Cuồng Thám

Chương 1086: Chương 1086CÓ NGƯỜI BIẾN KHÉO THÀNH VỤNG





“Con... Con đúng là điên rồi!” Giọng nói đầy kinh ngạc của cha vợ Miêu Khôn rõ ràng truyền ra từ trong di động của Triệu Ngọc: “Rốt cuộc, con đã nghĩ thế nào thế? Cha đã nhờ mối quan hệ của mình nói đỡ cho tổ của con rồi, tại sao con lại ấn dấu vân tay xuông hả... Rốt cuộc là tại sao thế? Không phải cha đã nói cho con rồi sao? Bảo con chờ cha mà! Tại sao con không đợi chứ?”

“Được rồi!” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Cha vợ à, tuy rằng con không đoán ra sự ảo diệu trong chuyện này, nhưng con có thể cảm giác được rằng bên trong chuyện này, cha cũng tuyệt đối không thể tác động được gì đâu!”

“Hả? Cái gì?” Miêu Khôn sửng sốt: “Con có ý gì? À... Hiểu rồi, nếu con đã hỏi thì cha đây sẽ nói cho con vậy, cha và Lê Tịnh quả thực có một mối quan hệ khó nói, cha hồi trẻ đã từng qua lại với mẹ của cô ấy, nhưng mà không thành! Cho nên...”

“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” Triệu Ngọc không kiên nhẫn mà đánh gãy ông: “Con không rõ, tại sao mọi người miệng đầy nói dối với con mà lại vẫn có thể tỏ ra mình rất tốt bụng như vậy? Chẳng lẽ... mọi người cho rằng chuyện con phá được vụ án thi thể nữ không đầu và vụ án ác ma đều nhờ hết vào vận may sao? Cha vợ à, con hiểu rõ ý tốt của cha, nhưng không ai có thể tự cho là thông minh trước mặt thần thám Triệu này đâu!”

“Ừm... Con... Thế này là...” Miêu Khôn bắt đầu nói quanh co, mà nguyên nhân nói quanh co rõ ràng bởi vì chột dạ.

“Mọi người đã nghĩ quá đơn giản về con rồi! Ha ha...” Triệu Ngọc lạnh lùng cười: “Tuy rằng con không biết rõ tình hình thực chất ra sao, nhưng ít nhất thì con vẫn biết hai điểm. Thứ nhất, phòng Đặc Cần là đơn vị giữ bí mật, tổ chức kỷ luật của một đơn vị giữ bí mật thì tuyệt đối phải mạnh mẽ hơn bất cứ đơn vị nào khác.”

“Thứ hai, con không biết rốt cuộc cấp bậc của cha cao bao nhiêu, nhưng con tin tưởng, một nữ đội trưởng tuổi còn trẻ như Lê Tịnh là tuyệt đối không thể cao hơn cha được! Cho dù có ân oán cá nhân với cha đi nữa, cô ta cũng không thể nào dám đắc tội cha trắng trợn như thế được!”

“Ừm... Hai... Hai điểm này có liên quan gì?” Miêu Khôn buồn bực.

“Thế nào? Cha vẫn muốn con tiếp tục nói sao?” Triệu Ngọc lạnh lùng nói tiếp: “Cha có biết rằng, cuộc điện thoại ban nãy mà cha gọi cho con lại vào đúng thời điểm huyền diệu đến thế nào không?”

“Con...”

“Cha vợ!” Triệu Ngọc trịnh trọng nói: “Chúng ta hãy nói rõ đi, Lê Tịnh trăm phương nghìn kế muốn đá con ra khỏi tổ điều tra đặc biệt như vậy, vốn không phải ý định của một mình cô ta! Còn sâu hơn thì con cũng không muốn đoán... Cha cảm thấy thủ trưởng của cô ta chính là ai?”

“Ừm... Không, không phải đâu!” Miêu Khôn nhanh chóng làm sáng tỏ: “Cái cô ngạo kiều kia vốn dĩ trời sinh đã có tính cách như thế rồi, cô ấy luôn nghi ngờ thể chế của phòng Đặc Cần, có cách nghĩ khác với cha, cho nên...”

“Được rồi, con không muốn nghiên cứu kĩ về chuyện này nữa!” Triệu Ngọc nói: “Con còn có nhiệm vụ quan trọng hơn phải làm! Con còn phải đi tìm kho báu nữa đấy!”

“Ừm... con rể ngoan à, nghe cha một câu được không? Chỉ một câu thôi!” Miêu Khôn bỗng nhiên năn nỉ nói: “Cha không biết con đã đọc tư liệu về kho báu hay chưa, nhưng chỉ cần con còn có một chút lý trí thì con sẽ hiểu được ngay rằng đây không đơn giản chỉ là đi tìm kiếm một đống kho báu, hoặc là điều tra một vụ án thôi đâu! Chỉ dựa vào thực lực của các con thì hoàn toàn không thể nắm trong tay đâu được!”

