Triêu Phượng Lâu là khu trung tâm của toàn bộ khu du lịch, cũng là tòa kiến thúc cao nhất trong đó. Nếu như đứng tại tầng cao nhất thì lập tức có thể thấy rõ hơn nửa khu du lịch.
Nhóm người Triệu Ngọc chưa tới nơi đã thình lình thấy một luồng khói đặc cuồn cuộn dâng lên từ đằng xa, quả nhiên giống như là một trận cháy lớn.
Bảo vệ cầm bình chữa cháy bị dọa sợ, Triêu Phượng Lâu là công trình kiến trúc lịch sử quan trọng nhất, một khi cháy thì hậu quả khó mà lường được. Nhìn thấy khói đặc cuồn cuộn, anh ta không màng nguy hiểm, lập tức xông tới.
Khói đặc này...
Triệu Ngọc ngẩng đầu nhìn, càng ngày càng cảm thấy không ổn.
Nếu như khói đặc thật sự có liên quan tới đám phần từ phạm tội kia, vậy thì chứng tỏ rằng việc sơ tán du khách khẩn cấp đã bị bọn chúng phát giác, nên đã bắt đầu hành động rồi!
Rốt cuộc kẻ địch có bao nhiêu người, họ vẫn chưa rõ ràng, đông đảo du khách vẫn chưa được sơ tán hoàn toàn, nếu như bọn chúng thật sự tùy ý phóng hỏa giết người, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Có điều, tình huống đang khẩn cấp, Triệu Ngọc không kịp nghĩ quá nhiều, cũng xông vào theo nhân viên bảo vệ.
Ai ngờ, đến khi bọn họ xông lên cầu thang, chạy đến trước mặt Triêu Phượng Lâu thì mới nhìn thấy nơi bốc khói không phải là ở lầu các phía trên mà là ở thùng rác lầu dưới!
Khói đặc bốc lên từ thùng rác, mùi rất gay mũi.
Ai cũng biết, một cái thùng rác bình thường căn bản không thể nào có nhiều khói đặc như vậy được, trừ phi...
“Tình huống này là như thế nào?” Mặc dù bảo vệ thấy vô cùng kỳ quái, nhưng anh ta vẫn lập tức kéo chốt bình cứu hỏa, chĩa vòi phun về phía thùng rác.
Bột bình cứu hỏa được phun vào thùng rác, khói đặc lập tức được giảm bớt không ít.
“Khụ khụ... Khụ khụ khụ...”
Ai ngờ, bên này đang dập khói thì một tiếng ho khan truyền ra từ luống hoa bên cạnh.
Khoảng cách của Miêu Anh gần đó nhất, lập tức tiến lên xem xét, thấy bên trong luống hoa có một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ đang nằm ở đó!
“Hả? Tiểu Lưu, cậu sao vậy?” Bên này có người nhận ra, vội vàng tiến lên hỏi thăm: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Tôi... Tôi bị người ta đánh bất tỉnh!” Nhân viên bảo vệ che đầu, đau đớn nói: “Sau đó... Cái gì cũng không biết!”
Nghe thấy lời ấy, Miêu Anh lập tức kéo chốt súng rồi đứng lên, chĩa bốn phía...
Không hề nghi ngờ, vừa tung hỏa mù, vừa tấn công bảo vệ, nhất định là do đám khủng bố thần bí kia gây ra.
Xem ra, Seraph thần bí rõ ràng đang ở trong Cố Cung, bọn chúng cũng đã giải mã bí mật và tìm tới đây rồi!
Chỉ là có điều, bọn họ hơi không hiểu, bọn chúng thả bom khói dưới Triêu Phượng Lâu là có ý gì? Là gửi đi tín hiệu, hay là... gọi cứu binh?
Đừng đùa, bọn chúng đều là phần tử khủng bố, gọi cứu binh gì chứ?
Triêu Phượng Lâu cao hơn bốn mét, từ nơi này nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy một vài khu vực phía xa.
