Bên cạnh bình phong chỗ góc khuất phòng sách có một cửa ngầm, bên cạnh cửa ngầm còn có một ổ khóa bằng mật mã.
Khi Trình Lăng Phỉ nhìn thấy súng ngắn đã bị vỡ hỏng, Triệu Ngọc và Miêu Anh cũng đã thoát được khỏi dây thừng, cô ta không còn chút do dự nào, trực tiếp mở cửa ngầm chạy đi.
Mặc dù nhóm người A Vân nhìn thấy Trình Lăng Phỉ rời đi, nhưng lại không hề để ý, ngược lại còn phân ra hai nhóm để ngăn chặn cổng.
Những người này, bản lĩnh của mỗi người đều không kém, mặc dù biểu hiện vừa rồi của Triệu Ngọc hơi kinh người, nhưng bọn chúng tin rằng mặc dù hai người Triệu - Miêu tránh thoát khỏi sợi dây thừng, nhưng tất nhiên vẫn không thể là đối thủ của bọn chúng!
Nhất là A Vân vốn tự cao tự đại, tên này mặc dù trẻ tuổi, lại từng được huấn luyện chuyên nghiệp cực kỳ khắc nghiệt, năng lực, trình độ, thậm chí ngay cả đặc công chuyên nghiệp cũng không bằng. Gã vô cùng xác định rằng cho dù là hai người Triệu - Miêu liên thủ cũng không thể nào là đối thủ của gã!
Bởi vậy, sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc tránh thoát được dao của mình, gã liền xông tới, đá thẳng một cước về phía Triệu Ngọc.
Nhưng Miêu Anh cũng không chỉ ngồi không, cô đá một cước như gió lốc, đúng lúc ngăn lại được cú đá của A Vân.
A Vân cũng không bối rối, chân chưa rơi xuống, bàn tay đã biến thành dao, gọt về phía cổ của Miêu Anh. Miêu Anh nâng quyền đỡ lấy, quyền chưởng va vào nhau, Miêu Anh lập tức bị chấn động đến mức phải lùi lại nửa bước!
Hừ!
Bởi vì cái gọi là cao thủ so chiêu, vừa ra tay liền phân cao thấp. Chỉ là một chưởng qua lại, A Vân đã tìm hiểu được thực lực của Miêu Anh, lúc này, gã khinh miệt cười lạnh, lại giơ hai tay ra, đánh về phía Miêu Anh một lần nữa.
Nhưng mà gã vừa mới giơ hai tay ra thì bỗng dưng nhìn thấy một con quái vật khổng lồ sắp nện về phía mình! Quái vật khổng lồ kia chính là cái ghế bành trước đó, Triệu Ngọc lại vung cái ghế năm mươi cân lên, đập thẳng về phía A Vân!
Hả!?
A Vân lộ vẻ kinh hãi, vội vàng lách mình tránh né, mặc dù ghế bành không đập trúng gã, nhưng mà gã đã bị bối rối. Một giây sau, gã căn bản không kịp phản ứng gì thì đã bị Miêu Anh giơ chân đá trúng, lập tức bay ra phía sau.
Bịch!
Rầm!
Rầm!
Á!!!
Tiếng thứ nhất, lưng A Vân bị đập mạnh vào một cái bàn công tác lớn, khiến gã bị té ngã xuống đất.
Tiếng thứ hai, ghế bành đập trúng chân bàn làm việc, bàn làm việc ngã lệch!
Tiếng thứ ba, bàn làm việc rầm rầm ngã xuống, đúng lúc đè A Vân đang ở phía dưới!
Một tiếng cuối cùng, đương nhiên là tiếng kêu thảm thiết của A Vân rồi...
Ồ...
Nhìn thấy A Vân bị nện đến mức phải gào thét, không thể động đậy. Bọn đàn em cũng sắp phát điên rồi, bọn chúng lại chia thành làm hai nhóm, một nhóm tấn công về phía hai người Triệu - Miêu, một nhóm nhanh chóng đi khiêng bàn lên để cứu người!
