Trạng thái của Trình Lăng Phỉ không khá hơn Triệu Ngọc chút nào, phải bò dưới mặt đất một lúc lâu mới leo ra khỏi máy bay trực thăng được. Trong lúc bò ra, cô ta còn phải ngừng lại nhiều lần, Triệu Ngọc thậm chí cho rằng cô ta đã hôn mê rồi. Nhưng cuối cùng, cô ta không hề ngất đi mà quỳ rạp dưới mặt đất, không ngừng thở dốc.
Nhưng chưa thở dốc được bao lâu thì có vẻ như cô ta đột nhiên nhớ tới điều gì, vội vàng xoay người lại, bò ngược về cabin!
Không thể nào?
Triệu Ngọc căng thẳng, ban nãy, khẩu súng lục vẫn còn nằm trong tay Trình Lăng Phỉ, chắc không phải cô ta bò trở lại để tìm súng đâu nhỉ?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc bước nhanh hơn, muốn không chế Trình Lăng Phỉ trước rồi tính sau. Ai ngờ, khi hắn đến gần thì mới nhìn biết Trình Lăng Phỉ đang làm gì.
Cô ta đang dồn sức để kéo đứa bé trai trong máy bay trực thăng ra ngoài, cô ta muốn cứu nó ra... Tuy Trình Lăng Phỉ không nói gì, nhưng qua hành động và vẻ mặt thì cô ta đang vô cùng sốt ruột!
Nhưng dù sao thì cô ta cũng không còn nhiều sức lực, cho dù cậu bé trai kia không nặng lắm, cô ta cũng không thể lôi cậu bé ra ngoài được.
Phù... Phù...
Triệu Ngọc lảo đảo vài bước, muốn tới gần để hỗ trợ, dù sao thì trẻ con vô tội!
Ai ngờ, hắn vừa đến bên cạnh Trình Lăng Phỉ thì bỗng nhiên có một người nhảy ra từ một bên khác của máy bay trực thăng, người đó dùng sức đẩy Triệu Ngọc ngã xuống đất!
Người này đúng là phi công lái trực thăng - Hạ Vũ Băng, sau khi máy bay trực thăng bị va chạm nhiều lần như vậy mà cô ta vẫn còn sức vồ đến, chẳng những khiến Triệu Ngọc bị ngã lăn quay ra đất mà còn hung hăng ghìm chặt cổ của Triệu Ngọc xuống!
Nhưng rõ ràng rằng Hạ Vũ Băng đã là nỏ mạnh hết đà, tuy cô ta đã dùng hết sức lực của mình nhưng căn bản không thể làm gì được Triệu Ngọc vốn đang sung sức cả.
Triệu Ngọc giãy giụa vài cái, nhanh chóng vươn tay ra chộp lấy cánh tay Hạ Vũ Băng, vật ngã cô ta xuống mặt đất! Tuy ngã không nặng lắm nhưng Hạ Vũ Băng vẫn hộc ra một ngụm máu, mất khả năng chống cự chỉ trong chớp mắt.
Có điều, Triệu Ngọc đề phòng ngộ nhỡ nên đã dùng hai quyền đánh cô ta đến mức hôn mê bất tỉnh.
“Hả?”
Trong lúc hai người đánh nhau, Trình Lăng Phỉ mới nhìn thấy Triệu Ngọc y như ác ma vậy, khuôn mặt lộ vẻ kinh hãi, cô ta vội vàng cúi người tìm khẩu súng lục trong cabin...
Nhưng mà Triệu Ngọc đâu thể cho cô ta cơ hội được? Hắn xông lên, vươn một bàn tay bắt lấy cổ chân cô ta, thoải mái kéo cô ta lại.
“Không... Không không không... Cầu... cầu xin anh...” Ai ngờ, Trình Lăng Phỉ bám chặt hai tay lấy mặt đất, khổ sở cầu xin Triệu Ngọc: “Xin anh hãy cứu con tôi với, con của tôi! Van xin anh...”
