Nhưng mà sau khi tiếng súng vang lên, Trình Lăng Phỉ và đám người trên trực thăng phát hiện ra không bắn trúng được Triệu Ngọc, mà Triệu Ngọc lại không thấy đâu!
Đương nhiên, người không có khả năng tự biến mất trong không trung được, mà là hắn buông lỏng tay xuống! Bởi vì tốc độ rơi quá nhanh nên không ai nhìn thấy rõ cả.
Trực thăng cách xa mặt đất gần mười mét, lại đang di chuyển với tốc độ cao, dưới tình huống này lại mà bị quật bay ra ngoài thì chắc chắn mười phần chết chín phần trọng thương!
Nhưng mà Triệu Ngọc không tùy tiện nhảy linh tinh, trước khi rơi xuống, hắn đã nhìn thấy ở bên dưới trực thăng có một chiếc xe Jeep việt dã. Cho nên, hắn đã nhắm ngay chiếc xe này mà nhảy xuống, vì để không bị ngã chết hay bị hất bay, hắn còn mở máy bay tàng hình đã được chuẩn bị từ trước.
Đến lúc này, đương nhiên hắn sẽ không quan tâm việc lãng phí đạo cụ quý giá! Bởi vì máy theo dõi tàng hình và đạo cụ nghe lén của hắn đã hết sạch, một khi Trình Lăng Phỉ thật sự đào thoát thì có khả năng hắn sẽ không bao giờ bắt được bọn chúng! Cho nên, dù có bị rơi khỏi trực thăng, hắn vẫn không thể ngừng truy đuổi!
Thế là, dưới sự khống chế của trực thăng, Triệu Ngọc ngã ngửa xuống nóc xe việt dã, bởi vì thuốc bổ sung năng lượng của hắn vẫn chưa hết hiệu lực, nên khiến nóc xe bị lõm xuống rất sâu!
“M* nó...”
Tài xế xe Jeep vừa rồi còn nhìn thấy một chiếc trực thăng bay ở tầng thấp, còn đang hiếu kỳ nhìn theo chiếc trực thăng đó! Bây giờ lại thình lình có một vật nặng từ trên trời giáng xuống, nện xẹp nóc xe, anh ta tất nhiên là bị dọa sợ đến mức kêu to một tiếng, nhanh chóng đạp gấp thắng xe, dừng hẳn xe Jeep lại.
Bởi vì dừng lại quá gấp nên bánh xe đã để lại vệt đen dài trên đường nhỏ.
“Khụ khụ khụ...”
Triệu Ngọc ôm ngực, cảm thấy bị hụt một hơi. Cho dù vừa rồi, hắn có sử dụng máy bay tàng hình, nhưng sự va chạm này vẫn khiến hắn bị va chạm không nhẹ, còn bị nội thương. Nhất là vừa rồi quay cuồng ở trên trực thăng, cộng thêm gió lạnh thấu xương, khiến hắn chỉ một giây sau đã thấy đầu váng mắt hoa, dạ dày cuộn lên.
Có điều, mắt thấy trực thăng càng bay càng xa, Triệu Ngọc cố nén sự khó chịu trong người, xoay người nhảy xuống xe Jeep, sau đó lảo đảo mở cửa xe.
Lúc này, cửa xe đã sớm bị mở ra, một tài xế nam từ bên trong chui ra, anh ta ngạc nhiên, xông đến trước mặt Triệu Ngọc mà quát: “Anh... Anh từ đâu ra thế hả?”
“Khụ khụ...” Triệu Ngọc lại ho một trận rất mạnh, dạ dày càng ngày càng khó chịu, hắn không hề ngẩng đầu, một tay túm lấy cổ áo của đối phương, định quẳng anh ta sang một bên, còn mình thì cướp lấy xe Jeep, tiếp tục đuổi theo trực thăng.
Nhưng mà hắn kéo một cái, đối phương lại không hề nhúc nhích!
Phải biết là Triệu Ngọc đang dùng thuốc bổ sung năng lượng, mặc dù không dùng lực quá lớn, nhưng nếu đối phương là người bình thường thì chẳng khác gì một con gà con!
