Cuồng Thám

Chương 1074: Chương 1074RA OAI PHỦ ĐẦU?





“Người bạn ở Nhật Bản của tôi đã trả lời!” Sau khi cúp điện thoại, Lê Tịnh nói với Triệu Ngọc đang thắc mắc: “Nguồn tin tức đáng tin của anh ta cho biết, kho báu thực sự tồn tại. Từ sau khi Nhật Bản thua trận, bọn họ thật sự đã đến Trung Quốc tìm kiếm!”

“Hả?” Triệu Ngọc sửng sốt: “Có ý gì? Người Nhật cũng đang tìm? Tại sao? Không phải kho báu là do bọn họ chôn sao? Bọn họ tìm cái gì?”

“Mặc dù không có chứng cứ xác thực...” Lê Tịnh lại nói: “Nhưng mà, dựa theo phân tích của một vài nhân viên chuyên nghiệp thì năm đó, sau khi đạo quân Quan Đông* của Nhật Bản chôn kho báu thì rất có thể đã xảy ra chuyện không hay nào đó! Mà bọn họ giữ bí mật nghiêm ngặt quá cho nên đã lạc mất manh mối của kho báu rồi!”

* Đạo quân Quan Đông là một trong các tổng quân của Lục quân Đế quốc Nhật Bản. Đây là lực lượng tinh nhuệ nhất của lục quân Nhật, được xây dựng từ lính tuyển chọn của các đơn vị lục quân. Đạo quân này toàn những binh sĩ ưu tú và cuồng tín nhất của chủ nghĩa quân phiệt Nhật.

“Chuyện không hay?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Không thể nào? Chuyện lớn như vậy mà còn có thể để lạc mất sao?”

“Không! Chuyện này rất có khả năng!” Lê Tịnh nghiêm mặt nói: “Khi ấy là thời kỳ chính trị Nhật Bản bị đánh úp trong mọi mặt, ngoài ra, đạo quân Quan Đông còn bị người Liên Xô điên cuồng oanh tạc, truy kích ngày đêm, cho nên khó mà tránh khỏi xảy ra chuyện không ngờ tới!”

“À, nói cách khác là người Nhật cũng không biết rốt cuộc kho báu được chôn ở chỗ nào?” Triệu Ngọc lắc đầu: “Thật là, chuyện này càng ngày càng thú vị rồi! Tổ trưởng Lê, bạn cô làm nghề gì thế? Sao lại có thể đào ra được loại tin tức này?”

“Hì hì...” Lê Tịnh cười tủm tỉm, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Bí mật!”

“Vậy thì... Người Nhật đã tìm được chưa?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Điều này thì không biết được!” Lê Tịnh trả lời: “Bản thân tôi cho rằng, hoặc là chưa tìm ra, hoặc là tìm được rồi nhưng không vận chuyển đi được, hoặc là không dám đi tìm?”

“Cũng có thể lắm...” Triệu Ngọc nói: “Vụ án mà chúng ta muốn tra có liên quan đến Nhật Bản mà!”

“Tổ trưởng Triệu!” Lê Tịnh nghiêm túc gật đầu: “Cho dù thế nào đi nữa thì chuyện này liên quan đến kho báu quốc gia, vì duy trì lợi ích quốc gia chúng ta, dù thế nào cũng mong ngài phải cố gắng điều tra phá được vụ án này, tra ra chân tướng rõ ràng! Giống như... Giống như vụ án thi thể nữ không đầu mà ngài đã phá trước đây, hoặc là vụ án ác ma ấy!”

“Hì hì... Nhất định nhất định rồi!” Triệu Ngọc xấu hổ gãi đầu. Hắn thích mềm không thích cứng, Lê Tịnh vừa khen như vậy, hắn liền thấy hơi lâng lâng.

“Tôi đã nhờ vả tất cả bạn bè của tôi rồi!” Lê Tịnh lại nói: “Bảo bọn họ thường xuyên nghe ngóng tin tức bên Nhật Bản, xem có liên quan đến mấy vị chuyên gia bị giết hại này hay không?”

Triệu Ngọc yên lặng gật đầu, trong lòng lại có thêm hiểu biết mới về nữ tổ trưởng xinh đẹp này. Đừng thấy cô ta ít nói, nhưng câu nào cũng đều là mấu chốt cả.

