Lúc đầu, Triệu Ngọc định sử dụng lại tổ hợp đạn hôi thêm bình oxy, thế nhưng đạn hôi mà được sử dụng thì Miêu Anh sẽ bị liên lụy. Mặc dù Triệu Ngọc cũng có thể cho cô một bình hô hấp, nhưng mà... Loại bình oxy rõ ràng khác biệt với bình hô hấp bình thường, một khi sử dụng, Miêu Anh không những không thể thích ứng, ngược lại còn có thể sinh nghi ngờ!
Thế là Triệu Ngọc chỉ có thể xông vào đám đông mà đánh loạn một trận, mặc dù động tác bị hạn chế, nhưng có thêm chiếc ghế năm mươi cân để đánh, không thể xem nhẹ uy lực được, đã có mấy người bị Triệu Ngọc đụng ngã.
“Á!” Trình Lăng Phỉ cũng bị đau ở cánh tay phải, vừa rồi cô ta cũng bị ghế bành đập một cái, nên bị thương không nhẹ.
Thế nhưng mà, so với nỗi đau ở cánh tay, sự phản kích của Triệu Ngọc càng khiến cô ta kinh hãi hơn. Sở dĩ cô ta trói Tiêu Miêu vào hai thanh ghế bành, cũng là bởi vì ghế bành vô cùng nặng, bọn họ không thể giãy thoát được.
Nhưng mà hiện tại Triệu Ngọc lại nhấc lên chiếc ghế bành nặng mà quăng như xé gió, thật không thể tưởng tượng nổi! Sức của người này cũng quá mạnh rồi?
Mặc dù Triệu Ngọc không giãy ra khỏi dây thừng được, hắn vẫn nằm trong tay cô ta, nhưng nhờ sự cảnh giác trời sinh, Trình Lăng Phỉ vẫn quyết định nhanh chóng thoát khỏi hiện trường. Thế là thừa dịp phòng sách đang hỗn loạn, cô ta lặng lẽ chạy về phía cửa ngầm trong phòng sách.
Trình Lăng Phỉ lén trốn thoát, trận đánh nhau trong phòng lại thăng cấp.
Những tên đàn em của Trình Lăng Phỉ đều là những cao thủ mà cô ta tuyển chọn tỉ mỉ, sau khi trải qua sự bối rối ban đầu, bọn chúng đều tỉnh táo trở lại, từng người thi triển bản lĩnh để tránh né, dần dần thoát khỏi sự tấn công của Triệu Ngọc!
Súng...
Bọn họ đương nhiên biết, thời khắc thế này, vẫn là súng ngắn quan trọng nhất! Chỉ cần nhặt về được khẩu súng lục kia thì dù Triệu Ngọc lại dùng ghế đánh cũng vô dụng!
Sau khi súng ngắn của Trình Lăng Phỉ bị quăng đi, đầu tiên là đập vào vách tường gần cánh cửa, sau đó lại bắn ngược xuống dưới bàn trà.
Một tên lanh lẹ, sau khi vòng qua Triệu Ngọc, gã liền như cá chép mà lẻn xuống dưới bàn trà, đưa tay nhặt súng!
Bàn trà ngay bên cạnh Miêu Anh, nhưng Miêu Anh chỉ có thể lớn tiếng nhắc nhở, căn bản không thể động đậy.
“Triệu Ngọc! Súng! Bàn Trà!”
“À...”
Lúc đầu, bởi vì có áo chống đạn nên Triệu Ngọc không lo lắng về súng ngắn, thế nhưng khi nghe được lời nhắc nhở của Miêu Anh, hắn vẫn nhanh chóng vọt tới bàn trà, dùng sức nâng ghế, chân ghế liền thuận thế đánh tên kia bay lên!
Á!
Người này lộn một vòng trên không trung, rồi bịch bịch rơi xuống đất.
“Lên!”
Sau một tiếng quát to, một cao thủ khác lập tức chạy tới vây bắt Triệu Ngọc, có hai tên thừa dịp Triệu Ngọc lộ ra sơ hở, lập tức vọt mạnh tới, hai tay dùng sức kéo ghế trên lưng Triệu Ngọc lại, không cho hắn đánh loạn nữa.
Đậu xanh...
