“Quá biến thái rồi!” Trên đường đến Cố Cung thời Thanh, Hứa Hải vừa lái xe vừa không chịu được lải nhải: Không ngờ lại dùng một ma nữ làm manh mối, loại chuyện này cũng chỉ có Nhật Bản mới có thể làm ra được nhỉ?”
“Tổ trưởng Triệu.” Lưu Chiêm Binh vừa sửa sang lại súng ngắn, vừa nói: “Lần này, hẳn là không trật nhỉ? Tất cả nhân vật và quần áo đều chỉ tới Cố Cung thời Thanh thì chứng tỏ số kho báu động trời kia nhất định là ở chỗ này?”
À...
Triệu Ngọc không biết phải trả lời như thế nào, mặc dù manh mối càng ngày càng được chứng thực, nhưng hắn vẫn cảm thấy ở đâu đó hơi bất thường?
“Cố Cung thời Thanh chính là cung điện mà triều Thanh đã ở trước đây...” Hứa Hải nói: “Vào thời kỳ Sa Hoàng và Nhật Bản xâm chiếm, nơi này bị mất rất nhiều văn vật quý giá!”
“Nhưng ai có thể ngờ được... Nhật Bản lại đem giấu kho báu hoàng kim ở chỗ này chứ? Thật sự là xuất kỳ bất ý*, vô cùng giảo hoạt!”
* Xuất kỳ bất ý: Đánh bất ngờ, hành động khi người ta không đề phòng.
“Nếu như thật sự tìm ra được...” Lưu Chiêm Binh tràn ngập chờ mong, nói: “Chúng ta thật sự sẽ nổi tiếng đấy! Tất cả đều nhờ phúc lớn của tổ trưởng Triệu...”
“Mẹ nó!” Thôi Lệ Châu khoanh tay lại, tức giận nói: “Nếu như không thể tìm thấy thì sao? Chưa gì đã nghĩ đến chuyện tốt rồi! Đâu phải mấy anh chưa từng giao thủ với nhóm người đó!”
“Đúng! Khoảng cách của chúng ta đối với Cố Cung là gần nhất!” Miêu Anh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói: “Khẳng định sẽ đến trước cả phòng Đặc Cần, cho nên tất cả mọi người cần phải cẩn thận một chút, kẻ địch lúc nào cũng có thể xuất hiện!”
“Nếu đã như vậy...” Hứa Hải lo lắng nói: “Nơi đó có rất nhiều du khách, chúng ta có cần sơ tán họ không?”
“Đương nhiên không được!” Lưu Chiêm Binh lắc đầu: “Tất cả đều chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, tùy tiện sơ tán người như vậy, chẳng phải sẽ gây nên khủng hoảng sao? Hơn nữa, một khi sơ tán người, cũng sẽ đánh rắn động cỏ!”
Ai ngờ, sau khi nghe được lời đàm luận của hai người, Triệu Ngọc không khỏi nhớ đến một chuyện quan trọng.
Không được rồi!
Hắn chợt nhớ tới quẻ văn của mình, dù đằng sau là cái gì, quẻ “Khôn” đại diện cho chuyện lớn vẫn tồn tại!
Đã biết rõ sẽ xảy ra chuyện lớn, nên mình không thể nào quá ích kỷ!
Trước đó, Triệu Ngọc vẫn muốn lợi dụng cơ hội này để bắt người thần bí đeo mặt nạ kia, thế nhưng mà, giờ phút này liên tưởng tới quẻ văn của mình, hắn lại không thể không từ bỏ kế hoạch lúc trước.
“Phó đội trưởng Miêu!” Triệu Ngọc bỗng nhiên trịnh trọng nói với Miêu Anh: “Chúng ta cần thay đổi sách lược một chút, nhất định phải sơ tán người!”
“Hả!?” Miêu Anh nhíu mày,
“Vì sao vậy? Một khi sơ tán người, chúng ta lập tức không có cơ hội bắt được Seraph!”
“Không được à...” Triệu Ngọc lắc đầu: “Em thử tưởng tượng xem, dù cho kho báu thật sự chôn ở bên trong Cố Cung thời Thanh, một lượng kho báu lớn như vậy, bọn chúng có khả năng chở đi sao?”
“Cái này...”
Một câu của Triệu Ngọc lập tức khiến tất cả mọi người đều im lặng.
“Cho nên, giống như căn cứ bí mật vậy!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Mục đích của bọn chúng không phải là thu hoạch, mà là hủy diệt! Chúng ta đâu thể mạo hiểm tính mạng của nhiều người dân vô tội như vậy được?”
“Việc này... Như vậy thì...” Miêu Anh cảm thấy khó xử.
“Nếu không bắt được tội phạm, chí ít chúng ta còn có cơ hội!” Triệu Ngọc nói: “Nhưng chỉ một vài sơ suất thôi, chúng ta không thể gánh nổi trách nhiệm!”
“Đến lúc đó, giả sử bọn chúng tiện tay bắt được mấy con tin thì chúng ta sẽ vô cùng bị động!”
“Ừm...” Miêu Anh cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Triệu Ngọc vội vàng lấy điện thoại di động liên lạc với Lê Tịnh. Ai ngờ, Lê Tịnh cũng có cùng suy nghĩ với Triệu Ngọc, cô ta cũng cho rằng không thể mạo hiểm tính mạng của người dân vô tội được, thà rằng bị hiểu lầm, bị người lên án, cũng nhất định phải sơ tán người dân.