Triệu Ngọc giương mắt nhìn lại thì thấy Dương Trạch Bưu và đứa bé trong cabin đã sớm bị hôn mê, đứa bé trai đó hẳn là con của Trình Lăng Phỉ! Hắn lại nhìn dãy ghế phía trước thì thấy tên Lưu Quang Tinh kia đang nằm trên ghế lái phụ, không hề thấy nhúc nhích gì.
Nhưng hắn cũng nhanh chóng nhìn thấy bình xăng của máy bay trực thăng bị ô tô đụng vỡ, xăng tràn ra khắp nơi, phía xa còn có chỗ toát ra ánh lửa, chắc là Trình Lăng Phỉ sợ hãi máy bay trực thăng sẽ nổ tung, cho nên mới đau khổ cầu xin mình.
Nhưng chỗ nổi lửa cách nơi này rất xa, trước mắt, máy bay trực thăng vẫn chưa gặp phải nguy hiểm bị cháy nổ.
“Anh cảnh... anh cảnh sát... Tôi van xin anh mà!” Trình Lăng Phỉ đã không còn vẻ cao quý hay ngạo mạn như trước nữa mà chỉ là một người phụ nữ bình thường bất lực, quỳ rạp trên mặt đất, khàn cả giọng cầu xin: “Van xin anh, xin anh hãy cứu con của tôi, cứu chồng của tôi đi! Chỉ cần anh cứu bọn họ, tôi hứa với anh... Tôi... Tôi sẽ khai hết... Tôi sẽ khai tất cả mọi chuyện... Hu hu hu... Cầu xin anh mà...”
Nói đến đây, nước mắt của Trình Lăng Phỉ tuôn ra như suối, cô ta gào khóc thất thanh.
“Phù... Phù...”
Triệu Ngọc khốn khổ giữ cho người mình đứng vững, muốn nói điều gì nhưng lại lực bất tòng tâm. Trước đó, hắn đã suy đoán ra quan hệ giữa Dương Trạch Bưu và Trình Lăng Phỉ chắc chắn không tầm thường, hiện tại xem ra: “chồng” mà Trình Lăng Phỉ nói đến chắc là gã ta rồi?
Đúng là không ngờ, hai người bọn họ lại...
Ài!
Tuy máy bay trực thăng tạm thời chưa bị nổ, nhưng nguy hiểm thì vẫn tồn tại.
Thật ra, cho dù Trình Lăng Phỉ có năn nỉ hay không thì hắn vẫn phải cứu người! Bằng không, vừa rồi Triệu Ngọc đã không liều mạng đến thế.
Vì thế, Triệu Ngọc buông mắt cá chân của Trình Lăng Phỉ ra, cúi người xuống ngay chỗ cửa cabin, đầu tiên là ôm đứa bé ra ngoài rồi đặt xuống đất, sau đó mới dùng hết sức lực để vừa kéo vừa túm Dương Trạch Bưu ra ngoài. Hơn nữa trong lúc kéo túm Dương Trạch Bưu, hắn đúng lúc nhìn thấy khẩu súng lục, liền vội vàng cài nó vào eo mình, phòng ngừa có gì bất trắc.
Tuy Triệu Ngọc sử dụng thuốc hồi phục nhưng sau khi thuốc hết tác dụng, nó sẽ sinh ra tác dụng phụ rất lớn nên tình hình của hắn vẫn không ổn, cảm giác choáng váng đầu ù tai lúc nãy đã quay lại, khiến hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng, suýt nữa thì đứng không vững.
Có điều... Dãy ghế trước vẫn còn tên Lưu Quang Tinh nữa, tuy tên này không phải người tốt lành gì, nhưng để cuộc thẩm vấn trong tương lai có thêm một tờ khẩu cung nữa, nên hắn không thể không bước lên cứu gã ta.
Triệu Ngọc hao phí rất nhiều sức lực mới mở được cửa phía ghế lái phụ, thấy Lưu Quang Tinh mặt mũi đầy máu, đang nằm bất tỉnh nhân sự. Nhưng trên người gã ta không có vết thương trí mạng nào rõ ràng, phỏng chừng chỉ hôn mê tạm thời mà thôi.