Triệu Ngọc mạnh mẽ vùng vẫy, trên dưới đánh loạn lên, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát được. Lúc này, một cao thủ tên A Vân vọt tới ngay trước mặt Triệu Ngọc, sau đó nâng đôi chân dài lên, đạp thẳng vào ngực Triệu Ngọc!
A a a...
Ai ngờ, A Vân mặc dù mạnh mẽ, chân giơ nhanh chuẩn, nhưng bất đắc dĩ là trọng tâm của Triệu Ngọc quá ổn. Sau khi chịu đựng một cú đá, Triệu Ngọc chưa bị đẩy ra mấy centimet, ngược lại là A Vân bị đẩy xa mấy mét, còn lảo đảo rất khoa trương!
“A a a!” Triệu Ngọc lại lấy ra thần lực nghịch thiên, cuối cùng cũng hất tung được hai tên đang giữ lấy ghế trên lưng, một tên bị đập vào khung cửa, một người bị đập vào tủ sách!
Hả!?
Thế là những tên khác lập tức cảm thấy sợ hãi, hoàn toàn không ngờ, bọn chúng có nhiều cao thủ như vậy, thế mà vẫn không thể đánh lại người còn đang bị trói trên ghế!
“Nào thì đánh...” Triệu Ngọc lại nâng ghế lên, khiến bàn trà kia bị đụng bay ra ngoài, sau đó lại đánh lên khẩu súng ngắn ở dưới đất.
Nhưng mà, bực bội là Triệu Ngọc bị dây thừng cột lại, mặc dù súng ở ngay dưới chân, nhưng lại không thể nhặt lên được.
“Một lũ ngu xuẩn!” Lúc này, Trình Lăng Phỉ đã trốn vào một góc của phòng sách, không nhịn được mà mắng bọn đàn em một tiếng: “Ả phụ nữ kia kìa! Giết cô ta trước!”
Hả!?
“Má nó! Cái bọn điên này!” Nghe thấy lời ấy, Triệu Ngọc lập tức giận mắng.
Bọn đàn em lúc này mới kịp phản ứng, lập tức chia làm hai, một nhóm đánh thẳng tới chỗ Miêu Anh, một nhóm ở nguyên vị trí, cướp lấy súng ngắn bất cứ lúc nào!
Cái tên A Vân kia nhặt lên một ống đựng bút ngọc thạch trên bàn sách, định đập vào đầu Miêu Anh.
“Con bà nhà nó...”
Triệu Ngọc kinh hãi, chân trái dùng sức đá một cái, khiến khẩu súng ngắn bay ra ngoài. Bởi vì hiện tại, hắn có thuốc tăng cường năng lượng, cú đá này khiến súng ngắn tựa như quả bóng da, lập tức bị đá bay ra cửa.
Ngoài cửa có lan can, súng ngắn va vào lan can một phát, lập tức vỡ nát! Hầu hết các bộ phận chẳng những bị rơi xuống trung tâm đại sảnh mà tiếng động còn vang lên rất lớn!
“Đậu xanh...” Mấy tên đàn em ngoài cửa bị dọa đến mức nằm úp xuống đất.
Thừa dịp lúc này, Triệu Ngọc cõng ghế bành phóng tới chỗ Miêu Anh, đầu hắn đập xuống, chiếc ghế trên lưng vừa vặn đánh trúng A Vân đang muốn tấn công Miêu Anh!
A Vân phản ứng cực nhanh, hắn ta lập tức bỏ qua Miêu Anh, đầu tiên là nhảy lên không trung một cái, sau đó thì cầm ống đựng bút định đập mạnh xuống đầu Triệu Ngọc.
Rắc rắc!
Tiếng ống đựng bút ngọc thạch bị nát, trán của Triệu Ngọc cũng lập tức chảy máu.
“Dao, dao!” Lúc này, không biết ai nhắc nhở một tiếng, có kẻ tìm được dao rọc giấy và kéo ở trong ngăn kéo bàn làm việc, mỗi tên cầm một thứ, tất cả đều vọt về phía Triệu Ngọc và Miêu Anh!
Đậu xanh...
Triệu Ngọc nhịn xuống cơn đau nhức kịch liệt trên trán, trong lòng tự nhủ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không phải là cách hay. Mình bị trói, chỉ dựa vào chiếc ghế trên lưng thì không thể nào chiến thắng đối thủ!