Chỉ là có điều, mặc dù bọn họ đã quyết định sơ tán người, nhưng lúc này chính là mùa du lịch phát triển, du khách bên trong Cố Cung thời Thanh rất đông, diện tích lại rộng lớn, không phải chỉ một lát là có thể sơ tán sạch sẽ.
Đến khi nhóm người Triệu Ngọc chạy tới cửa, chỉ thấy chỗ bán vé đã ngừng bán, cũng không gặp được bao nhiêu người ở lối ra.
Bởi vì lần này là công việc ngoại cần nên Triệu Ngọc chỉ dẫn theo Miêu Anh, Thôi Lệ Châu, Hứa Hải cùng Lưu Chiêm Binh tới, mặc dù Thôi Lệ Châu không phải nhân viên có thể đánh nhau, nhưng cô ta lại có tác dụng quan trọng trong việc phá giải kho báu, tất nhiên không thể để lại đơn vị.
Phòng Đặc Cần đã sớm liên hệ với quản lý di tích, khi nhóm người Triệu Ngọc cầm giấy chứng nhận chạy đến thì đã có nhân viên chuyên môn chờ, để cho bọn họ tiến vào.
Thẳng đến lúc này, Triệu Ngọc mới nhìn thấy lần lượt có du khách bị sơ tán ra sân, trong đó, có người hết sức phối hợp, có người thì vô cùng tức giận, còn tranh cãi với quản lý, yêu cầu trả vé,...
Triệu Ngọc thì nắm chặt súng ngắn, nghiêm túc quan sát từng du khách, lưu ý từng cử động của bọn họ.
Lúc này, hướng dẫn viên du lịch cấp chuyên gia được khu di tích cử tới đã đến, Miêu Anh vội vàng tiến lên hỏi thăm về chuyện cô gái áo đỏ và giếng nước.
“Giếng nước?” Hướng dẫn viên du lịch đầu tiên là sững sờ, rồi nói: “Bên trong Cố Cung có giếng đình Bát Bảo Lưu Ly, nhưng mà, bởi vì vấn đề an toàn, miệng giếng đã được phong bế lại rồi!”
“Còn về cô gái áo đỏ mà cô nói...” Hướng dẫn viên du lịch lắc đầu phủ nhận: “Tôi chưa từng nghe nói đến! Tôi gần như đã đọc tất cả tư liệu lịch sử thời kỳ Nhật Bản xâm chiếm, nhưng ở nơi này lại chưa từng có câu chuyện liên quan đến phụ nữ!”
“Không có phụ nữ, vậy ma nữ thì sao?” Thôi Lệ Châu vội vàng hỏi: “Trong lời đồn của người Nhật Bản, thường xuyên có một một cô gái Nga mặc áo đỏ xuất hiện trên giếng nước, có chuyện này không?”
“Cái này... Cái này à...” Hướng dẫn viên du lịch cảm thấy khó hiểu: “Mấy người... Thật sự là chuyên viên đặc biệt sao? Làm sao... Làm sao có thể tin tưởng những lời nói vô căn cứ như vậy chứ?”
“Được rồi, tôi thấy không nên lãng phí thời gian với anh ta làm gì!” Thôi Lệ Châu lắc đầu, nói với Triệu Ngọc: “Chúng ta nên lập tức vào xem thế nào đi!”
“Tôi hỏi anh!” Triệu Ngọc lại hỏi hướng dẫn viên: “Bên trong Cố Cung thời Thanh này có bao nhiêu cái giếng?”
“Ừm... Chắc là có hơn hai mươi?” Hướng dẫn viên du lịch đáp lại, không xác định: “Nhưng mà tất cả miệng giếng đều đã bị chặn lại!”
“Vậy được rồi...” Triệu Ngọc đưa tay ra hiệu: “Anh lập tức dẫn chúng tôi đi một vòng! Lập tức, ngay lập tức!”
“À... Được được...” Lúc này, hướng dẫn viên du lịch thấy đám người Triệu Ngọc giống như lâm đại dịch, không khỏi cảm thấy khẩn trương, không dám nhiều lời nữa, vội vàng dẫn đoàn người đi vào trong Cố Cung.
Triệu Ngọc nhỏ giọng nhắc nhở Thôi Lệ Châu: “Chúng ta phải chú ý đến giếng nước, còn có công trình kiến trúc có vân văn nữa, có khả năng kho báu ở một chỗ như vậy!”
“Ừm!” Thôi Lệ Châu dùng sức gật đầu.
Ai ngờ, khi mọi người ở đây đang muốn tiến đến giếng nước thứ nhất xem xét thì bỗng nhiên có hai bảo vệ từ cửa chính chạy tới!
Hai người bảo vệ đều hoảng loạn, một người trong đó còn mang theo một bình cứu hỏa.
“Ồ?” Đám người Triệu Ngọc nhất thời cảm thấy không ổn, vội vàng kéo bọn họ lại hỏi: “Thế nào? Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chúng tôi vừa nhận được cảnh báo, bên Triêu Phượng Lâu bốc khói rồi!” Bảo vệ sợ hãi nói: “Sợ là sẽ bắt lửa đó!”
Hỏng bét rồi!
Nghe thấy lời ấy, đoàn người Triệu Ngọc đều ngây ngẩn.
Sau khi nhìn nhau một cái, Miêu Anh vội vàng rút súng lục ra, ra lệnh với hướng dẫn viên du lịch: “Nhanh, lập tức thông báo với lãnh đạo của anh, lập tức sơ tán người! Nơi này gặp nguy hiểm rồi!”
Cùng lúc đó, nhóm người Triệu Ngọc cũng rút súng lục ra, cùng hai người bảo vệ xông vào bên trong Cố Cung...