Mười giờ sáng hôm sau, tại phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt, Cục Cảnh sát Phụng Bình.
Mã Kế Xuân vừa mới nhận lệnh về gấp báo tin, đẩy cửa đi vào thì thấy một cảnh tượng làm anh ta hết sức ngạc nhiên.
Chỉ thấy Triệu Ngọc không đứng trước bảng trắng để tập trung phân tích vụ án như thường lệ, mà hình như đang đấu võ với Miêu Anh.
Thấy Mã Kế Xuân đến, Miêu Anh bỗng lắc vai, nắm đấm xuyên qua đòn đỡ của Triệu Ngọc, trúng vào ngực hắn.
“Đúng rồi!” Ánh mắt Miêu Anh sáng lên, nói: “Triệu Ngọc, em nhận ra, võ thuật mà người đó dùng không phải là thuật đánh nhau bình thường mà là võ thuật thuyền thống của Trung Quốc ta!”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc phủi ngực, nói: “Lúc giao thủ với hắn, anh cũng cảm thấy là lạ! Động tác của hắn trông không phải là quá mạnh mẽ, nhưng mà đỡ đòn quá kém, khác với những đòn đám đặc công thường dùng!”
“Càng kinh hơn là... Có hơi mỉa mai một chút! Anh biết không? Quyền pháp mà gã đeo mặt nạ dùng vô cùng nổi tiếng!” Cô múa một chiêu võ, giới thiệu: “Đây là Mê Tung Quyền* mà năm đó Hoắc Nguyên Giáp sử dụng!”
* Mê Tung Quyền có nguồn gốc từ bài quyền Mê Tông La Hán của Thiếu Lâm Tung Sơn Hà Nam, mượn sự tích ăn trộm đào tường khoét vách không để lại dấu vết của nhân vật Yến Thanh trong Thủy Hử truyền lại. Mê (迷) có nghĩa là biến ảo (không để lại dấu vết), tông hay tung (蹤) có nghĩa là dấu vết, dấu chân, tạm dịch những bước chân kỳ ảo.
“Ồ, Mê Tung Quyền?” Triệu Ngọc nhếch mép, kinh ngạc tốt lên: “Cao cấp như vậy luôn à?”
“Mê Tung Quyền bao gồm tu cả trong lẫn ngoài, luyện tinh hóa khí, cách đánh nhẹ nhàng, động tác vô cùng linh hoạt, vì vậy được liệt vào hạng mục thi đấu võ thuật thông thường!” Miêu Anh nói: “Có điều... Thời nay có rất ít người có thể thuần thục Mê Tung Quyền đến vậy!”
Nghe Miêu Anh giảng giải, nhóm điều tra viên đang ở đó cũng thấy mới mẻ và bất ngờ.
“Có hơi mỉa mai thật!” Triệu Ngọc cười nói: “Lúc trước, Hoắc Nguyên Giáp đánh bại cao thủ Nhật Bản bằng Mê Tung Quyền, nhưng giờ thì cao thủ Nhật Bản lại học Mê Tung Quyền, đánh bại luôn ông đây, mẹ nó đúng là có học mới có dùng mà!”
“Võ thuật Trung Quốc bác đại tinh thâm, nếu học giỏi thì không hề chênh lệch với các kỹ xảo nghề nghiệp mà bọn đặc công sử dụng!” Miêu Anh nói: “Chẳng qua, đường tắt để học Mê Tung Quyền thì nhiều vô kể, nói là trải rộng toàn cầu cũng chẳng quá. Mà vài cao thủ chân chính bình thường rất khiêm tốn, không lần theo manh mối này được, có lần cũng chẳng kịp!”
“Chuẩn...” Triệu Ngọc gật đầu, sau đó vung vung nắm đấm: “Nhưng sau này có cơ hội, em dạy anh vài đường, chiêu này lợi hại quá chừng...”
“Ừm...” Lúc này, Mã Kế Xuân thấy Triệu Ngọc và Miêu Anh đã bàn luận xong xuôi thì vội nói: “Tổ trưởng Triệu, tôi mang tài liệu nghiệm toán thời điểm hiện tại của tổ phá mã tới, anh xem đi!”
“Nói về tình hình giải mã thì không quá lạc quan, trên bức ảnh không có manh mối rõ ràng!”
“Ài!” Nghe những lời này, Thôi Lệ Châu không khỏi cảm thấy nhụt chí: “Tôi nói rồi mà, cha tôi là vua trộm Đào Hương, nếu như con búp bê có manh mối gì thì chắc chắn ông ấy đã tìm ra rồi!”
Khi nói chuyện, Mã Kế Xuân giao tài liệu cho Lý Bối Ni, sau đó tiếp tục báo cáo: “Tổ trưởng Triệu, bom trong căn cứ đã được gỡ bỏ hoàn toàn, mọi người tin được không? Căn cứ bị cài tất cả tám khối thuốc nổ plastic C4!”
“Ôi chao!” Thôi Lệ Châu hoảng sợ: “Nhiều vậy sao?”
“Mọi người may mắn thật đó!” Mã Kế Xuân nói: “Ngoại trừ một khối được tổ trưởng Triệu tháo ra thì thiết bị dẫn nổ của những khối khác đều có vấn đề, nếu có một quả nổ thì khó nói lắm!”
“Đệch chứ!” Lúc ra vẻ, Triệu Ngọc nhanh chóng vọt lên trước: “May đến thế cơ à? Có khi nào do hang ẩm ướt nên bom cũng ẩm theo không? Ha ha... ha ha ha...”