“Nghe cha, hãy từ bỏ đi! Không phải con muốn phá vụ án diệt môn ở núi Hoa Vân sao? Cha có thể giúp con xin quyền hạn, lập tức lập lại vụ án để điều tra được chưa?”

“Cha vợ!” Triệu Ngọc thản nhiên hỏi rõ: “Cha nói xem, tại sao phòng Đặc Cần lại cố tình cho bọn con lệnh quy định kỳ hạn là hai tháng chứ? Đúng hai tháng sau, vừa lúc là nghi thức đính hôn của con và Miêu Miêu! Cha nói xem, có phải chuyện này trùng hợp quá hay không?”

“Ừm... Con...” Miêu Khôn nghẹn lời, không biết nói gì để chống đỡ.

“Ha ha... Xem ra, có vài người vốn xuất phát từ lòng tốt, nhưng cuối cùng lại biến khéo thành vụng, tốt bụng nhưng lại làm chuyện xấu rồi!” Triệu Ngọc lạnh nhạt cười nói: “Chỉ là... Mặc kệ là ai đi nữa, bọn họ đúng là vẫn không hiểu Triệu Ngọc con rồi! Triệu Ngọc con vốn là một người quật cường bướng bỉnh như vậy đấy, thế nào, chỉ dùng một tập tư liệu về kho báu và một văn bản thỏa thuận giữ bí mật mà đã muốn hù dọa con sao?”

“Cha vợ à! Cha quá coi thường con rồi!” Vẻ ngạo mạn trời sinh hiện ra trên khuôn mặt Triệu Ngọc: “Mệnh của con là do con chứ không phải do ông trời! Có lúc, năng lực của người ta đều bị bức mới ra được! Vụ mua bán này, con sẽ nhận luôn! Không vì cái gì khác, chỉ vì muốn những kẻ coi nhẹ con, khinh thường con phải mở to mắt nhìn lại con một lần nữa!”

“Con biết, có thể con sẽ vì vụ án này mà phải đầu rơi máu chảy, thậm chí hoàn toàn biến dạng, nhưng mà...” Triệu Ngọc nhấn mạnh: “Con sẽ không hối hận đâu! Có một số việc, chỉ khi làm rồi mới biết được!”

Nói xong, Triệu Ngọc không đợi Miêu Khôn phản ứng gì đã trực tiếp cúp điện thoại.

“Ủa? Sếp à...” Thôi Lệ Châu nghe thấy cuộc trò chuyện của Triệu Ngọc, vội vàng xông lại đây hỏi: “Không thể nào? Anh hoài nghi tất cả chuyện này đều do cha vợ anh ở giữa gây khó dễ à? Sao có thể chứ? Chẳng lẽ ông ta vẫn còn ý kiến gì về chuyện anh cưới con gái ông ta sao?”

“Sai!” Triệu Ngọc xua tay nói: “Ngược lại thì đúng hơn, ông ấy chỉ là muốn tốt cho chúng ta mà thôi!”

“Hả? Tại sao?” Thôi Lệ Châu buồn bực.

“Lê Tịnh nhân cơ hội gạt bỏ tôi ra khỏi tổ, tôi sẽ không phải tham gia vào vụ án kho báu, đương nhiên là vì muốn tốt cho tôi!” Triệu Ngọc nói: “Dĩ nhiên còn vì con gái của ông ấy nữa. Chỗ Miêu Anh đã điều tra sắp xong hết rồi, ông ấy lo rằng sau khi Miêu Anh kết án sẽ đến gặp tôi để tiếp tục làm việc, cùng điều tra vụ án kho báu! Như vậy thì chẳng khác gì hai chúng tôi lại dấn thân vào nguy hiểm, làm một người cha bình thường, ông ấy đương nhiên không hy vọng nhìn thấy cảnh ấy!”

“Chẳng qua... ông ấy đã đoán trúng mở đầu nhưng lại không có đoán trúng kết cục!” Triệu Ngọc nói: “Ông ấy không ngờ rằng một đội lính đặc công chuyên nghiệp mà không thể giải quyết được tôi, ngược lại còn bị tôi đánh đến mức lăn lộn đầy đất! Thế là toàn bộ kế hoạch của ông ấy đều rối loạn!”

“À...” Thôi Lệ Châu gật đầu, sau đó lại nhíu mày: “Nhưng mà cái lệnh quy định kỳ hạn kia thì sao? Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả!”

