Cuồng Thám

Chương 1135: Chương 1135CẢM GIÁC QUEN THUỘC





“Tổ trưởng Triệu...” Mã Kế Xuân khó xử, lên tiếng: “Chuyên gia giải mã của chúng ta đã từng đi điều tra thân phận người phụ nữ trên con búp bê, không điều tra được gì cả. Anh nhìn đi... Người phụ nữ này được vẽ trừu tượng như vậy, cho dù có hình ngoài đời thì cũng không so sánh được!”

“Không phải so sánh!” Triệu Ngọc nói: “Ngẫm lại mà xem, người Nhật Bản muốn vẽ một người phụ nữ Nga trên con búp bê, vậy thì người này chắc hẳn phải có liên quan gì đó với bọn họ?”

“Kho báu chôn ở Đông Bắc, vậy thì người phụ nữ này rất có thể có liên quan đến Đông Bắc?”

“Ôi chao!” Lý Bối Ni thình lình lên tiếng: “Em nhớ ra một chuyện, vào năm 1900, Nga Hoàng từng xâm lược Phụng Bình, lấy Cossack làm nơi đóng quân trong hai năm rưỡi.”

“Khi đó, dân Nhật Bản hoạt động ở vùng Đông Bắc vốn rất bình thường, sau đó còn bùng nổ chiến tranh Nga - Nhật! Mọi người nói xem, có phải là một người phụ nữ nào đó vào thời điểm ấy không?”

“Tôi... Tôi sẽ đi điều tra thêm ngay bây giờ...” Trương Cảnh Phong nghe thế thì lập tức bật máy tính lên kiểm tra.

“Tổ trưởng, suy đoán này...” Ngô Tú Mẫn đưa ra ý kiến phản đối: “Hình như có hơi không sát thực tế... Người Nhật Bản sẽ giao kho báu cho một người phụ nữ Nga sao? Thêm nữa, manh mối như vậy dường như hơi đơn giản...”

“Miễn là còn một tia hy vọng thì chúng ta vẫn nên thử xem sao!” Miêu Anh lên tiếng ủng hộ Triệu Ngọc, sau đó nói với Mã Kế Xuân: “Anh mau liên hệ với đội trưởng Lê đi, nhất định phải cho những chuyên gia người Nga kia tham gia, nếu thật sự từng tồn tại một người như thế thì bên phía Nga có lẽ sẽ biết nhiều hơn chúng ta!”

“Việc này...” Mã Kế Xuân khó xử.

“Việc này có gì phải do dự?” Miêu Anh giục: “Thời gian kéo càng dài, cơ hội càng ít! Nếu còn cứ để bụng chuyện ngoại giao của các anh thì chúng ta sẽ mất đi một cơ hội tuyệt vời!”

“Chuẩn!” Triệu Ngọc nói: “Những phần tử khủng bố đó có thuốc nổ, tôi lo là bọn chúng tìm kho báu không phải vì muốn có được kho báu, mà là nổ nát căn cứ bằng đống thuốc nổ đấy! Khi đó chúng ta sẽ không thu được gì cả đâu!”

“Dạ... vâng!” Trán Mã Kế Xuân ướt mồ hôi, vội vàng ra ngoài gọi điện thoại, xin ý kiến của Lê Tịnh.

Lúc này, Triệu Ngọc phóng to hình ảnh lên, quan sát con búp bê thật kĩ.

Lần này, cảm giác của hắn càng rõ, càng nhìn càng cảm thấy mặt mũi con búp bê được khắc hết sức cẩn thận, dường như không đơn thuần là một nhân vật phim hoạt hình, mà giống như có thể tách ra khỏi các nhân vật khác vậy.

Hơn nữa, người nó khoác lên một bộ hồng sa xinh đẹp mỹ lệ, giống hệt như một nàng dâu ngày lấy chồng.

Người phụ nữ này...

Đây thật sự là một nhân vật thực sự từng tồn tại?

Cô ấy và manh mối về kho báu có quan hệ như thế nào?

...

Thời gian tiếp theo, nhóm Triệu Ngọc đối diện với màn hình lớn, cẩn thận phân tích hình ảnh con búp bê, thử tìm xem có manh mối mới gì từ trong đó không.