Vụt!
Một con dao rọc giấy rít gào trượt qua bên tai Triệu Ngọc, Triệu Ngọc xoay bả vai, một cú va chạm cực mạnh đã hất người kia lên không trung!
Một bên khác, Miêu Anh cũng cầm cổ tay của một người nào đó đang cầm kéo, sau đó quay lưng lại, trực tiếp quật mạnh tên này xuống bàn làm việc.
Lúc đầu, dưới sự hỗ trợ của đồng bọn, A Vân đã nhanh chóng bò ra ngoài. Nhưng sau khi bị Miêu Anh dùng sức ném như thế, bàn làm việc lại bị đè xuống một lần nữa, đúng lúc rơi trúng lưng A Vân.
Á!
Tiếng kêu thảm của A Vân đã thay đổi, giống như ác quỷ thê lương, sau khi tiếng kêu kết thúc, quả nhiên gã đã ngất đi...
“Triệu Ngọc, nhanh lên! Nếu không thì sẽ không kịp nữa đâu!” Miêu Anh cấp tốc hô: “Mau... Mau đuổi theo! Nơi này đã có em giải quyết rồi!”
“Được!”
Thừa dịp thuốc bổ sung năng lượng vẫn chưa mất đi hiệu lực, Triệu Ngọc nhanh chóng đánh ngã tầm hai, ba người, cuối cùng chạy vọt về phía cửa ngầm.
Nơi này còn có hai người tên thủ hạ đứng đó, mắt thấy Triệu Ngọc đuổi tới, hai người đều cùng xông lên, muốn đấu với Triệu Ngọc tại chỗ.
Nhưng mà Triệu Ngọc ngang ngược, căn bản không muốn lằng nhằng với bọn chúng, mặc cho bọn chúng quyền đấm cước đá trên người mình, hắn vẫn duỗi hai tay ra, mỗi tay túm tóc một tên, sau đó dùng sức đập mạnh hai cái đầu vào nhau, hai tên cùng lúc hôn mê!
Cửa ngầm đã bị khóa lại, nhưng vẫn không thể ngăn cản được Triệu Ngọc, chỉ cần một chiếc chìa khóa vạn năng là có thể nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong cửa là một gian mật thất không tính quá rộng, trong mật thất không có cửa sổ, ánh đèn lại sáng như ban ngày, hơn nữa còn có thứ gì đó đang lóe sáng lên!
Triệu Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua, thấy trong phòng sách chỉ còn lại mấy tên thủ hạ, Miêu Anh hoàn toàn có thể đối phó.
Để tránh cho cánh cửa ngầm này lại bị khóa, Triệu Ngọc đưa tay túm lấy hai tên đàn em đang hôn mê, coi bọn chúng như đệm thịt mà chặn ở cửa. Thế là sau khi giải quyết xong mấy tên kia, Miêu Anh có thể chạy theo!
Thấy không còn gì phải lo nữa, Triệu Ngọc mới xông vào mật thất.
Kết quả, hắn vừa mới bước vào thì đã thấy choáng váng. Trên vách tường của gian mật thất này treo kín màn hình tivi, mỗi một chiếc tivi đều đang phát chương trình!
A... Không... Không đúng!
Một giây sau, Triệu Ngọc thấy rõ, đây căn bản không phải là chương trình trên tivi, mà là... camera giám sát!
Còn nữa, từ hình ảnh cũng có thể thấy được, đây không phải là camera giám sát ngôi nhà của Trình Lăng Phỉ, mà là... mà là từ rất nhiều nơi khác nhau, có công ty, văn phòng, còn có gia đình, thậm chí còn có nhà vệ sinh nam nữ...
Đậu xanh!
Triệu Ngọc cứng họng, lần này đúng là thật sự được mở rộng tầm mắt! Những thứ này hoàn toàn không phải là camera giám sát, mà là... quay lén!!
À...
