng bất ngờ hơn. Thì ra người ta hưởng ứng chính sách mới của nhà nước, đang mang thai thứ hai, đã được bảy tháng rồi, bụng to như trái bóng vậy!
Trong tình trạng đó, hai người chỉ đành quay qua hỏi thăm cô ta về tình hình cuộc thi piano năm đó một cách chi tiết. Nữ tuyển thủ này cũng không còn nhớ rõ lắm. Cô ta nói rằng lúc đó mình mới 18 tuổi, vẫn còn là một cô gái ngây thơ, chỉ biết tập trung vào việc đánh đàn piano của mình, ấn tượng về cuộc thi đã khá mờ nhạt rồi!
Cô ta chỉ nhớ là, cuộc thi năm đó được tổ chức rất hoành tráng, không chỉ có lãnh đạo cấp thành phố và cấp tỉnh đến tham dự, hình như còn mời được rất nhiều giám khảo chuyên nghiệp đến từ các trường đại học nghệ thuật danh giá.
Cũng chính vì trình độ của những vị giám khảo này rất cao, vì vậy điểm số của những thí sinh tham gia vòng chung kết thường chênh lệch khá nhiều, thông thường sẽ chênh lệch ba bốn trăm điểm, điều này khá là hiếm gặp trong các cuộc thi piano chuyên nghiệp.
Nghe đến đây, Triệu Ngọc lại nghĩ đến những lời nói của mẹ San San, năm xưa chị ta xém chút nữa đã được Học viện Âm nhạc Thủ đô tuyển vào. Nếu như thật sự được tuyển vào, cả cuộc đời chị ta sẽ đi theo một hướng khác hoàn toàn!
Từ đó, Triệu Ngọc lại nghĩ đến bản thân mình. Hắn thật sự đã sống hai đời người, hơn nữa lại trải qua hai cuộc đời khác nhau hoàn toàn. Nếu như lần trước đã phạm nhiều sai lầm như thế, vậy thì lần này, cho dù phải cố gắng bao nhiêu cũng phải tránh xảy ra những lỗi lầm đó, sống một cuộc sống thật đặc sắc chỉ thuộc về bản thân mình thôi!
Nữ tuyển thủ hạng 10 không phải nghi phạm, đám người Triệu Ngọc chỉ đành chuyển sang điều tra các manh mối khác. Nhờ sự giúp đỡ từ bạn bè ở tỉnh khác của Lý Bối Ni, họ đã chứng thực được rằng, thí sinh hạng 8 đã mười mấy năm rồi chưa quay về thành phố Tần Sơn, cũng không thể nào là hung thủ!
Như thế là vụ án lại rơi vào thế bí lần nữa, không thể tìm được nghi phạm nào khác trong danh sách đó nữa.
Trong vô vọng, hai người chỉ đành chia ra tìm những người tham dự cuộc thi piano năm đó để hỏi thăm. Tuy nhiên do đã thời gian lâu quá rồi cho nên rất khó để tìm được những người này, có người không còn ở thành phố này nữa, có người thì đã nghỉ hưu, thậm chí có người đã mất rồi.
Tìm hết cả một buổi chiều, ngoại trừ thu thập được một ít thông tin từ một vị cán bộ đã nghỉ hưu ở Cục Văn hoá – Giáo dục, ngoài ra không còn điều tra được gì nữa.
Vị cán bộ già nằm trong ban tổ chức cuộc thi piano năm đó nên còn có chút ấn tượng. Ông ấy nói rằng, quy mô cuộc thi năm đó rất hoành tráng. Không chỉ trong thành phố, mà các huyện ở khắp thành phố Tần Sơn đều có người tham gia cuộc thi.
Thí sinh đều là những học sinh lớp 12 khoảng mười tám, mười chín tuổi, họ thi vòng loại ở khu vực mình trước, sau khi chọn được 100 thí sinh rồi mới vào trong thành phố để thi vòng sơ kết. Sơ kết xong rồi đến bán kết, cuối cùng chỉ còn 10 thí sinh lọt vào vòng chung kết. Mức độ cạnh tranh có thể nói là rất khốc liệt!
Với lại xếp hạng ở vòng chung kết cũng rất quan trọng, ba người tốp đầu thông thường sẽ được các trường nghệ thuật danh giá trong nước tuyển nhận luôn, hạng bốn năm sáu sẽ được những trường đại học kiểu đào tạo ngành sư phạm trong tỉnh chọn trúng, còn những thí sinh dưới hạng sáu thì phải xem mình có may mắn hay không. Nếu may mắn thì vẫn có thể được nhận vào các trường đại học sư phạm của thành phố, nếu không đủ may mắn thì cũng không khác gì những thí sinh khác cả.
Chậc chậc...
Sau khi biết được những thông tin này, Triệu Ngọc cũng cảm thấy có hơi khó ra tay tiếp rồi! Có lẽ, hướng điều tra của hắn hiện giờ không hề sai, nhưng cái tên hung thủ thần bí kia lại không hề nằm trong tốp 10, mà là không lọt được vào tốp 10.
Chính vì người đó không lọt vào tốp 10 nên mới ghi hận trong lòng, chặt tay để trả thù! Nếu như thật sự muốn điều tra theo hướng này, vậy thì chẳng phải sẽ cần lọc hết thông tin của toàn bộ những thí sinh tham gia sao? Bây giờ ngay cả danh sách của toàn bộ thí sinh còn chưa có được thì phải tra như thế nào đây?
Hai người trao đổi một hồi, Lý Bối Ni cho rằng, hay là mình đổi một hướng khác, tập trung vào mục tiêu tiếp theo của tên hung thủ. Ngày mai, hai người họ sẽ lén theo dõi hiệu trưởng tên Lý Tân Hoa kia, nếu như hung thủ thật sự có ý định ra tay với cô ta thì nói không chừng sẽ thu thập được manh mối gì đó.
Triệu Ngọc gật đầu một cách bất đắc dĩ, trước mắt cũng chỉ có thể làm theo cách này thôi. Nhưng mà tâm trạng lúc đó của Triệu Ngọc thật sự rất tệ, hắn cảm thấy như 1800 đồng của mình đã bay mất rồi vậy.
Lý Bối Ni cũng khuyên hắn, nói là khi điều tra án thường sẽ xảy ra chuyện như thế, thông thường thì càng mệt sẽ càng không nghĩ ra được gì cả. Về nhà ngủ một giấc thật ngon, nói không chừng ngày mai đầu óc tỉnh táo rồi thì sẽ có thể nghĩ ra được ý tưởng gì đó.
Triệu Ngọc cũng rất đồng ý với điều này, thế nên mới chịu về nhà nghỉ ngơi. Tuy rằng vụ án tạm dừng tại đây, nhưng hệ thống kỳ ngộ của hắn vẫn đang tiếp tục làm việc. Lúc Triệu Ngọc đang tắm, trong đầu hắn đột nhiên vang lên tiếng thông báo của hệ thống: