Cuồng Thám

Chương 1036: Chương 1036





TẾ CỜ

“Nếu muốn báo thù thì cần hai thứ, là tiền tài và thế lực!” Trình Lăng Phỉ đã gần như quên mình, bắt đầu kể lại chuyện cũ. “Hai thứ này hỗ trợ lẫn nhau, có cái trước mới có thể có cái sau, cho nên... mục tiêu của tôi là làm thế nào để có được món tiền đầu tiên dùng cho việc báo thù của mình!”

“Thanh xuân qua mau, tuổi hoa sớm tàn, nếu như tôi mà dựa vào việc làm thuê để tích cóp tiền tài thì giấc mơ báo thù của tôi sẽ mãi mãi chỉ là mơ ước! Cho nên, từ đó trở đi, tôi quyết định đi lên một con đường khác!”

“Vương Học Quân là giám đốc hợp tác xã nông nghiệp, hợp tác xã nông nghiệp thì ở ngay trước cửa nhà tôi, cho nên... tất nhiên là tôi nhắm tới nơi đó...”

“Nếu như tôi cướp tiền của hợp tác xã nông nghiệp thì chẳng những có tài chính để khởi động, hơn nữa còn có thể đả kích Vương Học Quân, báo thù cho mẹ mình. Thế là tôi bắt đầu bí mật quan sát quá trình vận chuyển của hợp tác xã nông nghiệp, thử lên kế hoạch cướp bóc.”

“Thế nhưng dù lên kế hoạch kiểu gì, tôi đều phát hiện mình còn thiếu một bước quan trọng nhất, chỉ khi giải quyết bước này thì kế hoạch của tôi mới có thể thành công...”

“Đúng thế, tôi cần một kẻ nội ứng, nếu như không có nội ứng thì đừng nói đến chuyện tránh khỏi camera, xông vào khu có quầy hàng mở két sắt, ngay cả việc ngày hôm đó trong két có bao nhiêu tiền, tôi cũng không biết!”

“Cho nên... tôi nhanh chóng nhắm vào Dương Trạch Bưu, tôi phát hiện Vương Học Quân vô cùng coi trọng Dương Trạch Bưu, mọi chuyện lớn nhỏ trong hợp tác xã nông nghiệp đều giao cho anh ấy xử lý! Anh ấy có chìa khoá, có mật mã, còn biết phải làm thế nào để tắt hệ thống giám sát, vô cùng phù hợp với yêu cầu của tôi.”

“Thông qua điều tra, tôi còn phát hiện bên cạnh Dương Trạch Bưu không có người thân, cũng chưa kết hôn, là người lẻ loi một mình. Cho nên... Mỹ nhân kế dần dần thành hình trong đầu tôi.”

“Từ đó về sau, tôi bắt đầu cố gắng tiếp cận anh ấy, trở thành bạn của anh ấy. Sau đó, tôi lại lợi dụng thiện cảm của anh ấy dành cho tôi, từng bước một xác định quan hệ yêu đương, đào ra rất nhiều tin tức nội bộ của hợp tác xã nông nghiệp từ miệng anh ấy.”

“Có điều, trong quá trình yêu đương, lúc nào tôi cũng vô cùng cẩn thận, chưa từng lộ diện ở nơi công cộng với anh ấy, lần hẹn hò nào cũng tiến hành trong bí mật. Hơn nữa, tôi còn lấy lý do mẹ tôi không đồng ý để bắt Dương Trạch Bưu không nói ra quan hệ của chúng tôi cho người khác biết!”

“A Bưu...” Nói đến đây, Trình Lăng Phỉ trầm ngâm mấy giây, mới tiếp tục nói: “A Bưu là người tốt! Chính trực, chất phác, vô cùng quan tâm chăm sóc cho tôi, cũng vô cùng tôn trọng tôi, tôi nói cái gì là anh ấy đều nghe cái nấy!”

“Anh ấy là người duy nhất tốt với tôi ngoài cha mẹ tôi ra. Lúc ấy... Mặc dù tôi đang lợi dụng anh ấy, nhưng mà tôi lại là cô gái nhỏ tuổi chưa bao giờ yêu đương. Khi đó, tôi cũng đã động lòng, từng có một, hai lần, tôi cũng nghĩ tới chuyện từ bỏ, sau đó vui vẻ sống với A Bưu, cứ sống hết quãng đời còn lại như vậy, thế nhưng...”

“Phù...” Trình Lăng Phỉ hít một hơi thật sâu: “Thế sự vô thường mà! Có một ngày, tôi không cẩn thận gặp phải Tạ Mộng Cầm ngay trước cửa nhà!”

“Tạ Mộng Cầm là một ả phụ nữ vô cùng thủ đoạn, chính bà ta đã đâm dao sau lưng, cấu kết với một đám lưu manh chèn ép xa lánh trang trại nuôi bò của cha tôi, mới khiến cha tôi đột ngột phát bệnh!”

“Ả phụ nữ này chẳng những lòng dạ độc ác, ngay cả miệng cũng ác, lúc đầu, tôi đã cố gắng né tránh bà ta, nhưng bà ta vẫn mắng chửi sau lưng tôi rất khó nghe!”

“Lúc ấy... Vương Học Quân cũng có mặt, tên khốn không biết tốt xấu đó lại còn phụ họa theo!”

“Sau này tôi mới biết, Tạ Mộng Cầm là khách hàng lớn của hợp tác xã nông nghiệp, qua lại rất mật thiết về mặt công việc nên gần như cứ mỗi thứ hai là bà ta sẽ đích thân đến hợp tác xã để xử lý công việc!”