Triệu Ngọc cười một tràng, không khí trong căn phòng càng gượng gạo hơn...
“Việc này... không phải do may mắn đâu!” Trương Cảnh Phong sờ mũi, nói: “Tỉ lệ xảy ra chuyện này còn nhỏ hơn cả việc trúng độc đắc ấy chứ?”
“Theo tôi thấy...” Ngô Tú Mẫn suy đoán: “Không phải bom mất hiệu lực mà là bên địch cố ý làm thế! Có lẽ bọn chúng còn mục đích gì đó khác nữa...”
“Vậy... kho báu thì sao?” Miêu Anh hỏi: “Có phát hiện ra gì mới không?”
“Đội lục soát đã kiểm tra kỹ càng một lượt.” Mã Kế Xuân đáp: “Trong đại sảnh không hề có kho báu gì! Nhưng mà bên trong có tất cả sáu thông đạo bí mật, có đường bị phá hủy, có đường bị nổ, cần phải tiếp tục tiến hành lục soát thêm!”
“Không phải ở đó đâu!” Lưu Chiếm Binh nói: “Nhóm người ấy tìm trong căn cứ lâu như vậy, nếu thật sự có kho báu thì chắc chắn bây giờ đã không như vậy rồi!”
“Đúng rồi...” Mã Kế Xuân lại nhớ ra một chuyện: “Chúng tôi đã điều tra nhà họ Điền, phát hiện ông của Điền Chinh là quan Nhật!”
“Tên ông ta là Bảo Điền Thái, là quan nội vụ, kiêm quan thư ký tư lệnh quân Quan Đông!” Mã Kế Xuân nói: “Căn cứ vào thân phận mà nói, ông ta có cơ hội tiếp xúc với bí mật cốt lõi nhất của quân Quan Đông!”
“Nhật Bản giấu manh mối trong con búp bê, sau đó giao cho Bảo Điền Thái bảo vệ... “ Thôi Lệ Châu suy đoán: “Bảo Điền Thái lại ở lại Trung Quốc, cho nên...”
“Dựa vào tư liệu chúng ta nắm giữ,” Mã Kế Xuân cắt ngang Thôi Lệ Châu: “Bảo Điền Thái sau khi bại trận vẫn luôn ở Trung Quốc, có lẽ ở lại làm gián điệp, chuẩn bị ‘Đông Sơn tái khởi’!”
“Song, không rõ vì nguyên nhân gì mà Bảo Điền Thái đã qua đời không lâu sau đó! Con búp bê thì để lại cho con mình, cũng chính là cha của Điền Chinh. “
“Đợi đến khi truyền đến tay Điền Chinh thì bí mật của con búp bê đã chẳng còn ai biết đến nữa rồi!”
“Tôi thấy...” Ngô Tú Mẫn đoán: “Một bí mật quan trọng như vậy, không có khả năng quân Nhật chỉ giao cho một người, chắc chắn bọn họ còn manh mối khác trong nước!”
“Nhưng do một vài sự kiện chính trị, xuất hiện rắc rối nên chính bọn họ cũng không tìm được!” Mã Kế Xuân nói: “Thế nên bên Nhật Bản chỉ còn một hy vọng là đi tìm đời sau của Bảo Điền Thái, tìm con búp bê!”
“Nói đi nói lại, hình như tất cả mọi gốc rễ đều từ con búp bê mà ra!” Triệu Ngọc chiếu tài liệu Mã Kế Xuân mang đến lên màn hình lớn: “Thế nên... Việc cấp bách của chúng ta bây giờ là phải giải được bí ẩn này trước!”
“Nhưng mà...” Trương Cảnh Phong lo âu, nói: “Nhiều chuyên gia giải mã như vậy còn bó tay, tin tình báo này có khi nào là sai không?”
“Mặc kệ có sai hay không,” Miêu Anh quyết đoán nói: “Con búp bê là cơ hội duy nhất của chúng ta bây giờ!”
“Thật ra...” Lúc này, Triệu Ngọc gõ gõ tài liệu trên màn hình, như có điều suy ngẫm, nói: “Tôi thì cảm thấy, nếu như bên trong con búp bê thật sự chứa bí mật thì có lẽ... chuyện không phức tạp như chúng ra tưởng tượng!”
“Hả?” Mọi người đều nhìn về phía ảnh chụp con búp bê trên màn hình.
“Nghĩ thử mà xem...” Triệu Ngọc nói: “Lúc trước, Nhật Bản bại trận nhanh như vậy, vừa phải giấu đi kho báu, vừa phải sắp xếp người, vừa phải để lại manh mối, sao bọn họ có thể giấu manh mối kĩ như vậy được?”
“Cho nên...” Triệu Ngọc dùng bút dạ quang trong tay chỉ vào con búp bê trên màn hình: “Tôi cho rằng, bản thân bí mật có lẽ nằm ngay trên thân búp bê!”
“Hả?” Mọi người không khỏi ngạc nhiên, càng nhìn chăm chú hơn.
“Mọi người nhìn đi...” Triệu Ngọc chỉ vào con búp bê: “Năm con búp bê giống nhau như đúc, chỉ rõ cùng một người! Lại nhìn cả người con búp bê này mặc toàn màu đỏ, dáng người khá trưởng thành, tôi cảm thấy, nó như sắp lấy chồng vậy!”
“Ý của anh là...” Miêu Anh không quá chắc, nói: “Nếu như chúng ta biết người phụ nữ được vẽ trên búp bê là ai thì bí mật này sẽ được... bật mí?”