Trương Cảnh Phong tra hết tất cả tài liệu, vẫn không tìm được nhân vật tương tự như mọi người phỏng đoán.

Để phòng lỡ như, Triệu Ngọc còn dùng đến một đạo cụ tìm kiếm cao cấp hơn, thế mà vẫn không tìm được đáp án phù hợp.

Đợi đến khi thực sự không tìm ra manh mối nào nữa, Triệu Ngọc mới lấy ra bản đồ khu vực Phụng Bình, nghiêm túc phân tích tất cả các khu Lâm Xá, Khương Thành, Ngọc Ninh, thậm chí cả thành phố Hoàng Kim xa hơn.

Hắn muốn tìm kiếm một nơi so với căn cứ bí mật còn thích hợp giấu kho báu hơn, nhưng mà tìm cả ngày vẫn không có thu hoạch gì.

Dù là nhìn từ góc độ nào thì căn cứ bí mật bị họ phát hiện ra vẫn là một nơi chôn kho báu tuyệt nhất. Nếu kho báu không được giấu ở đó thì còn có thể là chỗ nào?

Thêm nữa, Triệu Ngọc càng ngẫm nghĩ thì càng thấy chuyện giấu kho báu có gì đó không đúng, phía bên địch bỏ nhiều sức đến vậy, rất rõ ràng là kho báu tồn tại!

Nhưng mà mười chín chiếc rương vàng, cộng thêm các loại kỳ trân dị bảo mà quân Nhật vơ vét trong mấy chục năm, một lượng kho báu chấn động như vậy thật sự đã ngủ say ở đâu đó hơn tám mươi năm mà không ai hỏi đến sao?

Từ Bảo Điền Thái đầu tiên đến Đào Hương cuối cùng, người từng tiếp xúc với con búp bê nhiều đến vậy lại không xảy ra chuyện gì bất trắc sao?

Trong đó, có khi nào... còn có một khả năng nào khác không?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại lấy bản đồ cũ vào thời kỳ kháng chiến ra so sánh, sau đó bắt đầu viết thêm tư liệu và tình hình vụ án mà mình đang phân tích lên bảng trắng như thường lệ.

Chẳng rõ vì sao, khi nghĩ đến quẻ văn đặc biệt mà mình mở ra, hắn luôn cảm thấy chân tướng vụ án kho báu dường như đang bày ra trước mắt mình, cách mình gần lắm vậy.

“Khôn Chấn - Cấn”...

Quẻ “Cấn” xuất hiện phía sau, có lẽ là đến một trình độ nhất định mới xuất hiện song song với quẻ “Chấn”, tình tiết vụ án cũng quan trọng như vị trí nhưng lại không thể vượt qua vị trí...

Vậy thì... Một quẻ văn như vậy, rốt cuộc là đang chỉ điều gì?

Thời gian vẫn còn đang nhích từng chút một, tổ điều tra đặc biệt và phòng Đặc Cần đang dốc sức ứng phó nhưng vẫn không tìm được manh mối liên quan đến con búp bê.

Giữa trưa, Hứa Hải mua cơm cho mọi người, nhưng chẳng ai có tâm trạng nhai nuốt, mỗi người đều bận tối mắt.

Lúc này, trên màn hình lớn đang phát toàn là tài liệu mà chuyên gia giải mã tổng hợp được, bọn họ lấy ảnh chụp chia rồi cắt, xoay tròn, phóng to, ghép hình các kiểu, rất nhiều hình ảnh nhìn rất hỗn loại, không có trật tự.

“Tiểu Thôi...” Lúc này, Ngô Tú Mẫn để điện thoại xuống, nói với Thôi Lệ châu: “Chuyên gia tâm lý của phòng Đặc Cần đến, em chuẩn bị một chút!”

“Vâng.” Thôi Lệ Châu gật đầu đáp, một chút căng thẳng hình như toát lên trong mắt.

“Không sao đâu, lát nữa có chị đi với em!” Ngô Tú Mẫn nói.