“Những lời nói độc ác của Tạ Mộng Cầm đã khơi dậy ngọn lửa báo thù trong tôi, tôi chẳng những đã khẳng định quyết tâm cướp tiền của hợp tác xã nông nghiệp, hơn nữa còn quyết định lợi dụng vụ cướp bóc này để bắt Tạ Mộng Cầm và Vương Học Quân phải tế cờ cho tôi! Tôi phải khiến bọn chúng phải trả giá đắt cho những hành vi độc ác của mình!”

“Cơ hội mà tôi chờ đã tới rất nhanh!” Trình Lăng Phỉ phẫn hận nói: “Thông qua A Bưu nên tôi biết nhà giàu nuôi bò Triệu Manh của thị trấn Tự Lưu muốn vay một khoản tiền lớn của hợp tác xã nông nghiệp, còn dùng hình thức nhận tiền mặt lấy tiền vào ngày hôm sau.”

“Nghe thấy tên của Triệu Manh, tôi cảm thấy dường như vị thần của thảo nguyên đã sắp xếp cho tôi vậy!”

“Trước kia, Triệu Manh là bạn hợp tác của cha tôi, có một lần, ông ta uống rượu quá nhiều cho nên đã nói năng lỗ mãng với mẹ tôi trên bàn rượu, tôi phản bác vài câu còn bị ông ta mắng là con hoang! Mặc dù cha tôi đã cho ông ta một bài học vì việc này, ông ta cũng đã nói xin lỗi, nhưng mà những lời ông ta mắng tôi, tôi vĩnh viễn đều không quên được!”

“Cho nên... Vương Học Quân, Tạ Mộng Cầm và Triệu Manh, đã đủ người rồi, thời cơ cũng đã chín muồi, cuối cùng thì kế hoạch của tôi cũng có thể… bắt đầu!”

“Về súng, tôi đã chuẩn bị xong từ mấy tháng trước đó rồi!” Trình Lăng Phỉ nói: “Tôi đã mua linh kiện qua một con đường bí mật của huyện Khắc Lý Nhĩ, sau đó tự mình lắp ráp...”

Trình Lăng Phỉ đang nói về súng, nhưng Triệu Ngọc và Miêu Anh lại nhíu chặt lông mày, bởi vì bọn họ vẫn chưa hiểu rõ, cái vòng Dương Trạch Bưu này đến cùng cô ta giải quyết như thế nào? Coi như Dương Trạch Bưu yêu Trình Lăng Phỉ thì cũng không thể nào dứt khoát giúp cô ta cướp ngân hàng như vậy chứ?

“Thật ra... Các anh đừng coi khinh chỉ vì đây là lần đầu tiên, kế hoạch cướp bóc lần đó đối với tôi mà nói, độ khó không phải quá lớn! Bởi vì tôi có A Bưu giúp đỡ...” Trình Lăng Phỉ nhanh chóng nói ra nguyên nhân: “Vào đêm trước đó, tôi đã hẹn A Bưu rằng sẽ gặp nhau tại nhà trọ của anh ấy. Nhưng khi A Bưu trở lại nhà thì không thấy tôi đâu, mà chỉ thấy được cảnh tượng bừa bộn, còn có vật phẩm tùy thân của tôi như điện thoại và giày này nọ, à đúng rồi, còn có một bình Diethyl ether nữa...”

“Rất nhanh sau đó, A Bưu nhận được một cuộc gọi uy hiếp từ điện thoại di động của tôi, có người nói là đã bắt cóc tôi rồi, buộc Dương Trạch Bưu phải làm theo yêu cầu của bọn chúng, nếu không thì họ sẽ giết tôi! Sau đó, anh ấy còn nghe thấy tiếng tôi kêu thảm và cầu xin...”

“A Bưu vì tôi nên đành phải đồng ý yêu cầu của bọn chúng. Nhưng A Bưu không biết rằng thật ra cả tên cướp và con tin chỉ là một mình tôi mà thôi! Tôi đã xử lý sẵn giọng nói, tạo nên hiệu quả rất thật nên đã diễn một vở kịch cho anh ấy xem...”

“Ở trong điện thoại, tôi nói cho anh ấy kế hoạch hành động kỹ càng, uy hiếp anh ấy không được báo cảnh sát, hơn nữa nếu có bất kỳ khâu nào xuất hiện sơ hở thì cũng đừng mong nhìn thấy ‘tôi’ còn sống!”

“Đúng là A Bưu rất quan tâm đến tôi, cho nên vô cùng phối hợp, không hề báo cảnh sát!” Nói đến đây, Trình Lăng Phỉ có vẻ hưng phấn, trong lúc nói chuyện, cô ta liên tục huơ cánh tay bị còng: “Đến ngày hôm sau, vụ cướp bắt đầu. A Bưu làm theo yêu cầu của tôi, sau khi nhân viên thu ngân nhận khoản tiền đó về, đầu tiên là lặng lẽ tắt màn hình giám sát đi, sau đó dùng Diethyl ether gây mê Vương Học Quân, đặt ông ta giữa khe hở của hai cánh cửa, không một khách hàng nào trong sảnh lớn phát hiện ra cả.”

“Ngay sau đó, anh ấy dùng chìa khoá của Vương Học Quân và mật mã của mình để mở két sắt ra, cất hơn tám trăm nghìn kia vào ba lô, sau đó ngay lập tức đi khỏi! Bởi vì anh ấy đi quá nhanh, quá gấp nên mặc dù có khách hàng trong đại sảnh sinh nghi, nhưng vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thậm chí còn mờ mịt khó hiểu...”

“Mà ngay lúc đó...” Trong mắt Trình Lăng Phỉ lộ ra vẻ hung ác lần nữa: “Tôi… đi vào!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.