Cuồng Thám

Chương 1028: Chương 1028





NGƯỜI BAY TRÊN KHÔNG TRUNG

Hỏng rồi!

Mắt thấy trực thăng cấp tốc hạ xuống, Triệu Ngọc có chút không biết phải làm sao! Một mặt, hắn không thể để Trình Lăng Phỉ bỏ trốn mất dạng; còn mặt kia, hắn cũng không muốn trực thăng rơi như vậy! Nếu như Trình Lăng Phỉ chết, chân tướng của vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp có khả năng vĩnh viễn không thể cởi bỏ được!

Nhưng mà, nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, cho dù Triệu Ngọc có mang theo nhiều đạo cụ thần kỳ thế nào, nhưng cũng không thể lập tức hóa giải được hoàn cảnh khốn khổ này, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo trực thăng càng rơi càng thấp...

Ai ngờ, điểu khiến người ta không tưởng tượng được là, ngay tại thời điểm còn cách mặt đất mười mét, trực thăng đột nhiên đè thấp đầu xuống, sau đó gia tốc hướng về phía trước, dựa vào lực đánh vào mạnh mẽ, trực thăng đã khống chế được tình thế rơi, bắt đầu bay ngang sát mặt đất!

Vù vù vù...

Bởi vì bỗng nhiên đang rơi xuống lại đột ngột ngừng lại, Triệu Ngọc cũng bị vung vẩy theo rất mạnh. Bất hạnh hơn nữa chính là, sau khi trực thăng chuyển sang bay ngang, đúng lúc xẹt qua một hàng cây cao ngất ven đường, Triệu Ngọc bị vô số nhánh cây quật phải, nếu như không phải hắn ôm chặt lấy trực thăng thì chắc chắn đã bị hất tung xuống dưới rồi.

Cũng may mà trực thăng chỉ lướt nhanh qua bụi cây, sau đó lại bay lên đường cái, bắt đầu nhanh chóng bay thấp qua đường, cánh quạt nhấc lên từng trận gió mạnh, lập tức thổi bay vài người đi xe đạp trên đường phải té ngã xuống đất, một chiếc mũ của người nào đó còn bị thổi bay trong không trung, đập vào người Triệu Ngọc.

Đậu xanh!

Triệu Ngọc kinh ngạc, tại sao chiếc mũ này lại màu xanh chứ!?

À... Một giây sau hắn mới hoàn hồn lại, vừa rồi hắn bị nhánh cây quật đến mức trong mắt toàn màu xanh, thế là nhìn mũ cũng thấy màu xanh, nhưng thực chất không phải.

Tốc độ của trực thăng quá nhanh, Triệu Ngọc cảm thấy cả người mình dường như đều bị gió lạnh thổi xuyên qua. Thế nhưng dưới tình cảnh ác liệt như vậy, hắn hoàn toàn không thể làm gì được, chỉ có thể ôm chặt lấy trực thăng mà bay theo nó!

Lúc này, hắn nghĩ tới việc sử dụng máy cúp điện để chặt đứt điện của trực thăng, sau đó ép trực thăng hạ cánh khẩn cấp. Ai ngờ hệ thống lại nhắc nhở hắn rằng đạo cụ không thể sử dụng lên phương tiện giao thông đang chạy, cho dù là cường hóa cũng không được!

Ài...

Lúc này, Triệu Ngọc mới nhớ tới cách sử dụng của máy cúp điện, đúng là có ghi điểm này. Thật ra đây cũng là một loại biện pháp bảo vệ nào đó của hệ thống, lỡ như Triệu Ngọc là một tên vô cùng hung ác, vậy hắn chỉ cần dùng máy cúp điện cho một máy bay chở khách cỡ lớn, há chẳng phải là có dễ dàng thể gây ra một vụ tai nạn trên không rồi sao?

Vậy thì... Máy bật nhảy thì sao?

Vừa nghĩ tới phương tiện giao thông, Triệu Ngọc lại nghĩ tới đạo cụ này, nếu như bỏ ra nhiều tiền để cường hóa thì có khi nào sẽ khiến trực thăng bị bật lên ngay lập tức, khiến nó bị mất khống chế không?

