Bên cửa sổ đã lấp lóe ánh sáng, nhưng Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu vẫn đang nghiêm túc phân tích bản thủ trát Hán gian và bút ký của Đào Hương.
“Nếu là mười tám cái rương thì tương đương với mấy chục tỷ!” Thôi Lệ Châu bấm ngón tay tính toán, càng tính càng kích động: “Còn chưa tính đến các trân bảo khác! Thảo nào cha tôi vẫn luôn nghiên cứu nhiều năm như vậy! Ông ấy giỏi thật, thế mà một chữ cũng không đề cập với tôi! Đến chết vẫn giữ gìn bí mật này!”
“Có điều...” Triệu Ngọc mặc dù hưng phấn, nhưng thái độ lại khiêm tốn khác thường: “Lệ Châu, thứ này không phải là tuyệt đối!”
“Thứ nhất, có khi nào Lưu Điện Thần vì để bảo toàn mạng sống của mình mà nói dối không? Cả vụ việc này đều do một mình gã nói, giả sử chỉ là gã bịa đặt ra vì muốn kéo dài thời gian, vậy chẳng phải đã uổng công rồi sao?”
“Thứ hai, từ khi Nhật Bản đầu hàng đến nay đã hơn bảy mươi năm rồi, nếu như quả thật có một lượng kho báu phú khả địch quốc được giấu trong vùng đất Thần Châu của chúng ta như vậy, liệu quốc gia chúng ta có bỏ mặc không? Kỹ thuật hiện giờ tân tiến như thế, còn có máy cảm ứng, lại có vệ tinh, một kho báu lớn như vậy khó tìm đến thế sao?”
“Thứ ba, số hoàng kim kia được di chuyển quá bất thường, chưa nói trước được rốt cuộc có chuyện như vậy hay không. Coi như Nhật Bản thật sự có được hoàng kim, nhưng chiến tranh kéo dài lâu như vậy, 600 tấn hoàng kim đâu phải là không có khả năng bị bọn chúng tiêu hóa hết!”
“Còn nữa, kho báu là do Lưu Điện Thần nghe lén được, nếu như gã nghe lầm, hoặc là Nhật Bản cố ý để gã nghe lén thì sao? Một kho báu hoành tráng như vậy, có khả năng bị một người ngoài nghe lén qua cánh cửa sao? Quá hoang đường rồi đúng không?”
“Còn mười tám cái rương kia nữa, hoàn toàn đều do gã đoán, nếu như bên trong đều là vũ khí thì sao?”
“Không thể nào?” Thôi Lệ Châu quyệt miệng: “Trong thủ trát này không phải đã giải thích rồi sao? Đội vệ quân của bộ tư lệnh quân Quan Đông không thể nào gánh chịu nhiệm vụ vận chuyển được, mười tám cái rương kia khẳng định là có bí mật nào khác!”
“Hơn nữa, Cục Điều tra và Thống kê Quốc gia đâu phải là kẻ ngu, khẳng định bọn họ còn mò được tin tức nào khác, bằng không, chỉ nghe lời nói một bên của Lưu Điện Thần thì bọn họ không thể nào tin tưởng đến vậy được!”
“Thế nhưng mà...” Triệu Ngọc chậc lưỡi: “Tôi vẫn cảm thấy chuyện này hơi mơ hồ! Cái này căn bản không giống với vụ kho báu Kim Phật mà tôi gặp phải hồi trước!”
“Đúng, tôi cũng cảm thấy vậy...” Thôi Lệ Châu nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại nói thêm: “Nhưng mà, đối với cha tôi Đào Hương thì tôi lại vô cùng tin tưởng, ông ấy là người xưa nay không đánh trận nào mà không nắm chắc. Ông ấy đã tìm hiểu nhiều năm như vậy, tất nhiên là có lý do của ông ấy! Nếu như việc này chỉ là một lời nói vô căn cứ thì chỉ sợ ông ấy đã sớm từ bỏ rồi!”
