“Trên thế giới này, lúc nào cũng có mấy kẻ như vậy... Bọn chúng biết rõ không có lợi gì cho mình, nhưng vẫn cứ thích dùng lời nói độc ác để hãm hại người khác!” Trình Lăng Phỉ nói với giọng tàn ác: “Bọn chúng cho rằng mình nói ra những lời tổn thương người khác là có thể làm ra vẻ bản thân mình tài trí hơn người biết nhường bào, có địa vị biết bao nhiêu! Nhưng bọn chúng chưa từng suy xét, những người bị bọn chúng dùng lời nói độc ác hãm hại kia có cảm giác như thế nào?”
“Từ lúc tôi còn rất nhỏ, tôi đã không thể không yên lặng chịu đựng những tổn thương từ lời nói ác độc của mấy kẻ đó dành cho tôi rồi, con riêng, con hoang, không biết xấu hổ, hồ ly tinh... Những lời này giống như một cây dao găm, cắm thật sâu vào lòng tôi, trong lúc tổn thương đến tôi, đồng thời cũng khiến tôi nhớ rõ bọn chúng. Cho dù sau này, cha tôi không gặp chuyện không may, tôi vẫn sẽ bắt bọn chúng phải trả giá gấp bội!”
“Các người cứ thử điều tra đi, ngoài người chị đã vào bệnh viện tâm thần của tôi ra thì có ai còn sống trên đời này không? Bao gồm cả... Bao gồm cả...” Trình Lăng Phỉ ngừng một trận: “Bao gồm cả Ô Phương Phương nữa!”
Đậu xanh rau má...
Trình Lăng Phỉ chỉ mới bắt đầu buổi nói chuyện thôi mà đã khiến Triệu Ngọc hoảng đến mức nổi da gà, lạnh buốt từ đầu đến chân. Trước đó, hắn còn hoài nghi không biết vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp có phải có ẩn tình khác không, nhưng bây giờ nhìn lại, những vụ án có dính đến Trình Lăng Phỉ vốn đâu chỉ có mỗi vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp!
Không nghĩ tới, căn nguyên của những chuyện này lại vì những lời nói độc ác hạ nhục người khác! Thậm chí ngay cả vụ án của Ô Phương Phương cũng cùng lý do như thế...
“Những kẻ này hoặc là bỗng bị bệnh tật, hoặc là gặp nạn ngoài ý muốn, hoặc là táng gia bại sản, phải tự nhảy lầu! Nói cách khác là không có ai có kết cục tốt hết!” Trình Lăng Phỉ tiếp tục nói: “Trước khi chết, bọn chúng vốn không thể tưởng tượng nổi vì sao bọn chúng lại bất hạnh như vậy! Chính vì tìm không thấy động cơ, cho nên mãi đến bây giờ, cảnh sát vẫn không liên hệ mấy vụ án này với tôi!”
Triệu Ngọc và Miêu Anh nhìn nhau, sắc mặt của Miêu Anh vô cùng khó coi, từ lúc sinh ra tới nay, cô chưa từng thấy tên tội phạm nào lạnh lẽo, tàn nhẫn như Trình Lăng Phỉ!
“Những người này gồm có những ai? Là do ai ra tay mưu sát?” Tuy kinh hãi nhưng Triệu Ngọc vẫn hỏi dựa theo trình tự.
“Trên cơ bản đều có liên quan tới gia đình tôi hết, ngoài thân thích của cha tôi ra thì có cả người cùng nghề trong việc buôn bán, còn có cả... bạn học nữa!” Trình Lăng Phỉ trả lời, không chút giấu giếm: “Đa số đều là Khương Khoa sắp xếp cho người đi làm, trong đó có một bộ phận nhỏ là do Dư Phù Sinh làm, cũng có người của tôi nữa!”
“Ôi trời ơi! Cô... Rốt cuộc thì cô đã giết bao nhiêu người rồi?” Giọng nói của Triệu Ngọc rõ ràng đã run rẩy.