“Về lệnh quy định kỳ hạn thì tôi cũng không nghĩ ra!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Có lẽ là bọn họ muốn hù dọa làm tôi sợ, khiến tôi phải biết khó mà lui! Có lẽ cha vợ hy vọng tôi vì Miêu Anh mà từ bỏ việc dấn thân vào nguy hiểm; cũng có lẽ là cho tôi một cơ hội để rèn luyện, tương lai sẽ dễ dàng có cớ để điều tôi đến phòng Đặc Cần! Đương nhiên là vẫn còn một khả năng lớn nhất nữa, thì phải là...” Triệu Ngọc dừng một chút, vỗ bộ ngực mà kiêu ngạo nói: “Bởi vì ở trên người tôi đã xảy ra rất nhiều kỳ tích, bọn họ muốn vụ án kho báu cũng được dính chút phúc khí của một phúc tinh như tôi?”

“Trời ạ...” Thôi Lệ Châu cạn lời rồi.



“Nhưng mà ít nhất thì có một điểm này, mọi người sẽ không cần phải lo lắng!” Triệu Ngọc nói: “Có cha vợ của tôi rồi, lệnh quy định kỳ hạn sẽ không làm gì được chúng ta đâu! Đương nhiên...” Triệu Ngọc xoay người nói với mọi người: “Chuyện này không hề tầm thường chút nào, nếu mọi người có ai muốn rời khỏi, tôi tuyệt đối sẽ không gây khó xử!”

“Tổ trưởng!” Vừa dứt lời, Lý Bối Ni bỗng nhiên cầm máy tính và nói với Triệu Ngọc: “Em đã tính toán rồi, tạm chưa nói đến số kho báu khác, chỉ nói đến mười chín rương hoàng kim còn lại kia, nếu chúng ta có thể tìm được thì dựa theo hệ số tiền thưởng thấp nhất trước mắt mà tính, mỗi người chúng ta sẽ nhận được ít nhất một trăm mười lăm triệu tiền thưởng đấy! Cho nên, anh nhanh chóng đưa thỏa thuận giữ bí mật cho em đi! Em cũng không muốn bỏ qua một cơ hội tốt để phát tài như vậy đâu!”

“Trời ạ? Thật sao?” Trương Cảnh Phong nghe vậy mà tròng mắt cũng đỏ, lập tức cướp lời Lý Bối Ni mà nhấc tay ra hiệu: “Coi như thêm tôi nữa đi!”

“Tôi cũng ký! Tôi cũng ký!” Lưu Chiêm Binh và Hứa Hải cũng xông lên tranh giành.

“Mọi người đừng cản trở chứ! Tôi ký trước!” Thôi Lệ Châu vội vàng đẩy mọi người ra, đoạt lấy di động của Triệu Ngọc: “Tôi vẫn muốn căn nhà lớn kia của tôi đấy...”

...

Cùng thời khắc đó, tại Wellington, New Zealand xa xôi.

Vừa mới buông điện thoại xuống, Miêu Khôn có vẻ co quắp, bất an.

“Quan trên, ngài không sao chứ?” Một thanh niên trẻ tuổi để kiểu đầu tóc húi cua đang lo lắng hỏi han: “Ngài đừng lo lắng, hai tháng sẽ nhanh chóng trôi qua thôi, đến lúc đó, anh ấy sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ngài thôi!”

“Diệu Tổ à!” Miêu Khôn rút ra một điếu thuốc xì gà, nói với người trẻ tuổi: “Cậu nói xem, tại sao đứa con gái của tôi lại nhìn trúng một kẻ điên như vậy chứ? Tôi thật sự không rõ, tại sao mà một đội lính đặc công đã tham gia huấn luyện chuyên nghiệp lại bị cậu ta đánh đến mức cha mẹ cũng không nhận ra chứ! Chuyện này... chuyện này cũng quá châm chọc đúng không?”

“Ừm...” Người trẻ tuổi nhíu mày nói: “Chuyện này hẳn là không đáng ngạc nhiên mà? Ngài đã quên rồi à, hồi ở quán lẩu gà lần trước... Ừm...”

Thấy Miêu Khôn trừng mắt, cậu thanh niên vội vàng nói sang chuyện khác: “Ngài yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tăng số người để toàn lực phối hợp và bảo vệ con rể của ngài! Ngài không phát hiện ra à? Tinh thần không chịu thua này của anh ấy giống ngài lắm đấy! Đây là chuyện tốt đúng không?”

“Ha ha... Cái cậu này...” Miêu Khôn hung hăng rít một hơi thuốc: “Cậu học được cách nịnh hót từ lúc nào thế! Nhưng mà điều cậu nói cũng đâu đúng, thằng nhóc kia còn gan dạ hơn tôi tưởng tượng rất nhiều! Bây giờ, tôi càng ngày càng chờ mong rốt cuộc cậu ta sẽ có biểu hiện như thế nào trong vụ án kho báu này đấy!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.