Thế nhưng...

Nhìn trực thăng càng lúc càng nhanh, Triệu Ngọc vẫn không dám sử dụng, dưới tốc độ này mà đột nhiên nhảy vọt thì khả năng chết người thực sự quá lớn!

Vù vù vù...

Ngay tại lúc Triệu Ngọc khổ sở nghĩ đối sách thì trực thăng đã sớm bay thêm mấy cây số. May mà huyện Cao Lan vốn hoang vắng, không có nhà cao tầng, ngoài mấy cột cờ cao ngất ra, trực thăng không gặp phải chướng ngại vật nào quá lớn.

Để giữ cho trực thăng vẫn còn lực nâng, Hạ Vũ Băng dường như đã dùng tốc độ cao nhất, trực thăng như một mũi tên rời cung, sau khi đi ra khỏi đường cái, nó nhanh chóng bay vào một hồ nước trong công viên, bắt đầu chạy sát mặt hồ!

Cánh quạt mạnh mẽ bất ngờ cuộn lên rất nhiều bọt nước, tạo ra một vệt sâu trên mặt hồ, đồng thời cũng khiến cả người Triệu Ngọc ướt nhẹp...

Nhưng mà, dù trực thăng có bay như thế nào thì vẫn không thể bay trở lại không trung được.

À...

Cuối cùng thì Triệu Ngọc cũng hiểu ra, cái xẻng sắt của hắn hẳn là đã đập vỡ bộ phận đẩy của trực thăng, hiện tại, trực thăng không thể bay trên không trung nữa, chỉ có thể lợi dụng lực đẩy tiến lên như vậy để duy trì!

Có điều, tốc độ của trực thăng thực sự quá nhanh, mới chớp mắt đã đi qua hồ nước, bay lên một vùng thảo nguyên, càng ngày càng xa huyện Cao Lan. Cứ theo tốc độ này thì cho dù Miêu Anh có tìm được trợ giúp, cũng không có khả năng đuổi kịp trực thăng!

Không được!

Nhất định phải nghĩ ra biện pháp!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng mở giao diện đạo cụ ra, bắt đầu tìm kiếm đạo cụ thích hợp. Sự chú ý của hắn nhanh chóng đặt lên một thứ gọi là máy giác hút tàng hình, thứ này có thể khiến Triệu Ngọc giống như thạch sùng bị bám chặt lên vách tường.

Tốt!

Tự mình ra tay.

Cơm no áo ấm!

Lúc này Triệu Ngọc sử dụng nó, sau đó liền dùng sức trèo lên một lần nữa...

Giờ phút này, đám người ngồi ở trong phi cơ đã cực kỳ kinh hoảng, Lưu Quang Tinh không ngừng oán trách Hạ Vũ Băng: “Tôi đã nói cái gì hả? Bảo cô mau cất cánh đi, nhưng mà cô lại không chịu nghe! Bây giờ thì tốt rồi, đi trực thăng mà cứ như thể đang đi tàu cao tốc ấy!”

“Câm miệng đi!” Hạ Vũ Băng cố gắng khống chế trực thăng, hét lớn một tiếng với Lưu Quang Tinh.

“Oa! Quá kích thích rồi!” Ai ngờ, Dương Trạch Bưu ngồi hàng sau lại vỗ tay khen: “Giờ thì còn kích thích hơn cả chơi trò chơi nữa! Giang Nhi, Giang Nhi, con mau nhìn đi, xem chúng ta bay nhanh không nào?”

.

Giang Nhi tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lại không giống như Dương Trạch Bưu. Giờ phút này, cậu bị dọa đến mức mặt trắng bệch, không ngừng xoa tay.

“Không sao, không sao đâu!” Trình Lăng Phỉ dịu dàng ôm con khuyên nhủ: “Giang Nhi đừng sợ, không sao đâu, chúng ta sắp tới đích rồi! Chúng ta cùng nhau đi về nhà bà ngoại nhé, được không?”

Cậu bé gật đầu, nhưng cả người lại không nén nổi run rẩy.