“Vậy thì chắc...” Trình Lăng Phỉ nhếch khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười mỉm kỳ quái: “Phải cho tôi chút thời gian rồi!”
Phù...
Triệu Ngọc thở dốc một hơi, nặng nề ngồi trên ghế. Lúc đó, hắn vốn định trách cứ vài câu nhưng chưa thẩm vấn xong, hắn phải cố gắng giữ tỉnh táo.
“Trình Lăng Phỉ, nếu đã như vậy thì cô hãy bắt đầu nói từ vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp đi!” Triệu Ngọc nói: “Cô cứ nói dựa theo trình tự thời gian xảy ra, chúng tôi mới rõ được!”
Trình Lăng Phỉ liếc nhìn Triệu Ngọc một cái, suy nghĩ rồi nói: “Vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp... Nếu dựa theo trình tự thời gian... thì phải kể từ lúc tôi vừa bị đuổi ra khỏi nhà, nếu cha tôi không gặp chuyện không may thì có lẽ cho dù tôi có lòng này, cũng không có năng lực để làm! Nhưng bất đắc dĩ tạo hóa trêu người, rất nhiều khi, năng lực của con người đều là bị ép mà ra!”
“Hừ! Hạt giống của thù hận giống như ác ma, một khi đã chôn mầm thì chỉ cần mọc rễ nẩy mầm thì không có cách nào trừ tận gốc được. Nhiều năm như vậy rồi, tôi đọc nhiều sách nhưng lại chưa bao giờ tìm được đáp án...” Trình Lăng Phỉ mệt mỏi mở to mắt nhìn, cả người lại dựa vào ghế, lạnh nhạt nói: “Trước lúc cha tôi gặp chuyện không may, tôi vẫn là cô công chúa nhỏ sống an nhàn sung sướng, tất cả mọi thứ ăn mặc đều là tốt nhất! Cha tôi hiểu tôi rõ nhất, chuyện gì cũng chiều theo ý tôi, thậm chí còn không tiếc bỏ một số tiền lớn cho tôi tổ chức buổi diễn tấu đàn cello nữa...”
“Tôi có thể nhận ra được sự ghen tị trong ánh mắt của các anh chị tôi mãnh liệt đến mức nào. Nhưng mà tôi không thèm để ý, bọn họ không thích tôi là do bẩm sinh, giống như tôi cũng không thích bọn họ vậy!”
“Nhưng mà cha tôi đột nhiên qua đời, tất cả mọi thứ đều thay đổi, nỗi oán hận tích tụ đã lâu trong người các anh chị tôi bùng nổ như núi lửa, tôi và mẹ như lâm vào cảnh trời sập!”
“Hai vị cảnh sát, về việc tôi và mẹ đã bị đuổi ra khỏi nhà như thế nào, tôi không muốn nhiều lời...” Trình Lăng Phỉ lạnh nhạt nói: “Các người đã xem qua tư liệu của tôi thì các người chỉ cần biết, nếu ngay cả đàn cello mà tôi yêu mến nhất mà bọn chúng cũng không chịu để lại cho tôi, thì có thể hiểu được cảm giác lúc ấy của tôi như thế nào...”
Khuôn mặt Triệu Ngọc vẫn không đổi sắc, nhưng trong lòng lại yên lặng gật đầu, lần đầu tiên đọc được tư liệu của Trình Lăng Phỉ, hắn đã có thể cảm nhận được rồi.
“Con người ta sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp là có tội sao?” Bỗng nhiên, Trình Lăng Phỉ bật ra một câu như vậy, rồi nói: “Mẹ tôi là người phục vụ của phòng ăn trong nông trường, bề ngoài xinh đẹp lại giỏi ca múa, nên đã lọt vào mắt xanh của cha tôi, sau đó thì có tôi! Các người nói xem, tôi có tội gì đâu? Tất cả những chuyện này đâu phải chuyện mà tôi có thể quyết định được? Vì sao bọn chúng lại phỉ báng tôi? Các người không cảm thấy chuyện này vô cùng buồn cười sao?”
