Vì lo lắng sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn khi mở USB ra, Triệu Ngọc đã sử dụng đạo cụ hệ thống trong đầu, khiến lệnh hacker lập tức chuẩn bị, một khi USB cũng có chứa đoạn mã tự hủy thì hắn có thể ngăn cản đúng lúc.
Nhưng sự lo lắng này lại không hề xảy ra. USB ngoài mật khẩu được mã hóa ra thì không có đoạn mã tự hủy nào. Thật ra, đối với điểm này, Triệu Ngọc đã sớm dự đoán được. Hắn biết là quan lớn của phòng Đặc Cần đã ra lệnh cho Lê Tịnh rồi, cho dù Lê Tịnh có chán ghét hắn đến mức nào đi nữa thì cũng không thể làm ra chuyện cãi lời mệnh lệnh được, cho nên sẽ không giở trò gì trên USB.
Vốn là Triệu Ngọc muốn dùng đạo cụ của mình để mở mật mã ra, nhưng mà Lý Bối Ni đâu phải người vô dụng, cô rất chuyên nghiệp, dễ dàng phá giải được phần mềm, mở khóa mật mã rất nhanh chóng.
Không ngờ tới, tư liệu trong USB có gần mười file GB to, bên trong ngoài đa số tài liệu ra thì còn có rất nhiều hình ảnh cùng với đoạn băng camera nữa.
Đoàn người Triệu Ngọc đơn giản xem qua một lượt, phát hiện tất cả số tư liệu này đều là về số kho báu động trời kia, trong đó còn có cả bản ghi chép cuộc điều tra về năm người bị hại kia nữa...
“Chậc chậc...” Trong lúc đọc sơ qua tư liệu, Thôi Lệ Châu là người đầu tiên lộ ra vẻ mặt lo lắng, phức tạp, sợ hãi mà nói với Triệu Ngọc: “Sếp à, chuyện này... hình như không thích hợp lắm thì phải! Tôi cảm thấy... hình như chúng ta đã nhảy vào hố lửa mất rồi...”
“Đúng đấy, đúng đấy!” Lý Bối Ni tràn đầy đồng cảm: “Tổ trưởng, thế này chẳng khác gì quốc gia chúng ta từ rất sớm đã biết bí mật về kho báu rồi, hơn nữa còn một mực cố gắng tìm kiếm nữa. Nhưng mà chuyện này hình như... đâu thuộc loại vụ án mà Tổng cục Hình sự chúng ta có thể nhúng tay vào nhỉ?’
“Ở trong USB này có KGB* nước Nga, có gián điệp Nhật Bản, thậm chí còn liên lụy tới một vài tổ chức quốc tế phi pháp khác nữa...” Lý Bối Ni nhíu mày: “Chuyện này liên lụy đến cơ mật của nhiều quốc gia và công việc ngoại giao, chuyện này...”
* KGB (chuyển tự của КГБ) là tên viết tắt trong tiếng Nga của Комите́т госуда́рственной безопа́сности (Komitet Gosudarstvennoy Bezopasnosti), nghĩa đen là “Ủy ban An ninh Quốc gia”, là cơ quan mật vụ ở trong cũng như ngoài nước.
“Xong rồi, xong rồi!” Trương Cảnh Phong cũng rất đồng tình: “Đã nói tò mò hại chết mèo mà! Lời này một chút không sai! Khi mình không biết thì đúng là rất hiếu kỳ, nhưng sau khi biết đáp án thì chỉ còn lại có hối hận thôi! Tiểu Triệu à... Tôi cảm thấy... hình như chúng ta đã bước lên con đường tìm kiếm kho báu mà không thể quay đầu lại rồi?”
“Này, Lão Trương! Nói cái gì thế! Nghe xui xẻo lắm!” Lý Bối Ni trách cứ.
Ài!
Giờ khắc này, tâm tình của Triệu Ngọc cũng ngũ vị tạp trần*, cực kỳ phức tạp, dĩ nhiên đã không còn vẻ hăng hái vừa rồi nữa.
* Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp đan xen vào nhau.
Căn cứ theo tư liệu thì từ khi dựng nước tới nay, quốc gia chưa bao giờ ngừng tìm kiếm kho báu phú khả địch quốc trong truyền thuyết này cả. Nhưng mà hơn tám mươi năm qua, dù là sử dụng bao nhiêu chuyên gia nhân tài, hay là khoa học kỹ thuật hàng đầu, nhưng vẫn không tài nào bắt giữ được bóng dáng của kho báu.