Chìa khóa vạn năng...
Không được, hệ thống nhắc nhở, chìa khóa cần mục tiêu!
Vậy còn máy tăng lực đẩy tàng hình?
Không được, đạo cụ không tìm thấy được phương tiện hữu hiệu...
Máy bay tàng hình... Càng không thể dùng!
A?
Bỗng nhiên, Triệu Ngọc nghĩ đến một đạo cụ thích hợp, đúng nhỉ? Tại sao có thể quên nó được? Ta da da - Máy co giãn tàng hình!
Đúng vậy, nếu như không thoát khỏi dây thừng được, vậy thì dứt khoát chui ra thôi!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lập tức lấy đạo cụ ra, sau vài tiếng rắc rắc của xương cốt, cả người hắn lập tức bị thu nhỏ lại một vòng!
Lúc này, hai tên cao thủ cầm kéo vọt tới gần, một tên đâm về phía Triệu Ngọc, một tên đâm về phía Miêu Anh.
Ngay tại thời khắc mấu chốt này, tay trái của Triệu Ngọc bất ngờ tránh thoát khỏi dây thừng, phút chốc đã túm lấy được cánh tay của một người trong đó, sau đó “xoạt” một tiếng, cắt vào tay của một tên khác!
Á!!!
Hai người bị đau, lập tức co rút lại.
Triệu Ngọc thì kêu lên một tiếng kinh dị như Michael Jackson, sau đó nửa người như quỷ mị mà chui ra khỏi dây thừng.
Hả!?
Các cao thủ kinh hãi, cả Miêu Anh cũng không thể tưởng tượng nổi.
“Đừng... Đừng để hắn chui ra ngoài!” A Vân mắt thấy không ổn, liền nhanh chóng hét lớn một tiếng: “Xông lên, đâm hắn!!”
Sau khi chui nửa người ra, Triệu Ngọc không vội cởi hết dây thừng trên người mình, hắn đã sớm chú ý tới những dây thừng này đều là nút kết. Thế là hắn lập tức lại gần Miêu Anh, mở ngay nút buộc ở mặt sau của ghế!
Dây thừng bị lỏng, Miêu Anh lập tức thoát khỏi nó.
Mà ngay tại lúc này, lại có một tên cầm dao rọc giấy chạy tới gần, trực tiếp đâm về phía cổ Triệu Ngọc.
“Cẩn thận!”
Miêu Anh quát to một tiếng, tung một cước đá Triệu Ngọc trở lại ghế bành, vừa vặn thoát khỏi đòn tấn công của kẻ địch.
Mà một giây sau, Miêu Anh nổi điên, bất ngờ tung một cước xinh đẹp từ trên ghế bành lên không trung, vừa vặn đá trúng trán tên này, gã không kịp kêu một tiếng đã trực tiếp ngã xuống đất!
“Này, tại sao lại đá anh!” Triệu Ngọc đầu tiên là chậc lưỡi oán trách, sau đó hai mắt tỏa sáng, lớn tiếng cười nói: “Có điều... Anh thích! Ha ha ha...”
“Mày đi chết đi!”
A Vân ở đằng xa bỗng nhiên đoạt lấy một con dao gọt trái cây, cổ tay rung lên, con dao giống như viên đạn mà bay thẳng về phía Triệu Ngọc!
Tuyệt kỹ phi dao này chính là bản lĩnh mà A Vân luyện thành, dường như là đao vô hư phát, vừa nhanh vừa chuẩn!
Nhưng mà, từ khi gã cướp được dao gọt trái cây từ tay người khác, Triệu Ngọc đã chú ý tới gã, thế là sau khi dao bị phi ra, cả người hắn liền co lại, dao cắm phập vào lưng ghế!
Một giây sau, Triệu Ngọc lại chui ra khỏi dây thừng một cách quỷ dị, hoàn toàn thoát khỏi trói buộc! Chỉ là có điều, Triệu Ngọc vừa định đánh nhau một trận để thỏa mãn cơn giận, Miêu Anh lại chợt hô to với hắn: “Triệu Ngọc, Trình Lăng Phỉ chạy rồi!” Cô chỉ tay về cửa ngầm trong phòng sách: “Nhanh! Em yểm trợ, anh đuổi theo cô ta, nhưng tuyệt đối không thể để cho cô ta chạy mất!!!”