“Đây chính là điều mà tôi muốn nói!” Triệu Ngọc lại lắc đầu một lần nữa: “Chúng ta không có cách nào chứng minh được, rốt cuộc Đào Hương đã từ bỏ hay chưa? Nếu như chuyện mà cha cô muốn nói với cô trước lúc lâm chung không phải là chuyện kho báu hoàng kim thì sao? Những điều này, chúng ta đã không có biện pháp nào chứng minh!”
“Không không không...” Thôi Lệ Châu phản bác: “Anh cũng đã nói rồi, không phải di ngôn mà ông ấy nói cho tôi trước lúc lâm chung còn quan trọng hơn việc giết người và kho báu mà ông ấy giấu sao? Rất rõ ràng rằng thứ mà ông ấy muốn nói chính là số kho báu hoàng kim này!”
“Sếp à.” Thôi Lệ Châu nghiêm túc nói: “Trên đời này, chỉ có tôi là hiểu rõ Đào Hương nhất. Sở dĩ ông ấy có thể trở thành vua trộm, tuyệt đối không phải chỉ là hư danh đâu. Tôi... hình như tôi có thể cảm giác được chuyện mà ông ấy muốn nói với tôi trước khi qua đời chính là chuyện này!!!”
“Ừm...” Thật ra, đừng nhìn Triệu Ngọc ngoài miệng thì nói vậy, nhưng hắn vẫn không thể nào vứt được hình ảnh quẻ bói “Khôn Đoái” trong đầu. Quẻ văn quan trọng như vậy, rõ ràng đang ám chỉ kho báu trước mắt, cho nên... Chẳng lẽ... Kho báu mà Đào Hương ghi chép thật sự tồn tại?
“Sếp ơi sếp...” Trong mắt Thôi lệ Châu tràn ngập chờ mong, cô ta dùng sức kéo cánh tay Triệu Ngọc mà nói: “Anh là đại thám tử trứ danh mà, tìm kiếm và phá án có rất nhiều điểm chung, tôi cảm thấy chúng ta cần phải lần theo bước chân của cha tôi, thử tìm một lần xem sao!”
“Ừm... Việc này...” Triệu Ngọc lộ ra mấy phần do dự: “Phá án và tìm kiếm vẫn có khác biệt rất lớn, tôi lại không hiểu lịch sử...”
“Đừng đùa chứ!” Thôi Lệ Châu thuận theo cánh tay Triệu Ngọc mà lướt nhẹ qua đầu vai hắn: “Kho báu Kim Phật mà cũng bị anh phát hiện ra, còn khiêm tốn như vậy làm gì, chẳng giống anh gì cả!”
“May mắn, may mắn thôi!” Triệu Ngọc nói: “Tôi chưa nói với cô à? Tôi tìm được kho báu Kim Phật là bởi vì có ba vị chuyên gia chỉ điểm! Còn nữa...”
“Ối, còn gì nữa chứ!” Thôi Lệ Châu hờn dỗi một tiếng, bắt đầu dụi dụi bả vai Triệu Ngọc: “Bây giờ anh lại không có việc gì làm, chúng ta cứ thử xem sao! Không tìm thấy cũng đâu có tổn thất gì? Nếu như... Nếu như có thể tìm được thì sao? Ối! Tôi thật không dám suy nghĩ nữa!”
“Sếp à, anh... Anh yên tâm đi!” Thôi Lệ Châu kích động nói: “Tôi tuyệt đối không có bất cứ ý nghĩ xấu gì, anh thử ngẫm lại xem! Chúng ta tìm được kho báu thì cống hiến cho quốc gia, thế là đạt được công lao lớn đúng không?”
“Lần trước anh tìm được Kim Phật, quốc gia cho anh hàng chục triệu tiền thưởng đó! Lần này nếu như tìm được kho báu hoàng kim, ông trời ơi... chẳng phải là hơn trăm triệu sao?”