Nhưng mà, về những chuyện quay xung quanh số kho báu này, đội lính đặc công của phòng Đặc Cần lại triển khai nhiều lần đọ sức với những tên tội phạm quốc tế điên cuồng hoặc các phần tử không hợp pháp, thậm chí còn gây ra xung đột không nhỏ cùng với tranh chấp trong các cuộc ngoại giao.
Lúc này, Triệu Ngọc cuối cùng cũng hiểu được lời nói ban nãy của Lê Tịnh, tầm quan trọng của kho báu không nằm ở chỗ đơn thuần tìm được hoặc là tìm không thấy. So với “tìm kiếm” thì thứ quan trọng hơn thật ra là “khống chế”, cho nên chức trách chủ yếu của phòng Đặc Cần là dự phòng và xử lý các trận chiến ngầm chỉ vì tranh giành kho báu, tránh cho xuất hiện xung đột không cần thiết!
À...
Sau khi hiểu được đạo lý này, Triệu Ngọc đã có nhận thức càng thêm khắc sâu đối với cách hành xử của Lê Tịnh.
Nhiệm vụ của phòng Đặc Cần là “khống chế”, mà nhiệm vụ của Tổng cục Hình sự lại là “tra tìm chân tướng”, hai bên ngay từ căn bản đã xuất hiện mâu thuẫn rồi, cho nên Lê Tịnh mới luôn chỉ trích cách thực hiện của Tổng cục Hình sự, còn ngang ngược cản trở tổ điều tra đặc biệt của Triệu Ngọc nữa!
Nhưng mà có lẽ hắn có thể lý giải được cách hành xử của Lê Tịnh, nhưng mà đối với quyết định cuối cùng của phòng Đặc Cần, hắn lại không hiểu.
Sự thật xảy ra trước mắt, tìm kiếm kho báu là nhiệm vụ có cấp độ cực cao, đây căn bản không phải kiểu nhiệm vụ mà Tổng cục Hình sự có thể sờ tới!
Cho nên, bây giờ phòng Đặc Cần bỗng nhiên yêu cầu tổ điều tra đặc biệt của Triệu Ngọc toàn quyền phụ trách, lại còn ra cả kỳ hạn phải hoàn thành, làm vậy thật sự chẳng khác gì ép buộc cả, nói thẳng ra là đã trực tiếp đẩy mạnh bọn họ vào hố lửa!
Đậu xanh rau má...
Triệu Ngọc âm thầm cân nhắc, các lãnh đạo của phòng Đặc Cần sẽ không ngu ngốc như vậy chứ? Tuy rằng hắn và Lê Tịnh xảy ra mâu thuẫn, nhưng cũng đâu thể sử dụng cách trừng phạt không có lý trí này chứ? Tổ điều tra đặc biệt của Tổng cục Hình sự chỉ có sở trường là tra án, căn bản không có kinh nghiệm đi giải quyết mấy tên gián điệp hoặc lính đặc công linh tinh hay các cuộc chiến ngầm gây tranh cãi, một khi xử lý không tốt thì rất có thể sẽ làm hỏng chuyện ngay!
Chuyện này...
Không đúng!
Không đúng...
Bỗng nhiên, Triệu Ngọc dường như lĩnh ngộ được điều gì, vội vàng nhắm mắt lại, nghiêm túc nhớ lại tất cả những chuyện vừa trải qua ban nãy: vô gian đạo của Lê Tịnh, Tiêu Hàng cố tình gây sự, còn có lệnh quy định kỳ hạn mà hắn vừa nhận được... Tất cả tất cả, nhìn qua thì có vẻ cực kỳ không hợp tình lý, thậm chí còn rất ngây thơ!
Nhưng mà, khi tất cả những điều vô lý và ngây thơ đều xuất hiện thì hình như… một khả năng hợp lý lại dần dần thành hình!
Chẳng lẽ... chân tướng của mọi chuyện... chính là như thế này?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lấy ra điện thoại di động của mình, mở một cái app ẩn. Sau đó, bên trên màn hình rõ ràng xuất hiện một cái nút play như trong app âm nhạc vậy.
