“Không, không...” Lý Bối Ni bỗng lắc đầu: “Em đã điều tra về thông tin những người này! Cái người hạng 7 tên Thịnh Lỗi, mười năm trước đã qua đời do tai nạn giao thông! Không thể nào là người đó được!”
“Chưa chắc!” Lý Bối Ni lắc đầu lần nữa: “Người hạng 3 tên Thiệu Lộ Lộ, cả gia đình cô ta đã di cư đến Úc rồi! Chẳng lẽ tên hung thủ sẽ đi xa như vậy để chặt tay cô ta sao? Ngoài ra, quán quân cuộc thi piano năm đó tên Lư Đào, bây giờ đang làm trưởng phòng Đào tạo tại Học viện Âm nhạc Thủ đô, khoảng cách hơi xa. Theo em thấy, chỉ có người hạng 2 năm đó là có khả năng cao nhất sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của hung thủ.”
“Lý Tân Hoa?” Triệu Ngọc nhìn lướt qua danh sách: “Cái tên nghe ‘quê’ thế, cũng không biết là nam hay nữ nữa?”
“Nữ đấy!” Lý Bối Ni đáp: “Người này chính là hiệu trưởng trường nghệ thuật ‘I can fly’, bây giờ đang sống tại thành phố Tần Sơn. Nếu em là hung thủ, chắc chắn sẽ chọn cô ta!”
“Nếu đã như thế, nhiệm vụ của chúng ta khá là nặng nề đấy!” Triệu Ngọc than thở: “Vừa phải bắt hung thủ, vừa phải bảo vệ nạn nhân tiếp theo! Phải tranh thủ thời gian thôi!”
“Vâng!” Lý Bối Ni đã ăn xong rồi, uống một ngụm nước ép rồi nói: “Nhưng chúng ta phải về phòng làm việc cái đã! Em còn chưa tra được địa chỉ cụ thể của những người này. Vả lại em còn muốn điều tra về người phụ trách tổ chức cuộc thi năm đó, cả ban giám khảo và nhân viên v.v, để xem có khai thác được thông tin gì từ chỗ họ không?”
“Rất chi tiết! Anh thích!”
Triệu Ngọc vội ăn vài miếng rồi thanh toán, sau đó quay về phòng làm việc tổ A cùng với Lý Bối Ni.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Hai người vừa bước vào cửa thì liền thấy Lưu Trường Hổ đang khoanh tay đứng trước cái bảng trắng Triệu Ngọc dùng để phân tích vụ án, đang nhìn gì đó với vẻ thích thú.
Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, trong phòng không còn người nào khác cả.
“Chà, yêu nghề thế sao?” Lưu Trường Hổ sau khi nhìn thấy hai người Triệu Ngọc cũng không hoảng hốt mà còn vừa cười vừa hỏi: “Sao thế, ngay cả trưa cũng không nghỉ ngơi à?”
“Đội phó Lưu!”
Lý Bối Ni mở miệng chào hỏi một cách lễ phép. Còn Triệu Ngọc thì khoanh tay lại đi đến trước mặt Lưu Trường Hổ rồi quát lên: “Có rắm mau đánh, không có thì cút đi!”
“Ha ha ha...” Lão ta nói với vẻ hào hứng: “Cậu cũng không xem lại bản thân mình như thế nào. Bên tổ B người ta điều tra không kể ngày đêm, nhiều người cùng điều tra còn chưa ra được manh mối gì! Chỉ dựa vào một tên óc bã đậu như cậu mà còn muốn phá án trước người ta sao? Hừ, đúng là nằm mơ! Nếu biết điều thì mau chóng xin lỗi tôi đi, như vậy đến khi cậu nhận thua, tôi sẽ cho cậu đỡ mất mặt, chế giễu cậu ít chút. Nếu không thì, hừ! Tôi chắc chắn sẽ khiến cậu không thể ngóc đầu lên trước mặt mọi người trong đội!”
“Bối Ni à...” Triệu Ngọc còn chưa kịp lên tiếng phản bác, lão ta lại quay sang nói với Lý Bối Ni: “Nghe tôi khuyên này, tốt nhất đừng nên thân thiết với loại người này! Cô vốn là một đồng chí rất ưu tú, ở chung với loại du côn như thế lâu, coi chừng dạy hư cô đấy!”
“...” Lý Bối Ni cúi đầu xuống với vẻ khó chịu, không dám phản bác, cũng không dám hùa theo.
“Bối Ni!” Triệu Ngọc vỗ nhẹ vào vai Lý Bối Ni: “Rót cho anh một cốc cà phê được không? Cốc lớn nha!”
“Triệu Ngọc, đừng có mà giở trò đó ra!” Lưu Trường Hổ lập tức nghe ra được ẩn ý trong lời Triệu Ngọc, chẳng lẽ mày còn muốn ném cốc cà phê vào tao nữa sao? Lão ta chỉ vào mặt Triệu Ngọc và quát tháo lên: “Nói cho cậu biết, lần trước là do tôi muốn giữ mặt mũi cho cậu nên không làm cho ra ngô ra khoai mà thôi, nếu cậu dám động vào tôi lần nữa, xem tôi có dám kiện để cậu bị đuổi việc không?”
Những lời này của Lưu Trường Hổ đều là thật. Theo như quy định trong Hiến pháp mới nhất, tự ý tấn công hoặc gây thương tích cho nhân viên cảnh sát, nếu tình tiết nghiêm trọng có thể bị phạt tù có thời hạn dưới ba năm. Tuy rằng cùng là nhân viên cảnh sát, nhưng việc bãi miễn chức vụ là điều khó tránh khỏi.
Lần trước Triệu Ngọc đột ngột ra tay đánh người, chủ yếu là do tâm trạng kích động khi vừa mới xuyên không, vả lại bản thân hắn đâu có định làm cảnh sát gì đâu. Nhưng bây giờ thì khác rồi, đương nhiên hắn sẽ không manh động như thế nữa!
Tuy rằng không thể động tay chân, nhưng hắn là một tên lưu manh vô lại, tất nhiên có cách trả thù riêng. Lúc Lưu Trường Hổ đi ngang qua hắn, bước về phía cửa, Triệu Ngọc đột nhiên quay người lại, hét to một tiếng sau lưng lão ta!
“A!”
Tiếng hét này vang dội như sấm, doạ cho Lưu Trường Hổ sợ đến nỗi cả người lảo đảo một cái, đâm sầm vào một đống tài liệu to đùng, khiến chúng rơi hết xuống đất.
“Cậu... Cậu...”
Lão ta chỉ tay về phía Triệu Ngọc, ấp a ấp úng không nói nên lời.
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc bật cười ha hả, buồn cười tới nỗi gập cả người lại, trong lòng nghĩ thầm, tôi doạ ông một cái, chắc không phạm pháp chứ? Sao nào? Ông có thể làm gì tôi? Làm gì được tôi?
Bộ dạng muốn ăn đập của Triệu Ngọc khiến cho Lý Bối Ni cũng phải bật cười, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt dữ tợn như muốn giết người của Lưu Trường Hổ thì cô chỉ đành nhịn lại, trông rất khổ sở!