“Oa!” Đột nhiên, Dương Trạch Bưu lại sung sướng vỗ tay kêu to, sau đó chỉ ra bên ngoài cửa sổ và nói: “Mau nhìn xem, mọi người mau nhìn! Bên ngoài cửa sổ có người kìa...”

“Con m* nó!”

Lưu Quang Tinh nhìn lại, suýt chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi, nhìn thấy Triệu Ngọc đang leo lên bên ngoài cửa sổ phi cơ! Còn nữa... Hắn còn có tâm tình giơ ngón giữa với gã nữa chứ!

“Hả!?” Nhìn thấy tình cảnh quỷ dị này, Trình Lăng Phỉ cũng rất sợ hãi, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là tên Triệu Ngọc này... căn bản không phải là người!'

Cốc cốc cốc...

Cốc cốc cốc...

Triệu Ngọc đầu tiên là kéo cửa, thấy không thể kéo ra được nên đã gõ cửa sổ.

“Này! Xin chào!” Dương Trạch Bưu đưa tay chào hỏi với Triệu Ngọc, cười đến mức lộ cả răng.

Chào con m* nó...

Triệu Ngọc mắng to, thế mà còn dám chế giễu ông đây? Ông đây phải khiến mày đẹp mặt!

Lần này, Triệu Ngọc không chút nể tình, dồn lực đập mạnh về phía cửa kính. Nhưng mặc dù hắn mạnh lên, nhưng loại trực thăng này vô cùng cứng, hắn vẫn không thể dùng nắm đấm để phá được!

Không phá được cửa, vậy thì chỉ có thể mở cửa!

Triệu Ngọc dùng chìa khóa vạn năng mở cửa ra, sau đó dùng lực kéo cửa, nhưng ai biết được, bên trong cửa còn cắm then cài cửa, hắn không thể nào mở ra từ bên ngoài.

“Con bà nhà nó!”

Triệu Ngọc bị gió lạnh thổi đến mức lạnh cứng, dưới tình thế cấp bách, hắn bắt đầu gồng lên kéo cửa, kéo đến mức rung động, thậm chí có thể kéo đứt cả then cài cửa.

Ai ngờ, ngay tại thời khắc mấu chốt như thế, Trình Lăng Phỉ bỗng nhiên làm ra một cử động khác thường, cô ta bỗng nhiên ghé vào người Dương Trạch Bưu, sau đó liền mở then cài cửa ra!

Đậu xanh!

Triệu Ngọc đang dùng lực kéo cửa, nhưng cửa khoang chợt mở ra, vừa hay khiến hắn lung lay, dưới chân không có chỗ tựa, cả người lập tức tung bay trên không trung!

May mà hắn vẫn giữ chặt cửa khoang, nhưng bị một lượng khí lưu mạnh xông đến như vậy, mắt thấy sắp bị rơi xuống!

Máy bay tàng hình... Máy bay tàng hình...

Triệu Ngọc nghĩ, có phải nên sử dụng một cái máy bay tàng hình rồi không?

Nhưng mà hắn hiểu quá rõ về máy bay tàng hình, nó căn bản không đạt được tốc độ nhanh như trực thăng, một khi hắn sử dụng, lập tức sẽ bị quăng tít ra xa!

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Kết quả, ngay tại khi Triệu Ngọc đang lơ lửng trên không, một sự tình càng không ổn hơn nữa xảy ra. Trình Lăng Phỉ nhận lấy súng ngắn mà Hạ Vũ Băng ném qua, nhắm chuẩn về phía Triệu Ngọc!

Ối...

Lúc này Triệu Ngọc mới phát hiện ra trực thăng bay lâu như vậy rồi, áo chống đạn tàng hình của hắn đã sớm mất hiệu lực!

Vậy thì lại sử dụng thêm một cái vậy... A... Hỏng rồi... Triệu Ngọc không khỏi nhướng mày, hắn đã dùng hết áo chống đạn tàng hình rồi!

Lần này, Trình Lăng Phỉ không dài dòng như trước nữa, cô ta vừa mới nhắm chuẩn Triệu Ngọc, liền lập tức bóp cò súng!!!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.