Nhưng mà tại sao người này vẫn không hề nhúc nhích một chút nào?
Mang theo sự tò mò mãnh liệt, lúc này Triệu Ngọc mới ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy tài xế thì hắn mới thấy phiền muộn!
Thấy vị tài xế này đang mặc trang phục dân tộc, thân cao hai mét, cao to như gấu, giống như đại lực sĩ đấu vật trên thảo nguyên vậy!
Con bà nhà nó...
Máu Triệu Ngọc lạnh toát, tại hôm nay ra ngoài không xem lịch hoàng đạo à? Không ngờ mình chỉ cướp một cái ô tô mà lại có thể gặp phải một hạng người nghịch thiên thế này!
“Anh... Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?” Tài xế nhướng mày, giơ tay túm lấy cổ áo của Triệu Ngọc, chỉ cần anh ta thích thì anh ta có thể coi Triệu Ngọc như gà con mà ném ra ngoài.
“Tôi... Tôi... à...” Cũng may Triệu Ngọc còn có tuyệt chiêu, vừa rồi, hắn thực sự choáng váng, hiện tại lập tức nôn thốc nôn tháo hết ra, còn nôn lên người anh chàng cường tráng trên thảo nguyên này!
“Á!” Đại hán hoảng hốt, tức tối đến mức trên đầu gần như bốc lên một luồng khói, nhanh chóng đẩy Triệu Ngọc ra.
Ai ngờ, sau khi nôn xong, Triệu Ngọc cảm thấy cả người đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Thế là hắn nhanh chóng chắp tay trước ngực nói với vị đại hán kia: “Xin lỗi đại ca nhé!”
Nói xong, hắn vươn hai tay đẩy ra, dồn toàn lực đẩy anh ta xuống rãnh nước bên cạnh đường nhỏ, còn mình thì vào ô tô, sau đó lái xe lao đi...
Bởi vì nơi đây là thảo nguyên, mặc dù Triệu Ngọc chậm trễ một chút thời gian, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy phương hướng trực thăng bay đi, hắn lập tức lái xe Jeep về phía ấy, sau đó mở máy gia tốc.
Bắt đầu đuổi theo nhanh như chớp!
Cũng chính vì đây là thảo nguyên, khắp nơi không người, Triệu Ngọc càng không chút cố kỵ mà tăng tốc độ lên cao nhất, dường như có thể bay đi, chỉ mới chớp mắt đã rút ngắn khoảng cách với trực thăng!
Hỏng bét rồi!
Ai ngờ, ngay tại thời điểm Triệu Ngọc lái xe mau chóng đuổi theo, hắn chợt nhớ tới một việc quan trọng, vừa rồi... vừa rồi tại sao lại quên mượn tài xế một chiếc điện thoại nhỉ?
Thực sự hỏng rồi!
Mặc dù hắn đang đuổi theo tội phạm, nhưng vẫn lo lắng cho Miêu Anh, không biết cô có gặp phải chuyện gì không, dù thế nào thì hắn cũng phải liên hệ với Miêu Anh trước chứ?
Chậc chậc chậc...
Nghĩ đến đây, hắn dùng một tay nắm chặt tay lái, tay khác nhanh chóng lục lọi trong xe, xem trên xe liệu có thiết bị thông tin nào giống điện thoại hay không?
Ai ngờ, điện thoại thì không tìm được, mà lại tìm được một tờ áp phích to, trên poster viết chữ: “Lễ hội trượt patin quốc tế huyện Cao Lan lần thứ năm”, bên dưới poster còn có một tờ ảnh chụp tay đấu vật tại thảo nguyên rất lớn.
Ặc...
Triệu Ngọc nhận ra người đấu vật trên tấm ảnh chính là tài xế vừa rồi, hóa ra anh ta thực sự là vận động viên đấu vật, hơn nữa còn là loại rất nổi tiếng! Chỉ là có điều... Triệu Ngọc nghĩ mãi không ra, vì sao trong lễ hội trượt patin lại còn phải đấu vật tay chứ? Mở màn biểu diễn sao?