“Mẹ kiếp! Đây là chuyện gì thế hả?” Không ngờ, bên Triệu Ngọc vừa mới nói xong thì Trương Cảnh Phong bỗng dưng đứng phắt người dậy, lớn tiếng gọi Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, tổ trưởng! Tới đây xem mau lên, thật sự gặp phải quỷ sống rồi!”

“Sao vậy? Sao vậy?” Để chứng tỏ kinh nghiệm phong phú của bản thân, Triệu Ngọc tỏ ra vững chãi như núi Thái Sơn mà mắng Trương Cảnh Phong: “Chuyện gì mà ngạc nhiên đến vậy? Nhớ kĩ, bây giờ anh đã là nhân viên điều tra đặc biệt rồi đấy, phải học cách bình tĩnh... Bình tĩnh hiểu không? Rõ là... Rốt cuộc là thế nào?”

“Vâng... Ừm... Không phải...” Trên trán Trương Cảnh Phong đều là mồ hôi, mặt cũng trắng bệch, anh ta chỉ vào máy vi tinh, xong rồi chỉ chỉ ngoài cửa sổ, giống như phát điên vậy mà hô lên: “Tôi... Tôi đang lần theo hướng chạy trốn của chiếc xe thương vụ đó, nhưng đuổi tới, đuổi lui... Ừm... Cậu mau nhìn ra ngoài cửa sổ đi...”

“Cái gì?”

Lúc này, Triệu Ngọc mới ý thức được chuyện rất quan trọng, vội vội vàng vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào mà một chiếc xe thương vụ màu xám bạc đã đậu trong bãi đỗ ngoài cửa sổ rồi. Chiếc xe thương vụ này giống y hệt chiếc xe đã bắt cóc Thôi Lệ Châu!

Đậu xanh rau má!

Triệu Ngọc nhảy cẫng lên cao, vội rút súng lục ra, chạy thẳng tới cửa phòng làm việc!

Không ngờ, khi hắn vừa mới bước hai bước thì cửa phòng làm việc bỗng dưng đã bị người ta đẩy ra, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai màu xám tro từ bên ngoài sải bước tiến vào.

“Á! Đậu xanh rau má!” Lần này, người hoảng sợ hét lên không phải Triệu Ngọc mà là Thôi Lệ Châu ngồi ở cửa, cô ta chỉ vào người đàn ông trẻ tuổi kia mà la lên: “Chính là anh ta! Chính là anh ta đã bắt cóc tôi!”

Hứa Hải cách Thôi Lệ Châu gần nhất, vội rút súng ra che chở trước người cô ta.

Lộp cộp lộp cộp...

Sau khi người đàn ông trẻ tuổi tiến vào phòng làm việc, phía sau anh ta còn có mấy người đi theo nữa. Mấy người này mặc quần áo không giống nhau, nhưng mỗi người đều khí phách, tỏa ra hơi thở mạnh mẽ.

“Ha ha...” Người trẻ tuổi đi đầu cởi mũ ra, nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu Ngọc, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Phía dưới mũ là một khuôn mặt đường nét rõ ràng, vô cùng đẹp trai. Người đàn ông này không cao, nhưng hai mắt như có điện, lấp lánh có tinh thần, tràn đầy phong độ.

“Woa! Đẹp trai quá đi à…” Thôi Lệ Châu giống như si mê mà thở dài một hơi, nhỏ giọng nhắc mãi: “Tiếc là cái mũ lưỡi trai của anh hơi quê, người cũng hơi lùn một chút…”

Triệu Ngọc nghiêm túc phân biệt một hồi, người này đúng là giống y hệt nghi phạm mà nhân viên phác họa đã vẽ, nhưng Triệu Ngọc dám khẳng định, trước đây mình chưa từng gặp người này.

“Ha ha ha...” Người đàn ông vừa cười vừa đi tới gần Triệu Ngọc, chủ động giới thiệu: “Mọi người đừng hiểu lầm! Tổ trưởng Triệu, tôi là Tiêu Hàng của phòng Đặc Cần, mặc dù anh không biết tôi, nhưng thực sự là chúng ta đã từng gặp nhau mấy lần rồi!”