“Đến lúc đó, căn nhà này chắc được để lại cho tôi rồi nhỉ? Ôi trời... Sếp à...” Thôi cô nương càng nói càng kích động, nhanh nhẹn đè cả người lên Triệu Ngọc: “Tôi van xin anh đấy! Nửa đời sau hạnh phúc của tôi, coi như đều nhờ cả vào anh! Sếp... Sếp thật tốt...”
“Đi đi đi...” Triệu Ngọc bị Thôi Lệ Châu đè đến nỗi thở không nổi, vội vàng đẩy cô ta ra, nghiêm túc nói: “Tiểu Thôi à, tôi là một người chính trực, cô cứ dán vào tôi gần như vậy, dễ bị người ta có lời ra tiếng vào đó!”
“Mẹ nó!” Thôi Lệ Châu bĩu môi, nhướng mày, lập tức nảy ra một ý hay, đầu tiên là làm một động tác siêu quyến rũ, sau đó giơ tay lên cầm khóa kéo của mình, uy hiếp Triệu Ngọc: “Sếp, anh ép tôi đấy nhé, nếu như anh không giúp tôi tìm kho báu, tôi sẽ kéo khóa xuống ngay bây giờ, tôi chẳng mặc cái gì bên trong đâu!”
“Cô...” Triệu Ngọc nhìn vòng một “sừng sững” trước mắt, cái mặt mo bỗng dưng đỏ lên, lập tức kích động ngửa mặt lên trời mà thở dài: “Cô đã xuất sư được rồi đấy! Không ngờ lại còn vô sỉ hơn cả Triệu Ngọc này nữa chứ!”
“Hừ!” Thôi Lệ Châu vẩy lông mày lên một cái: “Chuyện vô sỉ hơn còn ở đằng sau kìa! Sau khi kéo khóa xuống, tôi sẽ quay video cho chị Miêu xem!”
“A!!!” Triệu Ngọc phát điên, chỉ hận không thể nằm lăn lộn dưới mặt đất, phiền muộn hồi lâu mới thỏa hiệp nói: “Được rồi, dù sao cũng đang nhàn rỗi, vậy thì tìm thử xem sao!”
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa nói xong thì Thôi Lệ Châu bỗng roẹt một tiếng, thật sự kéo khóa áo của mình ra!!
“Á!” Triệu Ngọc giật nảy mình, vội vàng dùng tay che mặt của mình, nhưng mà... có điều... năm ngón tay của hắn đều tách ra, căn bản không che được gì.
Kết quả, qua khe hở của các ngón tay, hắn nhìn thấy Thôi cô nương vẫn còn mặc áo lót bên trong, căn bản không hề lộ hàng!
“Mẹ nó...”
Triệu Ngọc hận đến mức nghiến răng, Thôi Lệ Châu lại cười to đến mức phải khom người xuống...
“Cười cái gì mà cười!” Triệu Ngọc trợn mắt nhìn, rồi đánh trống lảng nói: “Khi ở Tấn Bình, đâu phải là tôi chưa nhìn thấy, hừ!”
Mắng xong, Triệu Ngọc không để ý đến cô ta nữa, mà cầm bản ghi chép lên, bắt đầu chăm chú nghiên cứu.
Thấy Triệu Ngọc bắt đầu làm việc, Thôi lệ Châu cũng lấy giấy bút ra hầu hạ.
Nhưng mà, Triệu Ngọc vừa cầm bút lên lại không biết nên hạ bút từ đâu?
Năm đó, Cục Điều tra và Thống kê Quốc gia đã sử dụng rất nhiều nhân lực và vật lực mà cũng không tìm được, sau này Đào Hương cũng không tìm được gì, bây giờ đã trôi qua hơn bảy mươi năm rồi, nên tìm kho báu này từ đâu đây?