Triệu Ngọc ấn cái nút, còn kề sát điện thoại di động bên tai và lắng nghe.
Thì ra, ban nãy sở dĩ hắn cố tình sàm sỡ Lê Tịnh, ngoài lý do muốn trừng phạt cô ta một chút ra, còn lén lút bỏ một chiếc máy nghe trộm vào túi áo của cô ta.
Bởi vì hệ thống không thể bật được mấy đạo cụ như máy nghe trộm tàng hình hay thiết bị theo dõi, cho nên Triệu Ngọc vẫn luôn học các thao tác trên thực thể, cho nên trên người luôn mang theo một vài chiếc máy nghe trộm hoặc thiết bị theo dõi loại nhỏ.
Hắn đã sớm ngửi được mùi của âm mưu trên người Lê Tịnh, cho nên đã nhân cơ hội cài một cái vào túi cô ta.
Lúc này, sau khi máy nghe lén được bật lên, tiếng mắng chửi đầy tức giận của Lê Tịnh lập tức vang lên bên tai, đoạn này được ghi lại từ lúc sớm nhất, là lúc Lê Tịnh vừa rời khỏi văn phòng.
Nhưng người mà Lê Tịnh đang tức giận mắng lại không phải Triệu Ngọc, mà là Tiêu Hàng, mắng đến mức phải gọi là nghiến răng nghiến lợi, khàn cả giọng nói. Tiêu Hàng tuy rằng cực lực giải thích, nhưng cũng vô dụng...
Triệu Ngọc không muốn nghe đoạn khắc khẩu giữa đôi tình nhân này, lập tức tua nhanh đoạn băng đi, ai ngờ, sau khi tua thì máy nghe trộm lại đột nhiên không còn tiếng động nào cả...
Chậc chậc...
Triệu Ngọc lại nếm thử vài lần nữa, lúc này mới xác định rằng nhóm Lê Tịnh hẳn là đã phát hiện ra máy nghe trộm và xử lý từ lâu. Thế nên hành động nghe trộm của hai bên đều lấy kết cục là thất bại.
Nhưng mà, tuy rằng không thể nghe trộm nữa nhưng vẫn có tin tức hữu dụng, khiến suy đoán trong đầu Triệu Ngọc càng chắc chắn hơn, hắn cảm giác tất cả những chuyện này đều do ai đó cố ý sắp xếp! Thậm chí ngay cả người có cấp bậc rất cao như Lê Tịnh cũng không phải là chủ mưu phía sau màn!
Đúng lúc này, điện thoại di động của Triệu Ngọc vang hai tiếng tích tích, Tổng cục Hình sự đã gửi cho hắn bản mềm về thỏa thuận giữ bí mật, chỉ cần bọn họ ấn vân tay vào bản thỏa thuận bằng điện tử trên di động thì văn bản này sẽ lập tức có hiệu lực.
Nhưng bản hiệp nghị này khác với mọi khi, bên trên chẳng những xuất hiện dòng chữ “Phòng Đặc Cần”, hơn nữa, hậu quả vi phạm điều ước còn nghiêm trọng hơn nhiều so với mọi bản thỏa thuận giữ bí mật khác!
Tổng cục Hình sự thỏa thuận giữ bí mật, bình thường đều là truy xét trách nhiệm sau khi vi phạm điều ước, ví dụ như đuổi việc cách chức, hoặc là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật vân vân.
Nhưng mà Phòng Đặc Cần thỏa thuận giữ bí mật lại toàn liên quan đến mặt mũi quốc gia, ngay từ điều thứ nhất đã viết rõ rằng một khi tiết lộ cơ mật thì sẽ bị xử trí theo tội phản quốc!!
Tất cả mọi người đều biết, tội phản quốc có ý nghĩa gì?
Nhìn thấy loại điều khoản đáng sợ này, các thành viên trong tổ lập tức ngây người. Bọn họ đều là nhân viên bình thường từ cơ sở mà lên, đâu ai gặp qua loại hiệp nghị cao cấp thế này? Cảm giác dường như thỏa thuận giữ bí mật còn đáng sợ hơn cả khế ước bán mình nữa! Ai còn dám ký chứ?
Nhưng mà, điều khiến mọi người giật mình chính là sau khi đọc hết hiệp nghị, Triệu Ngọc không hề do dự chút nào, trực tiếp ấn vân tay xuống màn hình...