Thời điểm căng thẳng như vậy, các tổ viên của Triệu Ngọc đã lấy súng ra từ lâu rồi. Nhưng mà, sau khi nghe người này giới thiệu như vậy thì ai nấy đều ngớ người ra.

Triệu Ngọc cũng nắm chặt súng, nhưng không hề nhắm vào bất kỳ người nào cả. Mặc dù chuyện xảy ra đột ngột, nhưng hắn vẫn có thể rõ ràng nhận ra rằng những người đang đứng ở đối diện này đều là người bên trong thể chế. Nếu không thì bọn họ chẳng thể nào có thể ung dung tiến vào Cục Cảnh sát như vậy được.

“Há?” Triệu Ngọc khoanh hai tay lại, quan sát người gọi là Tiêu Hàng từ trên xuống dưới này, rồi hỏi: “Phòng Đặc Cần là cái thứ gì vậy?”

“Không phải chứ?” Tiêu Hàng khẽ mỉm cười: “Thần thám Triệu Ngọc tiếng tăm lừng lẫy mà lại chưa từng nghe nói tới phòng Đặc Cần sao?”

Phòng Đặc Cần?

Triệu Ngọc nhớ mang máng, lúc gặp cha vợ Miêu Khôn trong quán ăn nhỏ, ông ấy tự xưng là Bộ Mật vụ. Vậy thì... Bộ Đặc Cần đó và phòng Đặc Cần này là cùng một nơi sao?

“Xin lỗi...” Lúc này, Lê Tịnh bỗng dưng đi tới bên cạnh, xụ mặt nói với Tiêu Hàng: “Nơi này là khu vực quan trọng của Cục Cảnh sát, làm phiền anh trình giấy tờ chứng minh!”

“Ồ? Vị này là...” Tiêu Hàng nghiêm túc nhìn Lê Tịnh, sau đó ra hiệu về phía sau lưng, lập tức có người đưa giấy chứng nhận cho Lê Tịnh.

Lê Tịnh nhận lấy nhìn, sau đó mới nói nhỏ bên tai Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, giấy chứng nhận không phải đồ giả! Nói chung thì phòng Đặc Cần là một phòng ban hành động đặc biệt chịu sự quản lý của quốc gia, ừm...” Sau đó, cô ta lại hạ thấp giọng xuống: “Quyền hạn cao hơn chúng ta rất nhiều!”

“Fuck!”

Triệu Ngọc mắng ra tiếng, dựa vào tính tình nóng nảy trước đây của hắn thì cho dù đối phương là cấp bậc gì đi nữa, hắn vẫn nhào tới liều chết mắng chửi rồi!

Nhưng mà, Triệu Ngọc hôm nay không còn lỗ mãng như trước kia nữa. Hắn biết, bây giờ mình là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, cho nên phải luôn biết chừng mực, không thể mặc sức làm bậy được nữa. Vì vậy, hắn không lựa chọn cú đấm, mà là ngửa mặt lên trời cười như điên rồi nói: “Phì ha ha! Con mẹ nó, thì ra là người cùng ngành! Nhưng mà mấy anh cũng quá vô lại thì phải? Sao có thể vừa xuất hiện đã bắt cóc người của tôi chứ? Có phải muốn ra oai phủ đầu cha mày không hả?”

Phụt...

Suýt chút nữa thì Thôi Lệ Châu đã bật cười ra tiếng rồi, cô ta thầm giơ một ngón tay cái cho Triệu Ngọc.

“Anh…” Người của Tiêu Hàng vừa nghe vậy liền nổi giận, ai cũng trợn trừng mắt lên mà nhìn Triệu Ngọc.

“Ha ha ha...” Nhưng mà bản thân Tiêu Hàng lại không thèm để ý đến, trái lại còn giơ một ngón tay cái giống như Thôi Lệ Châu vậy, khen ngợi: “Xưa nay, tổ trưởng Triệu nổi danh là cuồng thám, hôm nay vừa gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền!”

“Ha ha... Nhưng mà, mong thần thám Triệu đừng hiểu lầm. Hôm nay tôi tới đây không phải để gây xích mích với anh, mặc dù cấp bậc của tôi cao hơn anh, nhưng tôi không dám xúc phạm đến người mà chỉ cần dùng một cú đấm đã có thể đánh quyền vương Sanger Rove bất tỉnh đâu!!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.