“Hả? Mau nhìn kìa!” Ai ngờ, Miêu Anh chưa nhìn được một vòng thì lập tức phát hiện ra khói mù mịt giống hệt đang bốc lên ở phía Tây của khu du lịch!
“Mẹ nó!” Triệu Ngọc nhíu mày: “Đám người này rốt cuộc muốn làm gì vậy? Chơi trò phóng hỏa ở trong Cố Cung sao?”
“Nhanh...” Miêu Anh lập tức ra hiệu cho Triệu Ngọc, ý bảo còn không mau chóng đi à?
“Từ từ đã!” Nhưng mà Triệu Ngọc chợt ngăn cản Miêu Anh, vừa nghiêm túc nhắc nhở: “Miêu Miêu à... Không đúng! Anh thấy, bom khói là dùng để yểm trợ, anh nghi ngờ bọn chúng cố ý muốn dẫn chúng ta qua đó! Chúng ta tốt nhất đừng bị mắc lừa!”
Nói xong, Triệu Ngọc bắt đầu nhấc chân, nhìn lại bốn phía, miệng lẩm bẩm: “Hoặc là... Chúng định giương đông kích tây!”
“Đây là địa bàn của chúng ta, tuyệt đối không được để bọn chúng làm xằng làm bậy!” Miêu Anh không phục, nói: “Phòng Đặc Cần sẽ tới ngay lập tức, bọn chúng dù chắp cánh cũng khó chạy thoát!”
“Như vậy đi!” Miêu Anh kéo cánh tay của Triệu Ngọc một cái: “Chúng ta chia ra hành động, em cùng Hứa Hải đi qua xem thế nào, anh cùng Lưu Chiêm Binh và Thôi Lệ Châu đi kiểm tra những nơi khả nghi khác!”
“Ừm... Thế nhưng mà...” Triệu Ngọc rõ ràng còn có dị nghị.
Nhưng Miêu Anh lại không đợi Triệu Ngọc đồng ý, lập tức cùng Hứa Hải chạy xuống đài cao, đi về phía vừa bốc lên khói mù.
“Vậy...” Lưu Chiêm Binh hỏi: “Tổ trưởng Triệu, chúng ta nên đi hướng nào?”
“Anh đừng đi chỗ nào cả, ở ngay chỗ này trông chừng đi, bảo vệ Thôi Lệ Châu thật tốt!” Triệu Ngọc nói: “Còn tôi... ừm...”
Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa dứt lời, máy thăm dò trong đầu bỗng nhiên bắt được một thứ bất thường.
Hả!?
Súng!
Súng ngắn?
Triệu Ngọc kinh hãi, vội vàng xem xét trong đầu, thấy ở phía Đông Bắc của Triêu Phượng Lâu truyền đến tín hiệu của một khẩu súng ngắn, nó đang chuyển động ở phía sau của Triêu Phượng Lâu, từ phía Đông hướng về phía Tây...
Mẹ nó!
Triệu Ngọc vô cùng rõ ràng, lúc này phòng Đặc Cần vẫn chưa có khả năng đuổi kịp, giờ lại xuất hiện một khẩu súng ngắn đang di chuyển như vậy, chắc chắn chính là kẻ địch rồi!
Cho nên chỉ cần bắt được người này, tất nhiên là có thể biết được rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì rồi?
Cảm nhận được tín hiệu trên màn hình, Triệu Ngọc lập tức chuyển hướng sang góc Đông Bắc, nhưng mà nơi đó vẫn bao phủ trong một luồng sương khói, không nhìn thấy gì cả.
Điều càng không tốt chính là khẩu súng ngắn chỉ xuất hiện vẻn vẹn mấy giây, liền bất ngờ biến mất trên màn hình, hẳn là đã vượt ra khỏi phạm vi kiểm soát của máy thăm dò.
Không được rồi, không được rồi!