“Hơn nữa, mẹ tôi cũng là người vô tội cơ mà, bà ấy vốn tính tình lương thiện, chịu được mệt nhọc cơ cực, chỉ mong được sống cuộc sống hạnh phúc mà thôi! Bà ấy chưa từng nghĩ tới chuyện chiếm đoạt gia sản, cũng chưa từng muốn hại ai, bằng không thì lúc cha tôi chết, chúng tôi cũng sẽ không chật vật như thế!” Tuy Trình Lăng Phỉ cực lực làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt cô ta vẫn đau khổ vì ký ức: “Tôi của lúc đó quá ngây thơ! Tôi chưa bao giờ suy nghĩ cho tương lai của mình cả, chỉ biết phải học tập và học kéo đàn!”
“Sau khi tôi và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà, cuối cùng tôi mới hiểu được đủ loại hiểm ác trên thế gian này!” Nói tới đây, cuối cùng Trình Lăng Phỉ cũng tiến vào chủ đề chính: “Khi đó, chúng tôi không có gì cả! Bị buộc vào đường cùng, mẹ tôi đành phải dẫn tôi trở lại quê nhà để sống! Quê hương của mẹ tôi... là thị trấn Tự Lưu, mà căn nhà cũ chúng tôi ở khi ấy cũng nằm trong ngõ nhỏ ngay sau hợp tác xã nông nghiệp!”
Ôi trời ơi...
Nghe đến đây, Triệu Ngọc không nhịn được líu lưỡi, hắn vạn lần không ngờ Trình Lăng Phỉ và vụ án vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp lại có dính dáng sâu xa đến thế?
“Lúc ấy, tôi còn phải hoàn thành bài vở và học tập, ngoài ngày nghỉ ra thì hầu hết thời gian đều ở trong trường học!” Trình Lăng Phỉ tiếp tục kể: “Mẹ tôi vì muốn cho tôi đến trường nên không thể không đi bán nấm. Bởi vì thu nấm cần tiền vốn, mà lúc ấy trong hợp tác xã chuyên cho vay loại này nên mẹ tôi thường xuyên giao tiếp với người trong hợp tác xã, nhất là chủ nhiệm Vương Học Quân.”
“Tên này đúng là một tên súc sinh! Ông ta tìm lý do cự tuyệt yêu cầu cho vay của mẹ tôi, sau đó lại lấy điều kiện có thể cho vay không lấy lãi để dụ dỗ mẹ của tôi, cuối cùng thậm chí còn làm loại chuyện kia với mẹ tôi.”
“Mẹ tôi bận bịu buôn bán đều là vì tôi, cho nên bà ấy không biết nói cùng ai, đành phải lựa chọn nén giận. Nhưng tên khốn Vương Học Quân kia lại càng ngày càng làm càn, muốn giở trò với mẹ tôi ngay trong nhà chúng tôi... Thậm chí còn hại mẹ tôi phải phá thai hai lần vì ông ta!”
“Nếu không phải một ngày bị tôi đột nhiên bắt gặp, tôi thật sự chẳng hay biết gì!” Nói tới đây, Trình Lăng Phỉ bỗng nhiên nắm quả đấm thật chặt, thậm chí đã phát ra tiếng vang lách cách: “Có lẽ các người không thể hiểu được, nhưng khi tôi nhìn thấy mẹ tôi bị gã ta đè ở dưới thân, trong lòng tôi bỗng nhiên bình tĩnh lạ kỳ!”
“Bởi vì, bắt đầu từ lúc đó, tôi đã hạ quyết tâm!” Trình Lăng Phỉ nhếch khóe miệng lên, sự tàn nhẫn trong ánh mắt đột nhiên tăng cao đột ngột: “Tôi muốn cướp lại những gì tôi đã mất! Tôi muốn tất cả những kẻ dám ức hiếp tôi phải trả giá đại giới!”