Sau khi tháo dây an toàn của gã ta ra, Triệu Ngọc phải hao hết chút sức lực cuối cùng, mãi mới kéo được gã ta đến nơi an toàn.
“Không... Không không không...”
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa định nghỉ ngơi một chút thì Trình Lăng Phỉ phía sau bỗng nhiên kêu lên đầy kinh hoàng.
“Giang Nhi... Giang Nhi... Không! Không!” Trình Lăng Phỉ dán lỗ tai vào mặt của đứa bé, lại không dò được hơi thở của cậu bé, cô ta sờ lên trái tim cậu bé, lại không biết đã ngừng đập từ lúc nào!
“A! A! Giang Nhi... Đừng mà con! Con đừng dọa mẹ... Đừng...” Cả người Trình Lăng Phỉ run rẩy, gần như hoàn toàn suy sụp, mãi mới nhớ ra rằng phải làm hồi sức tim phổi cho đứa bé. Nhưng vì bị đả kích quá lớn nên cô ta không thể làm đúng động tác, thử mấy lần đều không được.
“Này... Trình Lăng Phỉ!” Dựa trên nguyên tắc mạng người to hơn trời, Triệu Ngọc không có thời gian thừa nước đục thả câu nên vội vàng tiến lên phục vụ quên mình, ra lệnh: “Tránh ra!”
“Anh...” Trình Lăng Phỉ quay đầu nhìn Triệu Ngọc, trong mắt nhất thời có vẻ phức tạp.
“Nhanh lên, tránh ra nào!” Triệu Ngọc không có thời gian trò chuyện với cô ta, dùng sức đẩy cô ta ra ngoài, sau đó nhanh nhẹn cởi nút quần áo của đứa bé ra, bắt đầu giả vờ như đang làm động tác hồi sức tim phổi, nhưng lại bí mật sử dụng một cái máy tạo nhịp tim tàng hình cho đứa trẻ.
“Van... Van xin anh...” Thấy Triệu Ngọc ra tay, Trình Lăng Phỉ như gặp được cứu tinh, lại đau khổ năn nỉ, sớm đã quên hết ân oán lúc trước.
“Nhớ đấy!” Triệu Ngọc vừa dùng sức kìm, vừa quát: “Nhớ kĩ lời cô vừa nói là được!”
“A...” Trình Lăng Phỉ biết rõ vừa rồi mình đã nói rằng chỉ cần Triệu Ngọc có thể cứu con của cô ta thì cô ta sẽ khai hết, cái gì cũng khai!
Lúc này, tiếng còi cảnh sát cuối cùng cũng vang lên đằng xa, xảy ra chuyện lớn như vậy, tất nhiên đã có người báo cảnh sát từ lâu.
Nhưng sau khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát, Trình Lăng Phỉ lại không hề nhận ra, cô ta bình tĩnh ngồi xổm bên cạnh con mình, dùng sức nắm lấy cánh tay của đứa trẻ, yên lặng cầu nguyện, không hề có ý định chạy trốn.
Triệu Ngọc đã tự mình thử nghiệm uy lực của máy tạo nhịp tim tàng hình, sau khi sử dụng thì trái tim của đứa bé khôi phục rất nhanh. Lồng ngực của Giang Nhi từ từ lên xuống, cậu bé mở miệng hít một hơi thật sâu, một giây sau, cậu bé mở mắt ra một cách thần kỳ.
“Ôi...” Trình Lăng Phỉ căng thẳng nhào lên ôm lấy con mình, lớn tiếng khóc rống!
Cô ta khóc đến mức tan nát cả cõi lòng, kêu trời kêu đất, dường như ngoài cảm xúc may mắn khi thấy con mình sống ra, cô ta còn muốn phát tiết tất cả những cảm xúc mà mình đã phải đè nén từ trước đến nay ra ngoài...