Trong lòng Triệu Ngọc rối loạn, thông qua lần cường hóa trước, phạm vi của máy thăm dò đã đạt đến đường kính bảy mươi mét, nếu tín hiệu đã vượt qua phạm vi kiểm soát, vậy thì chứng tỏ người kia chí ít cách mình hơn bảy mươi mét!
Hơn nữa, nhìn tốc độ di động của tín hiệu kia, chứng tỏ người mang súng đi lại rất nhanh, nếu thật sự không nhanh chóng đuổi theo thì chỉ sợ sẽ không thể nào đuổi kịp.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vàng ra lệnh cho Lưu Chiêm Binh và Thôi Lệ Châu: “Hai người ở đây trông coi, đừng đi đâu cả, lập tức liên hệ với phòng Đặc Cần, chờ đợi sự trợ giúp của bọn họ, hiểu không?”
“Hiểu!” Lưu Chiêm Binh gật đầu.
“Thế nhưng mà... Sếp à, anh định đi đâu vậy? Không bằng chúng ta cùng đi!” Thôi Lệ Châu vô cùng lo lắng, vừa lo lắng cho sự an toàn của mình, lại vừa sợ Triệu Ngọc gặp phải nguy hiểm.
“Tiểu Thôi, nghe lời tôi đi!” Thời khắc mấu chốt, Triệu Ngọc không biết phải giải thích như thế nào, thấy Thôi Lệ Châu tràn đầy lo lắng, đáy lòng của hắn trào lên một dòng nước ấm.
Mặc dù Triệu Ngọc biết mục tiêu của kẻ địch không còn là Thôi Lệ Châu, nhưng vì đề phòng lỡ như, hắn vẫn gắn quả cầu tránh nguy hiểm lên người Thôi Lệ Châu.
Sau khi gắn xong, Triệu Ngọc mới yên lòng hơn, sau đó một mình xông vào khói đặc, đuổi theo hướng mà súng ngắn đã biến mất.
Triệu Ngọc vốn cho rằng, dựa vào hiệu quả siêu cường của máy thăm dò, hắn có thể nhanh chóng đuổi theo tín hiệu của súng ngắn, nhưng khi hắn chạy xuống bậc thang, xông ra bên ngoài, thì hắn chợt cảm thấy không ổn.
Hắn thấy khắp nơi đều là tường viện, khắp nơi đều là cửa ra vào, ngăn cản tầm mắt của mình nhìn ra bốn phía, Triệu Ngọc căn bản không có cách nào phán đoán rốt cuộc kẻ địch đã đi về phía nào?
Làm sao bây giờ?
Nếu như đuổi nhầm phương hướng, vậy thì coi như hoàn toàn thất bại!
Dưới tình thế cấp bách, Triệu Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua Triêu Phượng Lâu cao ngất, trong lòng thầm nói, nếu như có thể bay lên không trung thì tất nhiên có thể nhìn được xa hơn!
Thế nhưng mà... Ở đây nhiều người như vậy, không thể dùng máy bay tàng hình được! Thêm một cái áo tàng hình cũng không phải là không thể, nhưng làm vậy chẳng phải đã quá phung phí của trời rồi hay sao? Những đạo cụ trâu bò này, thế nào cũng phải để dành đến thời khắc quan trọng nhất mới được.
Ừm?
Có rồi...
Chỉ một thoáng, Triệu Ngọc liền nghĩ tới một đạo cụ khác, sau khi kết thúc quẻ “Khôn Đoái” lần trước, hắn đã nhận được một đạo cụ có tên là flycam tàng hình!
Flycam tàng hình, ý nghĩa cũng như tên, sau khi sử dụng, hệ thống sẽ phóng ra một flycam hoàn toàn tàng hình lên không trung, như vậy chẳng phải là có thể thấy rõ ràng rồi hay sao?
Dưới tình huống như thế này, thật sự không có gì thích hợp bằng, không phải sao?