“Sao thế?” Thấy sắc mặt Thôi Lệ Châu không ổn, Triệu Ngọc trêu chọc: “Chẳng phải trước đây cô từng bị thôi miên rồi à? Còn lo lắng gì nữa? Có phải có chuyện gì giấu giếm sợ bọn này biết không?”

“Không phải...” Thôi Lệ Châu liếc thoáng qua màn hình lớn, nói với giọng không chắc chắn: “Tôi luôn cảm thấy cứ là lạ chỗ nào...”

“Ồ? Thật hả?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Lạ chỗ nào?

“Tôi biết thì cần gì phải suy nghĩ cả ngày như vậy à?” Đôi chân mày Thôi Lệ Châu nhíu chặt, nói: “Sếp ơi, tôi có cảm giác... con búp bê này cứ bất thường thế nào ấy! Búp bê trên bức ảnh hình như không giống với con búp bê lúc đầu tôi chơi lắm...”

“Hả?” Triệu Ngọc sững sờ, mắng: “Đệch, chuyện quan trọng như vậy sao cô không nói sớm?”

“Mà quan trọng là, tôi không chắc chắn!” Thôi Lệ Châu nắm tóc: “Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, ấn tượng cũng dần không rõ ràng! Nhưng mà... Tôi có cảm giác, con búp bê mà tôi từng chơi trước đây hình như hơi cũ, màu cũng không được tươi như vậy, hơn nữa... trên đó còn có chỗ bị tróc sơn nữa... Hở?”

Nói xong, Thôi Lệ Châu giống như nhớ ra được gì, vội nhắm tịt mắt, cố gắng hồi tưởng lại: “Đúng rồi! Đúng là vậy... đường viền dưới mỗi con búp bê đều đã bị rạch ra. Mà cái vết đó có lẽ là mở bằng dao!”

“Hả?”

Triệu Ngọc vội phóng to bức ảnh, nhưng con búp bê trên tấm ảnh lại vô cùng hoàn hảo, không có chỗ nào bị tróc sơn cả.

“Vậy sao...” Miêu Anh nói: “Hình như cũng không khó giải thích nhỉ? Sau khi Đào Hương trộm con búp bê về thì trước tiên là chụp ảnh, sau đó là mày mò nghiên cứu. Thế nên chỗ tróc sơn đương nhiên là do Đào Hương rạch ra rồi, nhỉ?”

“... Cũng đúng!” Thôi Lệ Châu im lặng gật đầu: “Bị rạch ra, chắc cũng không có gì nhỉ? Nếu cha tôi tìm được manh mối, ông ấy đã đi tìm kho báu từ lâu rồi!”

“Ừ...” Mọi người đồng loạt thở dài một hơi, hóa ra là sợ chuyện không đâu.

“Được rồi, xong rồi chứ gì...” Ngô Tú Mẫn chỉ về phía cửa, ra hiệu với Thôi Lệ Châu: “Chúng ta phải đi rồi!”

Nào ngờ, Thôi Lệ Châu giống như không nghe thấy được, vẫn nhìn màn hình lớn mà ngẩn người.

“Tiểu Thôi...” Triệu Ngọc để ý thấy sự khác thường của Thôi Lệ Châu: “Sao thế? Có phải lại nhớ ra được gì không?”

“Không phải... Không phải nhớ ra...” Thôi Lệ Châu mắt cũng không nháy, chỉ lắc đầu nói: “Mà là tôi có cảm giác quen thuộc! Tôi cảm thấy...” Cô ta chỉ người phụ nữ trên con búp bê, nói: “Người phụ nữ này, hình như tôi đã gặp qua ở đâu đó rồi?”

“Hả? Không phải chứ?” Triệu Ngọc giật mình, vội hỏi: “Gặp ở đâu? Khi cô còn bé sao?”

“Không... Không phải trước kia đâu...” Thôi Lệ Châu cuối cũng dời mắt sang Triệu Ngọc, nói với giọng chắc nịch: “Hình như... mới vừa gặp! Mà sếp ơi... Là hai chúng ta cùng gặp luôn ấy!”

“What?” Triệu Ngọc khó hiểu: “Sao còn có tôi nữa? Sao... tôi không có ấn tượng gì hết?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.