Đương nhiên, hắn không còn tâm trí đâu để nghĩ mấy chuyện râu ria như thế này, sau khi phát hiện trên xe không có điện thoại, hắn nhanh chóng ôm chặt tay lái, tiếp tục phóng về phía trực thăng.
May mà trực thăng không thể bay lên cao, bằng không thì nó chỉ cần tùy tiện chuyển qua chỗ cao nào đó, là có thể bỏ xa được Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc đoán chừng, thảo nguyên này rộng lớn nên tầm mắt rất rõ ràng, chắc hẳn bọn Trình Lăng Phỉ đã sớm phát hiện có ô tô đang đuổi theo bọn chúng, cho nên bọn chúng đang nghĩ đến biện pháp chạy trốn. Giờ phút này, bọn chúng có ý đồ thay đổi phương hướng nhiều lần! Trong đó, bọn chúng còn cố ý bay qua mấy khe rãnh, hại Triệu Ngọc phải đi đường vòng.
Có điều, nương theo máy tăng lực đẩy tàng hình, Triệu Ngọc không hề bị trực thăng bỏ lại quá xa, vẫn đang cố gắng đuổi theo.
Trong tình huống này, Triệu Ngọc biết nếu cứ tiếp tục đuổi theo như vậy thì trực thăng thể nào cũng có thể bỏ xa hắn. Thế nhưng, dù chỉ có một tia hy vọng thì Triệu Ngọc vẫn sẽ không dễ dàng từ bỏ, vẫn nghĩa vô phản cố* mà đuổi theo...
* Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không chùn bước.
Máy gia tốc tàng hình đã được hắn tăng lên mức cao nhất, bốn bánh xe Jeep dường như đã cách khỏi mặt đất mà bay.
Bởi vì thời gian đuổi theo rất dài nên Triệu Ngọc đã sử dụng hết ba cái máy gia tốc, may mà trước kia hắn kiếm được không ít, bằng không thì hắn thật sự không thể đuổi theo!
Vù vù vù...
Cuối cùng, dưới sự truy kích mãnh liệt của Triệu Ngọc, hắn lại nghe thấy tiếng động cơ cực mạnh của cánh quạt trực thăng, có vẻ như hắn sẽ nhanh chóng đuổi kịp nó.
Chỉ là có điều... Hắn nhìn trực thăng đang di chuyển cực nhanh, trong lòng bất đắc dĩ suy nghĩ, đuổi thì kịp rồi, nhưng làm thế nào để bắt nó xuống đây?
Nếu như mình sử dụng máy bật nhảy thì có thể bay lên không? Đáp án đương nhiên là không thể, mặc dù trực thăng bay ở tầng trời thấp, nhưng cũng cao mười mét, chỉ dựa vào máy bật nhảy, chẳng những không bay qua được mà ngược lại sẽ bị ngã chết.
Còn nữa, dù cho bay lên được thì phải làm gì tiếp theo? Mình không có áo chống đạn, mà trong tay Trình Lăng Phỉ còn có súng!
À... à à à...
Ai ngờ, ngay tại thời điểm Triệu Ngọc động não suy nghĩ thì hắn chợt nhận ra chiếc trực thăng lại có dị thường, nó đang lái về phía một khu quần cư trên thảo nguyên.
Đậu xanh...
Triệu Ngọc bất ngờ nhìn thấy tại khu quần cư đó chẳng những có rất nhiều nhà bạt to lớn, hơn nữa còn có rất nhiều người đang tụ tập, nơi đó còn dựng rất nhiều khe trượt cao, ở trên khe trượt còn có người đang trượt patin!
À...
Hiểu rồi, Triệu Ngọc liếc nhìn tấm áp phích trên xe, hóa ra là lễ hội trượt patin được cử hành ở nơi này sao?
Đậu xanh...
Nhìn xem trực thăng đã bay nhanh, Triệu Ngọc mắng trong lòng: Trình Lăng Phỉ, cô đúng là quá độc ác! Lái trực thăng chuyên dụng vào nơi nhiều người như vậy, chỉ để tôi không thể truy kích được sao?
Hừ!
Nghĩ hay lắm, thấy tình hình như thế, Triệu Ngọc không có ý định giảm tốc chút nào, tiếp tục đuổi theo trực thăng...