Trong nháy mắt, Triệu Ngọc đã hiểu rõ, thảo nào Trình Lăng Phỉ có thể xây dựng được xí nghiệp lớn đến vậy, từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng ở thế bất bại! Hóa ra... Cô ta lại có những thủ đoạn hèn hạ thế này!
Nhờ việc quay lén này, cô ta sẽ nắm giữ nhiều bí mật hơn, như vậy sẽ nắm được quyền chủ động trong cạnh tranh!
Ả đàn bà này...
Triệu Ngọc quan sát bốn phía, không nhìn thấy cái bóng của Trình Lăng Phỉ đâu, có điều, hắn lại nhìn thấy được ở chỗ sâu trong mật thất có một cái cầu thang được hạ xuống từ trên trần nhà. Rất rõ ràng là Trình Lăng Phỉ đã leo lên thang đó để bò lên trần nhà!
Đuổi theo!
Vào thời điểm thế này, Triệu Ngọc tất nhiên không nghĩ nhiều nữa, vội vàng bò lên theo cầu thang.
Mà ngay vào Triệu Ngọc đang leo lên cầu thang, Miêu Anh cũng đã giải quyết xong những kẻ địch kia, cô vọt vào mật thất, cũng bị những thứ trên tường mật thất làm cho kinh sợ!
Lúc đầu, khi nhìn thấy Triệu Ngọc đang bò trên thang, Miêu Anh vốn muốn đi theo Triệu Ngọc nên cũng leo lên. Thế nhưng khi cô vừa chạy được vài bước thì chợt nhìn thấy một chiếc điện thoại trên ghế salon!
Trong tình hình thế này, điều trước tiên nên làm đương nhiên là phải liên lạc với tổng bộ để tìm kiếm sự trợ giúp thỏa đáng nhất. Thế là Miêu Anh nhanh chóng tiến lên, quơ lấy di động và ấn số điện thoại.
Ai ngờ, cô mới chỉ nhấn xuống một số “1” thì điện thoại đã bất ngờ vang lên, trong loa truyền đến tiếng rên rỉ của đôi nam nữ “ư ư ư ư”, vừa nghe là biết tiếng “mây mưa”.
“Chết tiệt! Cái quái gì đây!?” Miêu Anh không nhịn được chửi một câu, lúc này mới biết hóa ra thứ mình cầm trong tay căn bản không phải điện thoại mà là máy nghe trộm, không biết là đang nghe trộm đêm xuân của ai đó!
Ả đàn bà này...
Ném máy nghe trộm đi, Miêu Anh cảm thán giống hệt Triệu Ngọc.
Leo dọc theo cái thang để lên trần nhà, một căn gác xép nhỏ xuất hiện trước mặt, cửa sổ ở đây đang mở ra, Triệu Ngọc đoán rằng Trình Lăng Phỉ đã chui từ nơi này ra!
Bên ngoài gác xép chính là một khu vườn hoa trên sân thượng, mặc dù bây giờ đang là mùa rét lạnh, nhưng trong vườn vẫn có không ít loài hoa lộng lẫy yêu kiều.
Triệu Ngọc đi dọc theo cửa sổ rồi chui ra ngoài, vốn định đuổi theo hướng đi của Trình Lăng Phỉ, nhưng ai ngờ, hắn vừa mới vào vườn hoa thì lập tức nghe thấy có tiếng gầm rú rất to!
Vù vù vù vù...
Tiếng động lớn truyền đến từ nơi nào đó trên không trung, cùng với tiếng gào còn có lượng khí lớn bốc lên, thổi vườn hoa sân thượng đến mức đổ rạp rào rào...
Triệu Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới nhìn thấy… một chiếc trực thăng trên bầu trời!!!
À...
Lúc này, hắn mới hiểu rõ lời nói của A Vân ban nãy, thảo nào hắn ta lại nói: “Anh rể và Giang Nhi đã đi lên rồi!” Hóa ra, “đi lên” là thế này!